Chương 2752 Chiến Tuyến Thứ Ba Bị Xâm Lấn
Liễu Phong, bên phía Lạc Ấp vẫn không có bất kỳ đáp lại nào sao?
Trên đầu tường Bình Nghi quân thành, Diệp Chân nhìn doanh địa đại quân Ma Tộc đen nghịt không thấy cuối ở phương xa, một mặt lo lắng.
Đứng hầu sau lưng Diệp Chân, vẻ mặt của Liễu Phong có chút bất đắc dĩ:
- Đại soái, hai ngày, vẫn không có tin tức gì. Hơn nữa tin tức mới nhất truyền đến, hôm nay trên tiểu triều hội, Quân Bộ cũng không đề cập đến việc này.
Trên triều đình cũng không có bất kỳ phong thanh nào liên quan tới việc này, xem ra là bệ hạ bên kia...
- Ai....
Diệp Chân thở dài một tiếng:
- Gần đây bệ hạ có phần thành kiến đối với ta, nhưng việc này quan hệ đến an nguy của Đại Chu, càng quan hệ đến ức vạn bách tính Đại Chu, sao có thể...
Nói đến đây, Diệp Chân muốn nói lại thôi.
Lần thứ nhất, trong lòng Diệp Chân dấy lên lửa giận nặng nề đối với vị Thánh Thiên tử Đại Chu Nhân Tôn Hoàng Cơ Long này.
Nói thật, cho dù là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mưu đồ chí bảo gọi là không gian chiến lược của Diệp Chân, hay là sau đó phái Tạo Hóa Thần Nhân đối phó Diệp Chân hắn.
Diệp Chân nổi giận thì nổi giận, nhưng càng nhiều lại là cảm giác đáy lòng lạnh lẽo hoặc là trái tim băng giá, đã không còn xem Nhân Tôn Hoàng Cơ Long là Chí Tôn, tất cả cũng bắt đầu lấy bản thân Diệp Chân làm nguyên tắc.
Nhưng bây giờ, lại là lửa giận, lửa giận tràn trề!
Thân là Thánh Thiên tử Đại Chu, được ức vạn bách tính Đại Chu cung cấp nuôi dưỡng và tôn sùng, mới có cuộc sống xa xỉ như hôm nay.
Xưa nay, cho dù Nhân Tôn Hoàng Cơ Long như thế nào, Diệp Chân đều sẽ không quản.
Một Hoàng đế, ngươi muốn hắn tiết kiệm? Ngươi muốn hắn thiện lương? Ngươi muốn hắn có lương tâm? Ngươi muốn hắn suy nghĩ thay người khác?
Đó là chuyện không thể nào, không nên mơ mộng!
Hoàng đế nhất định phải cô độc, cũng vô tình tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ, lại không để ý an nguy của ức vạn bình dân bách tính Đại Chu, quả thực là...
Nếu như lúc này Nhân Tôn Hoàng Cơ Long xuất hiện ở trước mặt Diệp Chân, Diệp Chân tuyệt đối sẽ có đảm lượng cho hắn mấy bàn tay!
Sau lưng, Liễu Phong một mặt ngưng trọng, lặng tiếng không nói gì.
Lần thứ nhất, Liễu Phong sinh ra oán hận, sinh ra chất vấn, sinh ra bất mãn đối với vị bệ hạ trong suy nghĩ coi là thần thánh này.
- Hừ, dù sao dù như thế nào, chết lại nhiều bình dân bách tính, cũng chết không đến trên đầu Hoàng đế lão nhi.
Tính cách thẳng thắng, Cổ Thiết Kỳ bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Hai mắt Diệp Chân đang lăng lệ lập tức trợn mắt nhìn sang, trực tiếp trừng cho Cổ Thiết Kỳ đang muốn tiếp tục phàn nàn đã nuốt trở về trong họng, Liễu Phong còn có chút vì Cổ Thiết Kỳ bất bình:
- Đại soái, thật ra thì Thiết Kỳ cũng không nói sai...
- Ta biết hắn không nói sai, nhưng lại không nói đúng nơi! Mặc dù Trấn Hải quân ta tịnh hóa nhiều lần, nhưng vẫn như cũ có Tuần Tra Ti và thám tử bí giám nằm vùng, loại lời này, truyền đến trong tai vị Thánh Thiên tử kia sẽ không cách nào cầm Trấn Hải quân chúng ta.
- Nhưng, các ngươi lại có tộc nhân gia nhân ở Lạc Ấp....
Diệp Chân cảnh cáo, lập tức làm cho Cổ Thiết Kỳ bịt miệng thật chặt, không dám tiếp tục nói loạn một câu.
Trong Lạc Ấp, Cổ Thiết Kỳ đối với người nhà họ Cổ, ai cũng có thể không quan tâm, nhưng mẫu thân vừa được hắn đón vào Hầu phủ hưởng phúc, Cổ Thiết Kỳ lại không thể không quan tâm.
Nguyên bản, Cổ Thiết Kỳ muốn đón mẫu thân của hắn đến Bắc Hải quận, nhưng mẫu thân hắn vừa được hắn đón vào trong Hầu phủ bắt đầu hưởng phúc.
Hơn nữa, theo quy củ Đại Chu, nếu có ban thưởng phủ đệ ở trong Lạc Ấp thì nhất định phải có gia quyến ở trong, đây cũng là một loại chính sách con tin biến tướng.
Đương nhiên, Diệp Chân là một ngoại lệ.
