Chương 2781 Giết Chó
Nếu hắn đã không nắm chắc đối phó được Diệp Chân, vậy thì hắn sẽ lừa gạt Diệp Chân trước mắt, chỉ cần lúc này lừa gạt được Diệp Chân, hắn còn không tin, Diệp Chân cho dù là Đạo Cảnh, chẳng lẽ có thể đồng thời đối phó được mấy chục hơn trăm vạn Thủy Tộc dưới trướng hắn sao?
Lúc này, trong lòng 'Ngao Tranh' cũng chính là Bích Lân Long Vương đã có một quyết định, chờ lừa gạt đuổi Diệp Chân rời đi, hắn sẽ lập tức điều đến mười vạn, không, phỉa là hai mươi vạn thậm chí là ba mươi vạn tinh nhuệ Thủy Tộc vào ở trong Bích Lân Long Cung, hắn không tin đã ở Long Cung của hắn nhưng vẫn không đối phó được một Đạo Cảnh.
- Ngươi không biết?
Diệp Chân ngoài ý muốn nhìn thoáng qua 'Ngao Tranh', người sau lại rủ đầu xuống thấp hơn.
Hận ý của Bích Lân Long Vương đối với Diệp Chân, cho dù dùng hết nước của Tam Giang Tứ Hải cũng không thể rửa sạch, lúc này không dám ngẩng đầu là sợ Diệp Chân từ trong con ngươi của hắn nhìn ra chuyện gì ngoài ý muốn.
m thanh của 'Ngao Tranh' đột ngột biến thành kinh sợ:
- Diệp tước gia, tiểu nhân thật sự không biết, bình thường phụ vương ta sẽ không nói hành tung cho ta, nhưng thừa tướng Long Cung chắc chắn biết.
- Ồ, vậy thừa tướng Long Cung ở trong Long Cung nào?
Diệp Chân thuận miệng hỏi một câu làm cho 'Ngao Tranh' cũng tức Bích Lân Long Vương cuồng hỉ.
- Thừa tướng Long Cung đã về loan ở Long Cung phía tây Thủy Lan điện.
Thậm chí ngay cả vị trí chỗ ở của thừa tướng Long Cung cũng chỉ cho Diệp Chân.
- Ừm, coi như tiểu tử ngươi thức thời.
Nhận được tin tức, Diệp Chân búng tay một cái, sau đó lập tức xoay người ý muốn rời khỏi, ngay khi rời khỏi, thần niệm của Diệp Chân khẽ động:
- Tốt, ngươi hãy ngủ mấy ngày đi.
Vừa nghe đến đây ra, trong mắt 'Ngao Tranh' cũng tức Bích Lân Long Vương đột nhiên xuất hiện vẻ kinh hoàng.
Nhưng phản ứng của 'Ngao Tranh' cũng cực nhanh, gần như là trong nháy mắt, đôi mắt khép lại, thân thể lập tức mềm mềm ngã về phía mặt đất, một bộ dáng sắp ngủ.
Diệp Chân vừa mới nói dứt lời lại bỗng nhiên dừng bước chân lại, chậm rãi quay người, ánh mắt rơi vào trên người 'Ngao Tranh' đã ngã xuống đất 'Mê man', trên mặt xuất hiện nụ cười như mê.
- A Nguyên, ngươi ra tay đi.
- Cẩn tuân mệnh lệnh của Thiếu chủ.
m thanh của A Nguyên lập tức vang lên trong Đạo Cung, không gian rung động cực kỳ mịt mờ lóe lên rồi biến mất, toàn bộ đại điện lập tức giống như biến thành một không gian riêng biệt.
Mà lúc này, 'Ngao Tranh' ngã xuống đất, mặt giống như thiếp đi, vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.
Ba ba ba!
m thanh vỗ tay của Diệp Chân vang lên.
- Diễn kỹ không tệ, thật sự không tệ! Ngay cả ta cũng muốn lừa, nhưng vẫn kém một chút, thật sự kém một chút.
Đối diện với 'Ngao Tranh' ngang ngủ mê vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả lông mi cũng không có chút động tĩnh nào.
Diệp Chân nhìn ngẩn ngơ.
- Ha ha, con hàng ngươi vờ ngủ đến nghiện rồi sao? Vậy thì thử thịt kho tàu trước một chút.
Trong lúc cười lạnh, một đoàn diễm quang tản ra hỏa diễm đáng sợ giống như thiểm điện đánh về phía 'Ngao Tranh' mê man trên mặt đất!
Dưới ngọn hỏa diễm này uy hiếp, Ngao Tranh đang mê man trên mặt đất đột nhiên dịch chuyển mười mét, tránh thoát một kích này của Diệp Chân, bỗng nhiên đứng dậy.
Sau đó, Ngao Tranh mở mắt ra tức giận nhìn chằm chằm Diệp Chân.
- Không ngờ lại bị ngươi phát hiện! Làm sao ngươi có thể phát hiện bản vương?
Lúc này, Bích Lân Long Vương phụ thể đoạt xá nhi tử Ngao Tranh đầy tức giận và nghi hoặc.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, sao Diệp Chân này lại bỗng nhìn thấu hắn ngụy trang.
- Bản vương?
Nghe được hai chữ này, con mắt của Diệp Chân đột ngột nhíu lại:
- Ngươi là Bích Lân Lão Long?
- Ngươi đoạt xá nhi tử Ngao Tranh của ngươi rồi?
Tự xưng này làm cho Diệp Chân trước sau liên hệ, lập tức nghĩ thông suốt, trong đôi mắt toát ra vẻ giật mình.
Đối diện, Bích Lân Long Vương lại vạn phần hối hận.
