Chương 2795 Thật độc
Có độc!
- Trong khói mù này có kịch độc!
- Còn là kỳ độc có thể để cho người ta mất sạch thần trí! Cũng có tác dụng đối với Đạo Cảnh!
Hữu Thừa Tướng Dư Man bị ánh sáng màu xanh của Thanh Quang Vô Độc châu bao phủ lại, trên nét mặt âm lãnh bao hàm lấy vẻ chấn kinh!
- Những người ấy tất cả đều đã bị điên, có biện pháp giải độc hay không?
Hữu Đại Đô Đốc Thủy Quân Chương Giáo dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tuần Hải Đặc Sứ Ngao Tân.
Ngao Tân lắc đầu.
- Độc có thể ăn mòn Thần Hồn, bình thường đều cực kỳ khó giải, muốn có giải dược là không thể nào.
- Bây giờ chúng ta lại phải lập tức rời khỏi nơi này! Tên Diệp Chân kia đã thiết lập độc kế tại trong Bích Lân Long Cung, chắc chắn sẽ không chỉ có bấy nhiêu đó đối với chúng ta, khẳng định cũng sẽ ứng đối với đại quân bên ngoài.
- Nhưng, bây giờ chúng ta còn chưa hiểu rõ về loại Thần Hồn kỳ độc kia, hắn chỉ thông qua hô hấp nhiễm Thần Hồn Nguyên Linh, vẫn có thể thông qua phương thức khác tiếp xúc, tỉ như các loại linh lực, da thịt, chúng ta cần phải trong thời gian ngắn nhất đưa ra phán đoán!
- Chuyện ấy…
Hữu Đại Đô Đốc Thủy Quân Chương Giáo có chút khó khăn, nhưng thần sắc lại vô cùng âm độc.
- Muốn xác định, nhất định phải cho một người chủ động ra ngoài thí nghiệm!
Một đám thống soái và Đạo Cảnh được Ngao Tân bảo vệ dưới tầng ánh sáng màu xanh của Thanh Quang Vô Độc châu, nhao nhao ngậm miệng lại, ai cũng không muốn đi làm người thí nghiệm đó.
Chính như Ngao Tân nói, độc dành cho Thần Hồn rất khó hiểu!
Trước mắt trong đại điện, đồng liêu quen thuộc và Đạo Cảnh, bây giờ, đã biến thành quái vật chỉ biết giết chốc, đã mất đi thần trí, có vài người đã chết thảm, ai cũng không nguyện ý biến thành như thế.
Lúc này, ánh mắt âm độc của Hữu Thừa Tướng Dư Man đột nhiên liếc về một người đang ở rìa của bức màn ánh sáng màu xanh cho Thanh Quang Vô Độc châu phát ra.
Hắn căn bản không ngờ tới, Bích Lân Long Vương kia, cũng tức Ngao Tranh, từ lúc nào đã chui vào bên trong ánh sáng của Thanh Quang Vô Độc châu.
Ngao Tranh sớm đã có lập kế hoạch, khi ánh mắt của Hữu Thừa Tướng Dư Man quét tới, không đợi hắn mở miệng, lập tức đã bày làm ra bộ dáng oanh liệt.
- Đại Đô Đốc, Ngao Tân Thái Tử, việc này là xuất hiện ở Bích Lân Long Cung ta, mặc dù là do tên Diệp Chân kia có thần thông phi phàm, nhưng chung quy vẫn xảy ra chuyện trên địa bàn của ta, nên để ta tới làm người thử độc vậy!
Ngao Tranh chủ động nói.
Chương Giáo và Ngao Tân nghe vậy thì vô cùng vui mừng, trước mắt Đạo cảnh và cao tầng bên trong màn sáng màu xanh của Thanh Quang Vô Độc châu, đều là người có quyền thế, sẽ không ngu làm người thí nghiệm, giờ phút này, Bích Lân Long Vương chủ động đứng ra, lại giúp hắn không khó xử.
- Thời khắc nguy nan ngươi có thể đứng ra, cũng có thể chứng minh ngươi cũng không phải là phản đồ Thủy Tộc. Nếu ngươi đã muốn thử độc, vậy bản thái tử sẽ cho ngươi một cơ hội.
Ngao Tân rất nhanh đưa ra quyết đoán.
- Ngươi ngừng thở, chuyển thành hô hấp bên trong, tán ra tất cả linh lực làm bình chướng và hộ giáp, tiến vào trong làn khói độc, chúng ta muốn nhìn thử xem sương độc này có thể thông qua con đường hô hấp đi vào bên trong cơ thể hay không?
