Chương 2734 Uy Năng Của Tạo Hóa Thần Nhân
Bảy hư ảnh rồng rắn trong Long Mãng Kiếp của Đồng Phù chớp động như điện, hóa thành một mảnh huyễn ảnh, gắt gao ngăn cách những sương mù ẩn chứa kịch độc này ở ngoài mười trượng.
Một tơ một hào thủy khí và sương độc đều không thể lại gần người chút nào!
Nhưng cũng vào lúc này, một hỏa quang đồng thời từ trên đỉnh đầu Đồng Phù đánh xuống, hỏa quang đó lại trực tiếp làm cho hư ảnh Long Mãng Kiếp xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ.
Giống như vỡ đê, Thủy Long Quyển màu đen lấy đại lượng sương độc trong chớp mắt bao trùm Đồng Phù!
Lôi quang thoáng hiện, con mắt giống như rắn độc của Đồng Phù đột ngột xuất hiện một tia khó tin.
Lôi quang cực kỳ đột ngột từ trên trời giáng xuống không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Đồng Phù, nhưng trong lôi quang ẩn chứa loại lực lượng đặc hữu uy áp đối với Nguyên Linh lại làm cho Nguyên Linh của hắn khẽ run lên, vô số suy nghĩ vừa xuất hiện đã bị khí tức đó làm loạn.
Chỉ hôm loạn trong thời gian cực kì ngắn ngủi, Đồng Phù đã bị sương mù khí độc thừa cơ điên cuồng cuốn tới.
Một tia khí độc vô thanh vô tức xâm nhập vào trong cơ thể Đồng Phù.
Khí độc vào cơ thể, khí tức âm lãnh ẩn chứa trong đó và loại bạo ngược chi niệm đủ để làm cho người ta điên cuồng giết chóc đã làm Đồng Phù kinh ngạc đến cực hạn.
Trong chớp mắt, Đồng Phù đã làm ra quyết định quả quyết nhất.
Một sợi âm hỏa trực tiếp lấy Nguyên Linh của Đồng Phù làm nhiên liệu, từ trong cơ thể đốt cháy ra.
m hỏa rào rạt, trong chớp mắt ngăn chặn sương độc như dòng lũ xâm đến, nhưng sương mù độc xâm vào trong người lại vô thanh vô tức biến mất.
Đồng Phù dù kinh ngạc nhưng cũng không để ý, coi là độc vụ đã bị Nguyên Linh m Hỏa của hắn cho triệt để đốt cháy không còn.
Lúc này, Đồng Phù cũng kịp phản ứng, hắn đã bị người khác âm thầm đánh lén.
Lửa giận không hiểu từ trong lòng dâng lên, bay thẳng lên trán Đồng Phù.
Một khắc này, Đồng Phù đã triệt để quên đi sứ mạng và nhiệm vụ của hắn, càng quên đi hắn muốn chém giết Đông Phương Ly Ca đã phát hiện thân phận của hắn.
Tất cả, toàn bộ đều bị hắn ném ra sau đầu.
Lúc này, Đồng Phù chỉ có một ý niệm trong đầu là báo thù!
Chém giết kẻ vừa đánh lén hắn, băm thi vạn đoạn, mới có thể tiết lửa giận trong lòng.
Thần niệm của Tạo Hóa Thần Nhân là cường đại cỡ nào, cho dù Diệp Chân che giấu cực kì cẩn thận, nhưng ngay lập tức đã bị lực lượng khí tức của Đồng Phù tìm được.
Hai mắt trừng tròn vo, Đồng Phù lập tức phóng về phương hướng Diệp Chân, Long Mãng Kiếp trước người bạo khởi, tản ra hung thần ngập trời, đánh về phía Diệp Chân.
Diệp Chân ngốc.
Đông Phương Ly Ca cũng ngốc.
Đông Phương Ly Ca bị hành vi của tọa kỵ Thái Cổ hung thú Tất Phương của mình làm kinh ngạc.
Tất Phương này lại giống như bị điên, không để ý tới điên cuồng công kích lên chủ nhân là hắn.
Bất ngờ không đề phòng, lại làm Đông Phương Ly Ca bị thương, trước đó vốn đã bị thương không nhẹ.
Chuyện này làm cho Đông Phương Ly Ca cực kì tức giận.
Nhưng Đông Phương Ly Ca hiểu rõ, Tất Phương này đi theo hắn mấy ngàn năm, nếu như không có nguyên nhân thì tuyệt đối sẽ không nổi điên công kích hắn như vậy.
Đông Phương Ly Ca thử dùng thần hồn cấm chế, thôi động cấm chế nhưng Tất Phương lại không có bất kỳ phản ứng.
Lần này lần nữa làm cho Đông Phương Ly Ca giật mình.
Nhưng càng số ruột là Đông Phương Ly Ca vốn muốn nhờ vào đó không tiếc thụ thương tranh thủ đến cơ hội chạy đi xa, rời khỏi vòng chiến, nhưng lại bị tọa kỵ của mình cuốn lấy.
Lúc này, hắn tranh thủ đến cơ hội, có thể xưng là ngàn lần có một, vô cùng trân quý, thời cơ chớp mắt đã qua.
Nếu lại bị Đồng Phù đuổi theo, hắn muốn thoát thân sẽ càng khó, nói không chừng, tu vi thật sẽ rơi xuống đến Đạo Cảnh.
Đông Phương Ly Ca cũng là hạng người sát phạt quả tuyệt, trong một thời gian cực ngắn đã quyết định lấy hay bỏ.
