Chương 2737 Ma luyện
Đông Phương Tiêu bước nhanh xông lên.
- Lão gia, hai mươi vị thiếu chủ mà người muốn triệu kiến, hiện không thấy đâu, trong trạch viện cũng không thấy, phù tấn cũng không trở về!
Mặt mũi của Đại Quản Gia rơi mồ hôi lạnh như mưa rơi.
- Những con cháu bất hiếu kia, lại đi lêu lổng nơi nào....
Mắng được một nửa, Đông Phương Tiêu đột nhiên thất thần.
- Không đúng!
Gia giáo của Đông Phương Gia hắn rất nghiêm, những đích hệ tử tôn kia, một người hai người lêu lổng thì có khả năng, nhưng dù có lêu lổng, cũng không dám không nghe theo phù tấn trở về.
Huống chi là hai mươi người!
Còn là hai mươi người trùng hợp được lão tổ triệu kiến!
Mồ hôi lạnh trong chớp mắt tuôn ra dũng mãnh.
Quay đầu trong nháy mắt, Đông Phương Tiêu thấy thần sắc của Đông Phương Ly Ca trở nên ngưng trọng vạn phần, hiển nhiên, lão tổ cũng ý thức được chuyện kia không tầm thường.
- Tra!
- Phong tỏa trong phủ, lập tức tra rõ hành tung bọn họ, tra rõ tất cả mọi người mọi việc trong phủ!
Đông Phương Ly Ca trực tiếp hạ lệnh!
- Cái gì, một trăm ba mươi ba vị con cháu đích tôn trong phủ, toàn bộ đều biến mất?
Trong Đông Phương phủ, Đông Phương Tiêu nghe được tin tức ấy đột nhiên cười lạnh, tựa như nghe được trò cười thật không thể tin.
Hai tay đã bóp chặt vị trí hiểm yếu yết hầu của quản gia vừa chạy đến đây báo cáo, giơ lên cao.
Đại Quản Gia đầu đầy mồ hôi lạnh, dù hô hấp vô cùng gian nan, vẫn như cũ không ngừng cung kính nói:
- Lão tổ tông, lão gia, ta thật không có nói đùa, đây là kết quả trên dưới toàn phủ vừa mới thống kê ra, không có bất kỳ tình hình đánh nhau nào, thế nhưng nhóm các thiếu chủ đều đã biến mất một cách thần bí.
Đông Phương Ly Ca ngồi ở chính giữa Đại Đường, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc và chấn kinh.
Con cháu có thể ở trong phủ Đông Phương Gia, đều là dòng chính trong dòng chính, thiên tài trong dòng chính
Nếu như toàn bộ đều biến mất...
Mồ hôi lạnh trong chớp mắt đã thấm cái trán!
- Lão tổ, gia chủ, để ta tự mình đi thăm dò một chuyến.
Đông Phương Tẫn chủ động xin đi giết giặc.
Đông Phương Ly Ca gật đầu ta, Đông Phương Tiêu đang cực kỳ sốt ruột, vội vàng nói:
- Ta cũng đi!
Chuyện này rất quan trọng, lại ly kỳ như thế, Đông Phương Tiêu nhất định phải tự mình xác nhận.
Chỉ sau nửa khắc đồng hồ, Đông Phương Tiêu và Đông Phương Tẫn đã song song trở về, sắc mặt của hai người xám xịt, không cần phải nói, Đông Phương Ly Ca đã biết đáp án, thần sắc trong chớp mắt trở nên vô cùng khó coi.
Nơi này chính là nội thành Lạc Ấp!
Là ai có thể vô thanh vô tức bắt đi một trăm ba mươi ba người con cháu đích tôn Đông Phương Gia bọn hắn?
Sau khi hết kinh ngạc, trong chớp mắt Đông Phương Ly Ca đã nghĩ đến trên thân Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Có phải vì hắn phá vỡ chuyện xấu xa của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, nên hắn ta thi triển thủ đoạn kinh người hay không?
Muốn dùng sinh tử đích hệ huyết mạch Đông Phương Gia để uy hiếp hắn?
Nhưng nghĩ lại, Đông Phương Ly Ca đã bác bỏ phỏng đoán kia.
Sau khi hắn về, vị Tạo Hóa Thần Nhân xuất từ hoàng cung, chắc vẫn chưa kịp báo cáo chuyện đó, dù báo cáo chuyện ấy với Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, như vậy hắn ta bắt đầu có hành động trả thù, cũng sẽ không nhanh đến như vậy
Huống hồ, chuyện dùng đích hệ huyết mạch uy hiếp hắn ngậm miệng, thấy thế nào cũng rất ấu trĩ, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long rất không thể nào dùng chiêu bắt cóc như thế.
Mà nhìn về mặt thời gian, cũng sẽ không nhanh như vậy.
Như vậy sẽ là ai ra tay đây?
Đang trong lúc suy nghĩ đau đầu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la khóc vang trời.
Chính là phụ mẫu người thân của những con cháu đích tôn mất tích bí ẩn Đông Phương Gia đó, không biết làm sao nên chạy tới nơi này, cầu bọn họ làm chủ, giúp đỡ tìm người.
Tiếng la khóc không ngừng, trong chớp mắt khiến cho đầu của Đông Phương Ly Ca, Đông Phương Tiêu chợt trở nên càng thêm đau đầu.
Toàn bộ Đông Phương phủ, loạn thành một bầy.
....
Trong hoàng cung Lạc Ấp, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long một đêm không ngủ, cũng đang đợi tin tức tốt của Đồng Phù.
