Chương 2739 Đại Đô Đốc Tân Nhiệm? (2)
Diệp Chân lên tiếng tán thưởng, còn tiện tay xuất ra một chiếc nhẫn trữ vật:
- Mấy năm này, ngươi đóng giữ ở hậu phương, mặc dù không có lập xuống quân công, nhưng ngươi lại làm cho hậu phương ổn định, còn có thể làm cho Tuần tra ti phát triển, mở rộng Tuần tra Thần Tướng, cũng là một công lớn, bản soái đều ghi ở trong lòng.
- Không có quân công, bản soái không có cách nào hướng Lạc Ấp thỉnh công phong tước cho ngươi, nhưng công lao của ngươi lại không thể không thưởng, đây chính là bản soái ban thưởng cho ngươi!
Vẻ mặt của Phong Cửu Mạch trở nên kích động, nói thật, hắn làm một Hư không Liệp Vương, những năm qua, khốn thủ ở hậu phương, mắt thấy đồng liêu từng người phong tước thăng quan, quang tông diệu tổ, hắn lại chỉ có thể lĩnh một chức vụ Tuần kiểm ti Chỉ Huy Sứ Bắc Hải Châu Công phủ, nếu nói không chạnh lòng, đó là không thể nào.
Nhưng bây giờ, lời kia của Diệp Chân khiến cho tất cả bất mãn và ủy khuất đều tan thành mây khói.
- Có thể được Đại Soái ghi ở trong lòng, như vậy đã đủ.
- Nhận lấy đi, đây là ngươi nên có được, còn có, lần này đối với tác chiến Ma Tộc Đại Quân, ngươi có thể tham chiến, sau khi đại chiến bắt đầu, ngươi thậm chí có thể tự chủ hành động bên trong trình độ nhất định, nếu lập chiến công, bản soái sẽ đích thân vì người xin công phong tước!
- Tạ đại soái cho cơ hội!
Bốn chữ 'Tự chủ hành động' của Diệp Chân lập tức khiến cho vẻ mặt của Phong Cửu Mạch trở nên kích động.
Trên chiến trường có được tự chủ hành động ở trình độ nhất định, điều ấy cho đại biểu Diệp Chân cho phép hắn tự do liệp sát cao tầng đại quân Ma Tộc, dựa vào thực lực xuất quỷ nhập thần của một Hư không Liệp Vương như hắn, thu hoạch được số lượng lớn quân quan đầu người Ma Tộc là không có bất kỳ lo lắng gì.
Cho nên, có lời hứa hẹn ấy của Diệp Chân, lần này trong chiến tranh, muốn được Phong Tước, phải nhìn xem hắn có thể ra sức để được phong tước vị nào.
Thần niệm chìm vào trong nhẫn trữ vật, nhìn thấy mấy loại đan dược, Phong Cửu Mạch hơi nghi hoặc nhìn về phía Diệp Chân một chút.
Thì Liễu Phong đứng bên cạnh chủ động tiến lên giải thích cho Phong Cửu Mạch, vừa nghe đến Long Hồn Định Nguyên đan có thể chữa trị nội thương của Nguyên Linh, vẻ mặt của Phong Cửu Mạch lần nữa trở nên kinh hỉ.
Khi Phong Cửu Mạch kinh hỉ không ngừng, nguyên Quận Úy Bắc Hải quận, hiện là Tả chỉ huy sứ Bắc Hải Châu Công Phủ Đường Hổ thần sắc cũng biến thành vô cùng chờ mong, vội vàng đứng lên báo cáo.
- Đại Soái, những ngày qua ta theo lệnh ngươi làm, đã hoàn thành bố trí tuyến phòng ngự, có thể cam đoan sẽ không để cho số lượng nhỏ quân đội Ma Tộc hoặc hội binh Ma Tộc đột nhập vào lãnh thổ Bắc Hải phủ ta.
- Mặt khác, những năm này các binh lính được huấn luyện ngoại trừ bố trí phòng vệ ngoài phủ, thuộc hạ còn tập trung toàn bộ tinh nhuệ trang bị liên nỗ, chờ Đại Soái điều khiển...
Đường Hổ người này, tuy năng lực quân sự cũng không tốt, tư thế bên trong người, những năm qua chủ yếu phụ trách chiêu mộ và sự vụ huấn luyện binh lính mới trên đất phong của Diệp Chân, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, cũng không tệ.
Sau khi động viên một phen, hắn cũng phát thưởng theo lệ.
- Nơi này có năm viên Long Hồn Đề Nguyên Đan và Ngũ Sắc Long Huyết đan, có hai loại đan dược phụ trợ kia, chắc trong khoảng thời gian ngắn ngươi có thể đột phát tu vi lên tới Huyền Cung cảnh cửu trọng đỉnh phong, nhưng ngươi phải nỗ lực một chút, đột phá đến Giới Vương cảnh, chắc không phải vấn đề.
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của Đường Hổ lập tức trở nên kích động lên.
- Tạ ơn đại soái, tạ ơn đại soái khen thưởng!
Mấy người Xa Bôn, Trịnh Đương Thì đi theo Diệp Chân, tu vi đã sớm sắp đạt tới Giới Vương cảnh cửu trọng.
Mà những người ấy đều là thuộc hạ năm đó của Đường Hổ, ngược lại bản thân Đường Hổ, tu vi tiến cảnh vẫn luôn chậm chạp, khiến hắn vô cùng khổ não.
Tu vi quá thấp, không chỉ khiến kẻ dưới trong quân đội khó phục tùng, quan trọng hơn là vấn đề tuổi thọ.
Bây giờ, một câu nói của Diệp Chân đã giải quyết tất cả.