Thần niệm thúc giục, chung cực cấm chế hắn lưu trong Nguyên Linh của vật cưỡi Thái Cổ hung thú Tất Phương lập tức bị thôi động.
Phịch một tiếng, đầu của tọa kỵ Thái Cổ hung thú Tất Phương đi theo Đông Phương Ly Ca thời gian mấy ngàn năm đột ngột nổ thành dưa hấu nát bét.
Ngay khi thi thể của Thái Cổ hung thú Tất Phương im ắng từ trên bầu trời rơi xuống, Đông Phương Ly Ca đã lập tức hóa thành một đạo hỏa quang lập tức trốn đi thật xa, chớp mắt biến mất.
Trong lòng xuất hiện đau lòng không hiểu, dù sao Tất Phương này đã đi theo hắn mấy ngàn năm, hơn nữa cũng vô cùng đắc lực.
Hôm nay, lại không hiểu rõ chết ở trong tay của hắn.
Nhưng Đông Phương Ly Ca lại không có thời gian xem kỹ, phát hiện hôm nay, đối với hắn tuyệt đối là một tai nạn.
Nhất là nếu Tạo Hóa Thần Nhân này bẩm báo chuyện của hắn lên trên, vậy thì vị Chí Tôn trong hoàng cung Lạc Ấp kia sẽ vì mặt mũi của mình, có thể sẽ lần nữa xuống tay với hắn.
Hiện tại, Đông Phương Ly Ca chỉ hi vọng vị Tạo Hóa Thần Nhân đến từ trong cung này thông minh một chút, giấu giếm chuyện này xuống.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Đông Phương Ly Ca đều phải lập tức rời khỏi, sau đó sớm chuẩn bị.
Về phần chuyện của Diệp Chân, nếu hôm nay Diệp Chân không chết thì hắn còn có rất nhiều cơ hội.
Đông Phương Ly Ca đi quá gấp, đến mức căn bản không phát hiện, không để ý tới công kích kẻ đánh lén Đồng Phù bất thường.
Nơi xa, Diệp Chân nhìn Đồng Phù như điên giết về phía mình, còn có Long Mãng Kiếp đánh tới, lông tơ cả người đều dựng đứng lên.
Diệp Chân bị khí tức của Long Mãng Kiếp gắt gao khóa chặt, thân hình ở trong nháy mắt này trở nên vô cùng nặng nề, ngay cả vận chuyển Nguyên Linh và Linh Lực cũng trở nên không thoải mái.
Uy áp to lớn làm cho Diệp Chân đừng nói là hô hấp, ngay cả vận chuyển linh lực trong cơ thể cũng không được.
Trong lòng của Diệp Chân điên cuồng hô to, đây mới là thực lực của Tạo Hóa Thần Nhân!
Đây mới là cảm giác bị một vị Tạo Hóa Thần Nhân dùng toàn bộ thực lực khí tức gắt gao khóa chặt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Chân chân chính đối mặt với một vị Tạo Hóa Thần Nhân không giữ lại chút thực lực nào.
Cũng là một lần Diệp Chân cảm nhận được một loại cảm giác sâu kiến trong kiếp này.
Cảm giác bị Long Mãng Kiếp khóa chặt, mình giống như một con kiến hôi.
Nhưng loại cảm giác này chỉ một nháy mắt đã bị ý chí mạnh mẽ của Diệp Chân xông phá.
Vô số lần huyết chiến và vào sinh ra tử tích lũy ra ý chí mạnh mẽ, trong chớp mắt đã làm cho đầu của Diệp Chân nhanh chóng vận chuyển.
Mặc dù lực lượng Nguyên Linh và khí tức Linh Lực vẫn như cũ bị thực lực Tạo Hóa Thần Nhân của Đồng Phù áp chế toàn diện.
Nhưng tư duy của Diệp Chân cũng ở trong nháy mắt này lại vô cùng rõ ràng tỉnh táo.
Nhìn đôi mắt Đồng Phù đỏ lên, không để ý tới thôi động Long Mãng Kiếp nhào về phía mình, trong chớp mắt, Diệp Chân đã đưa ra ba phán đoán chuẩn xác.
Đầu tiên, trạng thái của Đồng Phù không bình thường, hẳn là đã bị độc Oán Độc Châu của hắn kích phát, nếu không thì sẽ không triệt để từ bỏ Đông Phương Ly Ca, sau đó không để ý tới trực tiếp vận dụng tất cả thực lực, không giữ lại chút nào công kích hắn.
Tiếp theo, loại trạng thái của Đồng Phù không giữ lại chút nào vận dụng toàn bộ thực lực công kích, Diệp Chân tuyệt đối không tiếp nổi.
Cho dù hắn vận dụng Thái Dương Chân Hỏa hay là có ít mấy thứ thủ đoạn bảo mệnh, thậm chí dùng Chúng Sinh Nguyện Lực trước đó liên tục dùng để bảo mệnh vào thời khắc mấu chốt thì cũng đỡ không nổi Đồng Phù.
Không chỉ không ngăn được, trốn cũng không có bất kỳ cơ hội nào.
Đã không kịp thôi động Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu, cho dù thôi động thì lấy trạng thái A Nguyên đang bị thương chưa khôi phục, lại thêm thực lực của Diệp Chân không đủ, cũng không ngăn được Đồng Phù.
Nguyên bản, để Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu thi triển Phá Hư Thần Thông chớp mắt trốn xa, đây là phương pháp thoát đi tốt nhất.
Nhưng vấn đề là, bản thân Diệp Chân bị Đồng Phù bộc phát toàn bộ thực lực chấn nhiếp Nguyên Linh, thực lực bị áp chế nghiêm trọng.