← Quay lại trang sách

Chương 2783 Bảo Khổ Của Long Tộc

Ngươi muốn tàng bảo khố của bản vương, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ!

Vừa nhắc tới tàng bảo khố của mình, Bích Lân Long Vương đã lập tức giống như bị bóc vảy ngược, trở nên kích động lên.

- Cho dù ngươi giết ta thì cũng không thể nào!

Bích Lân Long Vương lại bổ sung một câu.

- Thật chứ?

Khóe miệng của Diệp Chân lộ ra một tia lãnh khốc.

- Cho dù là thật thì thà rằng hồn phi phách tán, ta cũng không nguyện ý giao ra tàng bảo khố.

- Đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, Hắc Thủy Long Hồn định làm bộ nuốt Long Hồn của Bích Lân Long Vương.

Bích Lân Long Vương bị một hành động đó hù sợ, vội vàng hô to xin tha.

- Chờ... chờ một chút!

Ngay cả âm thanh cũng run rẩy.

- Ngươi nói nếu ta giao ra tàng bảo khố thì ngươi có thể thả ta còn sống rời khỏi hay không?

Thấy thế, Diệp Chân không khỏi cười lạnh một tiếng, phần lớn Long Tộc trời sinh tham lam nhưng lại nhát gan sợ chết, quả là thế.

Đương nhiên, thật ra thì không chỉ là Long Tộc, chỉ là một đặc tính này tương đối phổ biến ở Long Tộc mà thôi.

Cho dù là Nhân Tộc, hay là Ma Tộc lại hoặc là các ngoại tộc khác thì tham lam và tham sống sợ chết đều là điểm giống nhau của đại đa số người.

Chỉ là, trong nhân tộc, anh hùng không dứt, người tiền phác hậu kế bỏ sống chịu chết, nên mới không để Long Tộc nổi danh.

- Thả ngươi còn sống rời khỏi?

Diệp Chân cười nhạo một tiếng:

- Bích Lân Long Vương, là ngươi ngốc, hay là ta khờ vậy?

- Thả ngươi còn sống rời khỏi, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào!

Diệp Chân trả lời rất kiên định.

- Vậy tại sao ta phải giao ra tàng bảo khố ta cất giữ cả đời cho ngươi?

Bích Lân Long Vương hiếm thấy nổi giận.

- Bởi vì trừ hồn bay phách tán, ngươi còn có một lựa chọn khác.

- Lựa chọn gì?

Nghĩ đến một ít khả năng, trong lòng Bích Lân Long Vương một nháy mắt có nhiều suy nghĩ, không khỏi tim đập thình thịch.

- Ta có thể lưu cho ngươi một sợi tàn hồn chân linh chuyển thế, về phần có thể lần nữa tu luyện trở về hay không thì phải xem Tạo Hóa của ngươi.

Diệp Chân nói.

- Chỉ lưu cho ta một sợi tàn hồn chân linh chuyển thế sao?

Bích Lân Long Vương thất vọng nói, hắn vốn cho rằng, Diệp Chân sẽ khống chế Nguyên Linh của hắn, thu hắn làm nô, không ngờ là lưu tàn hồn cho hắn chân linh chuyển thế.

Thật ra thì từ trình độ nào đó, chỉ cần có thể còn sống, dù bị Diệp Chân khống chế Nguyên Linh cũng không tệ.

So sánh một hồi, con đường này còn đơn giản so với một sợi tàn hồn chân linh chuyển thế nhiều.

- Thế nhưng....

- Không nhưng gì hết!

Diệp Chân trực tiếp thô bạo đánh gãy khả năng cò kè mặc cả của Bích Lân Long Vương, thần niệm khẽ động, Diệp Chân trực tiếp từ trong Long Cung ra bắt tới một Ngao Long Giải dài bằng bàn tay.

- Chính là nó. Nếu như ngươi giao ra tàng bảo khố của ngươi thì ta sẽ đem đánh tàn hồn chân linh của ngươi vào trong ngao long giải này, còn về chuyện có thể sống bao lâu, có thể lại tu luyện từ đầu trở về hay không thì phải xem Tạo Hóa của ngươi.

Diệp Chân nói.

Nhìn ngao long giải chỉ lớn cỡ lòng bàn tay trong tay Diệp Chân, linh khí trong cơ thể có thể xưng là yếu ớt đến cực hạn, Bích Lân Long Vương khóc không ra nước mắt.

- Cái này... Có thể đổi con khác hay không, ngao long giải này dù có được linh khí tưới nhuần thì nhiều nhất chỉ có thọ nguyên sáu mươi năm, nhìn như vậy, dù có thọ nguyên ba bốn mươi năm cũng đã không tệ.

- Thời gian ba bốn mươi năm, không nói tàn hồn chân linh có thể khôi phục hay không, ngao long giải nhỏ yếu này chỉ có thể làm đồ ăn, có thể sống ba bốn mươi năm nữa hay không còn chưa biết được.

- Còn muốn đổi?

Diệp Chân cười lạnh:

- Ta không chuẩn bị hải ngư thọ nguyên chỉ có năm sáu năm cho ngươi chuyển sinh thì đã là có lương tâm lắm rồi.

- Lại nói, nếu ngươi không muốn ngao long giải thì ta sẽ đổi cho ngươi con cá!

Nói xong, Diệp Chân định ném ngao long giải này ra.

- Đừng đừng đừng, ta đồng ý!