Hắn tưởng là Diệp Chân đã nhìn thấu chuyện Ngao Tranh chính là Bích Lân Long Vương hắn, không ngờ, Diệp Chân chỉ nhìn thấy Ngao Tranh không thích hợp, lại chưa xác định Ngao Tranh chính là Bích Lân Long Vương.
Ngược lại là hắn tự xưng bại lộ mình.
Lần này, Bích Lân Long Vương càng thêm tức giận.
Nhưng hắn cũng là người nhìn thấy sóng to gió lớn, lập tức trấn định lại.
- Phải thì như thế nào! Huyết mạch của hắn là bản vương cho, bây giờ bản vương thu hồi lại cũng là chuyện danh chính ngôn thuận!
Bích Lân Long Vương tìm cho mình một lý do cực kỳ đầy đủ.
- Chậc chậc chậc, Bích Lân Long Vương, cái gọi là hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi lại...
Diệp Chân dùng một mặt kinh ngạc, nhân tính của Bích Lân Long Vương thật đúng là đủ có thể.
- Hừ, ngươi thu cấm Tiên Thiên Thần Hồn của nhi tử ta làm cho hắn cả một đời chịu người khống chế! Nếu đã như vậy, còn không bằng dâng huyết mạch nhục thân lại cho ta, có cái gì không được.
Bích Lân Long Vương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Đối với lời giải thích này của Bích Lân Long Vương, Diệp Chân đương nhiên không thể gật bừa.
Nhưng, Diệp Chân cũng không hứng thú tranh luận với hắn, tại sao phải múa mép khua môi đối với một kẻ hấp hối sắp chết chứ.
Diệp Chân chỉ là không ngờ, tâm tính của Bích Lân Long Vương này lại độc ác như thế, lại có thể phụ thể đoạt xá nhi tử của mình.
Diệp Chân thu cấm Tiên Thiên Thần Hồn của Ngao Tranh, nhưng thần hồn của Ngao Tranh lại bị Bích Lân Long Vương phong trong một mặt hồn bài, cũng không tiêu tán, cho nên chủ nhân Diệp Chân này không cách nào cảm ứng được Ngao Tranh dị thường, chỉ biết trước mắt Ngao Tranh này vẫn như cũ là Ngao Tranh bị hắn khống chế thần hồn.
Mới vừa nghe Bích Lân Long Vương lừa gạt, Diệp Chân đã dự định đi tìm thừa tướng Long Cung ép hỏi hạ lạc của Bích Lân Long Vương.
Nhưng Diệp Chân làm việc luôn vô cùng cẩn thận.
Lúc này, Ngao Tranh này đã biết Diệp Chân lẻn vào Bích Lân Long Cung, nếu bỏ mặc không quan tâm, vậy nếu Ngao Tranh cảnh báo hoặc thông báo cho những người khác trong Long Cung thì Diệp Chân lẻn vào có thể sẽ bị phát hiện, thậm chí bị vây công.
Vây công thì Diệp Chân không sợ, Diệp Chân sợ là nếu Bích Lân Long Vương đạt được thông báo, có chuẩn bị hoặc là sớm bỏ chạy, vậy thì sẽ hỏng đại kế của hắn.
Cho nên, trước khi Diệp Chân đi đã định trước hết để cho Ngao Tranh này mê man mười ngày qua nửa tháng.
Làm cho Ngao Tranh mê man cũng cực kỳ đơn giản.
Dù sao thì Diệp Chân đã thu cấm Tiên Thiên Thần Hồn của hắn, chỉ cần động niệm là có thể làm cho Ngao Tranh mê man.
Diệp Chân thôi động thần niệm, sợi Tiên Thiên Thần Hồn trong Nguyên Linh của Ngao Tranh bị Diệp Chân thu cấm có động tĩnh, Ngao Tranh cũng chính là Bích Lân Long Vương cũng té xỉu tại chỗ.
Nhưng ở trong cảm ứng của Diệp Chân, Nguyên Linh của 'Ngao Tranh' trước mắt này, cùng Nguyên Linh của Ngao Tranh bị hắn thu cấm Tiên Thiên Thần Hồn lại không có bất kỳ cảm ứng.
Hiển nhiên, Ngao Tranh trước mắt căn bản cũng không phải là Ngao Tranh.
Lúc này, Diệp Chân mới phát hiện sơ hở, mới phát hiện Ngao Tranh đã bị người đoạt xá.
Chính là không ngờ một câu của Bích Lân Long Vương đã bại lộ thân phận.
- Diệp Chân, Bắc Hải ngươi và Bích Lân Long Cung ta đã sớm ký kết hiệp nghị hòa bình, những năm này, Bích Lân Long Cung ta cũng không đụng đến cây kim sợi chỉ của ngươi, càng không vi phạm bất kỳ một điều khoản nào trong hiệp nghị, bây giờ ngươi lẻn vào Bích Lân Long Cung ta là muốn làm gì?
- Ngươi là loại người bội bạc đó sao?
Bích Lân Long Vương lo lắng, bỗng nhiên hiên ngang lẫm liệt răn dạy Diệp Chân.
- Hiệp nghị hòa bình?
Diệp Chân đột nhiên cười lạnh.
- Bích Lân Lão Long, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng loại hiệp nghị kia thật có hiệu quả chứ?
- Còn nữa, ngươi quên, hiệp nghị, thật ra thì trời sinh ra chính là dùng để xé bỏ.
- Ngươi...
Bích Lân Long Vương chỉ Diệp Chân giận mắng lên:
- Ngươi nói không giữ lời, ngươi là đồ vô sỉ!
- Mắng ta? Ngươi không có tư cách!