Khi Diệp Chân hứa hẹn lại cho hắn lập quân công để được phong tước, Đường Hổ không nhịn được cảm khái vạn phần.
Năm đó, sau khi bị Diệp Chân khống chế Thần Hồn, hắn một lần nữa cảm giác nhân sinh lại không tiền đồ gì, đời này, chỉ sợ cũng xong.
Nhưng bây giờ, Đường Hổ bỗng nhiên cảm giác, năm đó bị hắn khống chế Thần Hồn, hiện tại xem ra cũng là một chuyện tốt.
Không thể nói, tâm lý của Đường Hổ rất vững, lấy tư chất và tài nguyên tu luyện của hắn, dưới tình huống bình thường, đời này sẽ không có cơ hội đột phá đến Giới Vương cảnh.
Nhưng bây giờ, đi theo Diệp Chân đã nhẹ nhàng đạt được.
Sau đó, hắn lại lần lượt tiếp kiến sĩ quân quan cao cấp ở lại trong Bắc Hải phủ, như đám người nguyên soái Cao Hành Cơ, Hoảng Chiến, đều được ban thưởng đan dược tăng cao tu vi.
Trong lúc nhất thời, Diệp Chân đã thu hết tất cả lòng trung thành các thuộc hạ.
Mua chuộc nhân tâm, ổn định nhân tâm quan viên các cấp bên trong Bắc Hải Châu Công Phủ, đây cũng là kế hoạch quan trọng chuyến đi này của hắn
Theo Diệp Chân, đại quân Ma Tộc không đáng sợ.
Đây là thấy được nguy hiểm, đao thật thương thật liều qua là được, đổ máu thụ thương, hắn tuyệt đối sẽ không nhăn mày dù chỉ một chút.
Nhưng nguy hiểm chân chính lại đến từ sau lưng, thậm chí là nội bộ.
Theo Nhân Tôn Hoàng Cơ Long không tin tưởng đối với mình, thậm chí phái ra Tạo Hóa Thần Nhân đến ám sát hắn, Diệp Chân đã biết, nội bộ Đại Chu nguy hiểm mới ẩn chứa nguy hiểm trí mạng chân chính.
Cho nên, trước khi đến tiền tuyến, Diệp Chân đã sớm làm tốt kế hoạch, đầu tiên là khen thưởng lấy lòng một trận, thu mua nhân tâm, củng cố thống trị.
Đương nhiên, không thiếu giám sát hậu trường.
Chờ lần này sau khi đại chiến kết thúc, văn quan Bắc Hải Châu Công Phủ cũng sẽ nhận được khen thưởng tương ứng.
Trải qua đủ loại thủ đoạn lung lạc, nếu còn có người dám bán đứng Bắc Hải Châu Công Phủ vì lợi ích, cũng đừng trách Diệp Chân hắn ra tay độc ác.
- Liễu Phong, căn cứ theo tình báo bây giờ, Bộ Tham Mưu dưới trướng ngươi có đề xuất kế hoạch tác chiến nào không?
- Đại Soái, sáng mai, các loại kế hoạch tác chiến với cường độ khác nhau đã có thể hoàn thành.
Liễu Phong lĩnh mệnh, đồng thời Cổ Thiết Kỳ lại vội vàng tiến đến, vẻ mặt có chút cổ quái:
- Đại Soái, Đặc Sứ của Nguyên soái Bình Nghi Quân Thành Chu Triều tới....
- Cút ngay!
- Muốn gặp Diệp đô đốc, ai dám ngăn cản ta!
- Lập tức tránh ra!
Ngoài trướng vang lên tiềng ồn ào, khiến cho lông mày của Diệp Chân nhướng lại!
Trên trăm đạo sát khí rất nhỏ mà Diệp Chân quen thuộc bỗng dâng lên, đối diện cũng dâng lên một đạo khí tức Đạo Cảnh mà hắn cực kỳ lạ lẫm.
Binh lính bên cạnh Diệp Chân cũng không phải người dễ ăn hiếp, không có mệnh lệnh của hắn, người tự tiện xông vào Soái Trướng, giết không tha.
- Cho hắn tiến vào!
Diệp Chân phất phất tay, Cổ Thiết Kỳ lập tức lĩnh mệnh đi ra.
- Diệp đô đốc, đại quân ngươi đã tới bên ngoài Bình Nghi Quân Thành nửa ngày, Bình Nghi Quân Thành bị đại quân Ma Tộc vây khốn mười ngày qua, vì sao ngươi lại án binh bất động?
- Ngươi đây đang muốn ngồi nhìn Bình Nghi Quân Thành ta bị Ma Tộc phá thành sao?
Một vị trung niên được một tên cường giả Đạo Cảnh trung kỳ bảo vệ, vừa vào Soái Trướng của Diệp Chân, đã khí thế hung hổ chất vấn.
- Ngươi là người phương nào?
- Ta chính là nhi tử của Chu Triều - Đại Đô Đốc Bình Nghi Quân Thành, Phó soái Phòng vệ quân Bình Nghi Quân Thành - Chu Hoài Thành, đặc biệt phụng mệnh của Đại Đô Đốc Chu Triều đến đây truyền lệnh!
Toàn thân Chu Hoài Thành nhuốm máu, xuất ra một cái lệnh phù hướng về phía Diệp Chân.
Nhìn tấm Lệnh Phù kia, con mắt của Diệp Chân đột ngột nheo lại, toàn bộ khí tức trong soái trướng trở nên ngưng trọng.
Không chịu được sát khí, khiến cho tất cả mọi người trong trướng bao gồm mấy người Cổ Thiết Kỳ, thở mạnh cũng không dám.