Bích Lân Long Vương sắp khóc, chí ít ngao long giải này còn mang chữ Long, trong huyết mạch có huyết mạch Long Tộc cực kỳ ít ỏi, Long Hồn của hắn quăng vào này, huyết mạch còn có thể phù hợp một chút xíu.

Nếu đổi thành cá, vậy sẽ thật bi kịch....

- Ta muốn ngươi lập lời thề thần hồn, sau khi tàn hồn chân linh của ta chuyển sinh thì ngươi tuyệt đối không thể dùng bất kỳ phương thức nào giết ta hại ta!

Bích Lân Long Vương tức giận nói.

- Ngươi cho rằng ta rất rảnh rỗi sao? Ngươi cũng đã nói, ngươi có thể từ tàn hồn chân linh khôi phục hay không cũng không nhất định, cho dù khôi phục thì muốn tiếp tục tu luyện được, hừ....

Không cần phải nói, hi vọng đó cực kỳ xa vời.

Bích Lân Long Vương cũng biết, nhưng chết tử tế không bằng còn sống, có hi vọng dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng.

- Ta biết, nhưng ngươi nhất định phải lập thần hồn thề độc!

Bích Lân Long Vương vẫn kiên trì.

- Tốt!

Việc này không quan trọng, Diệp Chân đáp ứng rất thoải mái.

- Còn có, ta chỗ này có vạn dặm na di phù, sau khi tàn hồn chân linh của ta phụ thể, ngươi nhất định phải dùng vạn dặm na di phù này đưa ta ra ngoài.

Diệp Chân bất mãn nhìn thoáng qua Bích Lân Long Vương, gia hỏa này vẫn không tin nhân phẩm của hắn, sợ Diệp Chân mình hại hắn.

Nhưng nói thật, chỉ lưu cho Bích Lân Long Vương một sợi tàn hồn chân linh chuyển thế, Diệp Chân thật đúng là không để ở trong lòng, cũng sảng khoái đáp ứng rất nhanh.

Một lát sau, Diệp Chân theo Bích Lân Long Vương nói, chuẩn bị thỏa đáng, ánh mắt nhìn về phía Long Hồn của Bích Lân Long Vương.

- Tàng bảo khố của ngươi đâu, lấy ra đi? Đừng nghĩ đến tàng tư, chỉ cần ngươi dám có bất kỳ tàng tư, ngươi cũng biết trước đó ta dùng Nguyên Linh thề độc đều sẽ mất đi hiệu lực!

- Ta... Ta sẽ lấy ra toàn bộ!

Đau lòng đến cực hạn, lúc này hàm răng của Bích Lân Long Vương đã vang lên tiếng ken két.

- Có thể lưu cho ta một cái trữ vật giới chỉ hay không, để ta mang đi một chút Linh Thạch....

Bích Lân Long Vương còn muốn cò kè mặc cả sau cùng, lôi quang trong tay Diệp Chân đã nổ bộp bộp, dọa cho Bích Lân Long Vương vội vàng gật đầu.

- Ta cầm, ta cầm!

Sau đó, một đống vật liệu như ngọn núi nhỏ đột nhiên khuynh tiết vậy xuất hiện này ở trong tòa đại điện này.

Đủ loại bảo bối, mặc kệ hữu dụng hay là vô dụng, thật nhanh chồng chất như núi ở trước mặt Diệp Chân, rất nhanh đã lấp đầy đại điện trước mắt này.

Diệp Chân bất đắc dĩ trực tiếp thu đại bộ phận bảo bối hữu dụng vào không gian Thận Long Châu, lúc này Bích Lân Long Vương mới tiếp tục cầm lấy bảo bối.

Phải biết, trước mắt đại điện này dài đến một ngàn năm trăm mét, rộng khoảng năm trăm mét, cao tới trăm mét, làm như vậy là vì có thể dung nạp chân thân của Bích Lân Long Vương, cho nên rất rộng lớn.

Nhưng, Bích Lân Long Vương lấy ra bảo bối từ trong tàng bảo khố đã trọn vẹn lấp đầy sáu phần của đại điện này mới xem như lấy sạch.

Càng cầm, Diệp Chân càng giật mình, cũng có chút chút đau lòng và hối hận.

Long Vương giống như Bích Lân Long Vương mà đã có tàng bảo khố như vậy, cất giữ lượng lớn như thế này. Như vậy, lúc trước Diệp Chân chém giết Nghiễm Nguyên Long Vương, trong tàng bảo khố phải có bao nhiêu bảo bối?

Đương nhiên, hắn cũng chỉ đáng tiếc một chút.

Trên thực tế tính toán ra, trong tàng bảo khố của Bích Lân Long Vương cũng không có quá nhiều đồ tốt chân chính.

Có lẽ là ánh mắt Diệp Chân quá cao nên trong tàng bảo khố của Bích Lân Long Vương, đại bộ phận đều là tài phú.

Rất nhiều linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, đủ loại linh thạch thuộc tính, nhất là Linh Thạch Thủy hệ, Diệp Chân đánh giá một chút, giá trị trên ngàn vạn viên linh thạch thượng phẩm.

Trừ cái đó ra, còn có số lượng không ít Niệm Linh Đan, nhưng Niệm Linh Đan Thượng Phẩm lại cực ít, lấy Niệm Linh Đan Hạ Phẩm làm chủ.

Còn có rất nhiều thiên tài địa bảo sinh ra từ đáy biển, giá trị bản thân không lớn, nhưng không chịu nổi lượng nhiều.