Từ khi phong tước đến bây giờ, Diệp Chân liên tục không có một người nhà trên danh nghĩa, cho nên Châu Công phủ của Diệp Chân, trên cơ bản đều trống không.
Ngược lại, Quân Soái khác như bọn người Mặc Chuẩn, Hạ Kỳ, Miêu Bích, Xa Bôn, Trịnh Đương Thì cũng không lo lắng như vậy.
Bọn hắn một trận chiến này cũng không phong hầu, mặc dù có phong tước, nhưng cũng không được ban thưởng phủ đệ, cho nên người nhà của bọn hắn đều thuận lợi dời đến Bắc Hải quận của Diệp Chân.
- Đại soái, nếu Lạc Ấp đã không chút nào để ý đối với cảnh báo của chúng ta, vậy chúng ta làm sao đây?
Liên tục yên lặng không nói Hạ Kỳ hỏi.
Diệp Chân nhìn mặt trời đang hạ xuống, trong lòng đột nhiên có một loại bi ai không hiểu, vương triều Đại Chu tồn tại trong Chư Thiên Vạn Giới vô số năm giống như mặt trời sáng rực, có phải cũng giống trời chiều, đã tiến vào ánh chiều tà cuối cùng?
- Có thể làm, chúng ta đều làm, đã tận lực, tiếp theo cũng chỉ có thể nghe thiên mệnh.
Nói đến đây, trái tim của Diệp Chân đột ngột mà rơi ra hào khí vạn trượng,
- Nhưng, chỉ cần Diệp Chân ta thân là Bắc Hải Châu Công một ngày, chỉ sắp Trấn Hải quân chúng ta tồn tại một ngày thì sẽ tận tất cả lực lượng, bảo vệ tốt gia viên của mình.
- Không để cho Ma Tộc thậm chí là bất cứ địch nhân nào xâm nhập gia viên của chúng ta!
- Nguyện quên mình phục vụ vì đại soái!
Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ, Hạ Kỳ, Miêu Bích, Mặc Chuẩn, Xa Bôn, Trịnh Đương Thì cùng nhau khom người.
....
- Đúng rồi, Ngưu Nhị đâu? Phong Cửu Mạch đâu? Hai người này điều tra tình báo thế nào rồi?
Diệp Chân nhìn doanh địa đại quân Ma Tộc đối diện không bất cứ động tĩnh gì, trong lòng có không hiểu nóng vội.
Đại quân của Diệp Chân đột nhập vào Bình Nghi quân thành năm ngày, thế nhưng Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Ma Tộc Kim Chinh đối diện lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Năm ngày này, không có một lần phát động công thành.
Đại quân cũng không xuất động một lần, chỉ từ xa bao quanh Bình Nghi quân thành.
Loại tình huống này vô cùng cổ quái, cũng làm cho Diệp Chân không hiểu.
Bị một trận chiến của Trấn Hải quân dọa sợ là chuyện không thể nào.
Kim Chinh kia đang muốn làm gì?
- Đại soái, ta có một suy đoán to gan.
Hạ Kỳ đột nhiên mở miệng.
- Nói!
- Đại soái, nếu Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt đã mang theo trăm vạn đại quân vượt biển đến, như vậy lại thêm trước đó Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Kim Chinh nguyên bản có thực lực đánh hạ Bình Nghi quân thành, nhưng liên tục vây công không phá thành.
- Có phải dụng ý chính là chờ đợi Trấn Hải quân chúng ta đột nhập vào trong Bình Nghi quân thành, sau đó thông qua vây thành, vây khốn Trấn Hải quân chúng ta ở trong Bình Nghi quân thành, kéo ở Bình Nghi quân thành chờ đợi trăm vạn đại quân của Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt vượt biển lên bờ.
- Đến lúc đó, Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt mang theo đại quân, có thể quét ngang đất phong của đại soái.
- Đến lúc đó, bất luận Trấn Hải quân chúng ta gấp ngăn đại quân Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt, hay là chia binh tiến chặn đánh đại quân Ma Hoàng Ngũ Thái Tử kia thì đều sẽ lâm vào thế hai mặt thụ địch.
- Quan trọng nhất là, dưới tình huống đó, binh lực Trấn Hải quân chúng ta có hạn, sẽ chú ý đầu không để ý đuôi, hành quân cũng không còn cách nào thong dong.
- Mất đi thong dong chiến lược, lại hai mặt thụ địch, đến lúc đó....
Hạ Kỳ nói một phen, nói đến lông tơ Diệp Chân đều dựng đứng lên.
Một khi chuyện đó xảy ra, không chỉ Trấn Hải quân sẽ toàn quân bị diệt, toàn bộ đất phong Bắc Hải quận của Diệp Chân cũng sẽ thối nát một mảnh, thậm chí sẽ bị Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt niệm giận báo thù mà đến huyết tẩy đồ thành.
Đến lúc đó, toàn bộ hải cương Đông Bắc của Đại Chu sẽ triệt để thối nát.
Mà hắn là Đô Đốc Bắc Hải này sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Chu!
- Quân nghị, lập tức thông báo Đại Đô Đốc Chu Triều, tổ chức sĩ quan cao cấp khẩn cấp quân nghị, thương nghị đại kế phá ma!
Diệp Chân một mặt vội vàng, vẫn không quên quay đầu lại nói với Hạ Kỳ:
- Chỉ chuyện này, đã có thể nhớ cho ngươi một đại công!