Nội giám đại tổng quản Ngư Triêu n nhìn Nhân Tôn Hoàng Cơ Long một đêm không ngủ, trong lòng cũng khẩn trương vạn phần.
Bao nhiêu năm, còn chưa thấy qua bệ hạ khẩn trương vì một tin tức như vậy, còn thức trắng đêm không ngủ chờ đợi.
Bởi vậy có thể thấy được, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cực kỳ coi trọng đối với chuyện ấy.
Ngư Triêu n thậm chí đang cầu khẩn, Đồng Phù tranh thủ thời gian truyền đến tin tức tốt.
Nhưng trong lòng Ngư Triêu n không nhịn được luôn có một loại dự cảm không tốt khó mà nói rõ.
Hắn đảm nhiệm giám đại tổng quản trong cung đã nhiều năm như vậy, hiếm có người hắn nhìn không thấu.
Nhưng, Diệp Chân là một trong mấy người hắn nhìn không thấu trong nhiều năm qua.
Mỗi khi ngươi cảm giác đã nhìn thấu người thanh niên kia, nhưng hắn biểu hiện ra thực lực lại sẽ hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ngươi.
- Trời đã sáng rồi!
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long khẽ nhả ra bốn chữ lại làm cho Nội giám đại tổng quản Ngư Triêu n như bị sét đánh.
Ngư Triêu n hiểu rất rõ ý của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, đây là dấu hiệu cho thấy sự kiên nhẫn của Thánh Thiên Tử Đại Chu trước mắt này đã đánh mất hết, biểu hiện cực độ khó chịu.
- Bệ hạ, thời gian đã qua một đêm, cũng đầy đủ cho Đồng Phù động thủ, vậy mà vẫn chưa nhận được tin tức của thúc thúc lão nô?
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long im ắng gật đầu.
Một lát sau, Ngư Triêu n đầu đầy mồ hôi trở về, còn không đợi Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mở miệng hỏi thăm, hắn bịch một tiếng quỳ đi xuống.
- Ừm?
Vẻ mặt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long trở nên vô cùng sắc bén.
- Bệ hạ, lão nô không liên lạc được với Đồng Phù!
- Không liên lạc được, có ý tứ gì? Nói rõ ràng?
- Bẩm bệ hạ, lão nô dùng ba loại phương thức liên lạc, phương thức liên lạc tuyệt bí với Nội giám, còn có bí bảo trong cung đình dành cho Tạo Hóa Thần Nhân có thể trực tiếp liên hệ vượt giới, đều không có đạt được bất kỳ đáp lại nào!
Ngư Triêu n quỳ rạp trên đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Con mắt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bỗng nhiên nheo lại:
- Vậy bản mệnh nguyên bài của Đồng Phù ngươi có nhìn không?
- Bẩm bệ hạ, bản mệnh nguyên bài của Đồng Phù hoàn chỉnh không tổn hại gì.
- Ừm? Nói như vậy, Đồng Phù còn sống, Nguyên Linh vẫn còn, nhưng lại không có bất cứ tin tức nào?
Con ngươi của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lóe ra sát khí, nhìn xuống hướng Ngư Triêu n:
- Vậy ngươi nói đây là nguyên nhân gì?
- Bệ hạ, Đồng Phù tuyệt đối sẽ không phản bội bệ hạ, tuyệt đối sẽ không!
Ngư Triêu n nhanh chóng giải thích.
- Thật sao?
Trong lúc nghi hoặc, sắc mặt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã trở nên vô cùng dữ tợn.
- Ngay lập tức đi tra tình huống của Trấn Hải quân và Diệp Chân, ngay lập tức!
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tích lũy tức giận đến đỉnh điểm lên tiếng gầm hét lên!
Sau nửa canh giờ, một phong ngọc giản đã đặt ở trước bàn ngự của Nhân Tôn Hoàng, Nội giám đại tổng quản Ngư Triêu n quỳ ở nơi đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Trấn Hải quân đại doanh đêm qua trừ khẩn cấp tuyên bố lâm chiến đề phòng, lại không có bất cứ động tĩnh gì!
Mà chủ soái Diệp Chân còn hoàn hảo không chút tổn hại, buổi sáng còn tự thân hạ đạt mệnh lệnh nhổ trại!
- Đại bạn, ngươi cho trẫm nói một chút, Đồng Phù kia đi nơi nào? Một Tạo Hóa Thần Nhân xuất hiện đã có thể gây chấn động mạnh mẽ Hồng Hoang Đại Lục, ném vào Trấn Hải quân quân doanh, vậy mà không có tạo nên một chút ba động! Mà lại cho đến bây giờ, người còn sống, mệnh nguyên bài còn rất tốt! Ngươi nói xem, ngươi làm sao bảo trẫm tin tưởng hắn trung thành?
Trong tiếng gầm gừ của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, chỉ có Ngư Triêu n quỳ ở nơi đó run lẩy bẩy.
- Ra lệnh, ngay lập tức giam giữ tất cả tộc nhân tộc Đồng Phù vô ngục!
- Bệ hạ!
Ngư Triêu n đau đớn kêu lên.
- Đại bạn, ngươi tự mình dẫn người đi bắt, nếu tộc nhân Đồng Phù thiếu một người, thì sẽ bắt tộc nhân của ngươi để bổ sung vào!
Mệnh lệnh của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long khiến cho toàn thân Ngư Triêu n run lên, bỗng nhiên đánh giật mình một cái, bên trong ánh mắt không nhịn được hiện lên một tia bi ai.