- Vâng, Tiểu Long cẩn tuân lệnh của Tân Thái Tử.
Vẻ mặt của Ngao Tranh hơi nghiêm túc lại, lại chắp tay nói về phía Hữu Đại Đô Đốc Thủy Quân Chương Giáo.
- Đại Đô Đốc, chủ động thử độc, chỉ là muốn chứng minh, Bích Lân ta tuyệt không phải phản đồ của Thủy Tộc.
- Hôm nay nếu ta thử độc ngã xuống tại chỗ, chỉ cầu ngày sau khi Đại Đô Đốc chém giết được Diệp Chân, mang đầu hắn chôn ở trong Bích Lân Long Cung ta, để ta và con ta ở trên trời nhìn thấy cũng có thể nhắm mắt.
Mấy câu nói đó, Ngao Tranh nói có hơi chậm, làm cho Ngao Tân hơi có chút phân vân, hiện tại vô cùng khẩn cấp, làm sao có thể cho phép Ngao Tranh ở chỗ này lắm điều.
Thế nhưng bây giờ Ngao Tranh chả khác nào với đi ra chịu chết, muốn lưu vài câu di ngôn nếu không nhịn, vậy thì quá có tình người, chỉ có thể nhẫn nại tính tình, chờ Ngao Tranh nói xong.
Nhưng, lời vừa nói ra, sắc mặt của Hữu Đại Đô Đốc Thủy Quân Chương Giáo lại thay đổi, chỉ cần nhiêu đấy, đủ để chứng minh Bích Lân Long Vương với Diệp Chân kia có huyết hải thâm cừu không đội trời chung, lúc trước bời vì sương mù độc xuất hiện cùng với Diệp Chân, nên đã nhất thời nhận định hắn là phản đồ Thủy Tộc, ngược lại bây giờ đã sai, cơ bản không thể nào có chuyện ấy.
- Tân Thái Tử, Chương Đại Đô Đốc, ta cảm thấy thật oan uổng cho Bích Lân Long Vương.
Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt đột nhiên mở miệng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Trước vô luận là trên chiến trường Nhân Ma, hay trong lãnh thổ nước ta, lại hoặc chiến trường khác, bản thái tử liên tiếp giao thủ mấy lần với tên kia, có thể nói là vô cùng hiểu biết thủ đoạn của hắn.
- Diệp Chân này không chỉ có thần thông hoặc bí bảo không để lại dấu vết, Độn Pháp cũng cực kỳ thần kỳ.
- Có thể xưng là đến vô ảnh đi vô tung, đừng nói là một cái Bích Lân Long Cung, ngay cả quân doanh ở Ma Thần Cung có mấy trăm đạo cảnh trấn quân đều có thể len lén lẻn vào.
- Lần này, đại quân Ma Tộc ta mấy lần thất bại, đều có bàn tay của Diệp Chân nhúng vào.
Có Ma Hoàng ngũ thái tử Phá Nguyệt làm bằng chứng đã tẩy sạch sẽ phản đồ Thủy Tộc trên thân Bích Lân Long Vương.
Ở đây cao tầng ai cũng rõ ràng, nếu như không phải Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt xuất phát từ kinh lịch thì không thể nào nói tốt thay Bích Lân.
Phân thân Bích Lân của Diệp Chân lại âm thầm vui mừng, hắn còn đang lo làm sao rửa sạch hoàn toàn hiềm nghi phản đồ Thủy Tộc trên thân, không nghĩ tới Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt vậy mà lại giúp đỡ một lần.
Trong lúc âm thầm vui sướng, Phân thân Bích Lân bày làm ra dáng vẻ hiên ngang sẵn sàng hy sinh, điều chỉnh hô hấp, tán đi linh lực quanh thân, chủ động đi về phía trước trong làn khói độc.
Ánh mắt của mấy người Ngao Tân, Chương Giáo, Phá Nguyệt, Thất Quyền, Dư Man đột ngột ngưng tụ, gắt gao chăm chú vào trong làn khói độc trên thân Bích Lân, nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn.
Thời gian trong nháy mắt này trôi qua vô cùng chậm, mọi người muốn nhìn ra manh mối từ trong đôi mắt của Bích Lân, nhưng Bích Lân lại vội nháy mắt, bảo mọi người lo lắng suông.
Một hơi!
Hai hơi!
Ba hơi!
Bốn hơi thở!
Năm hơi!
Ngay khi đám người Ngao Tân, Chương Giáo sắp mất hết kiên nhẫn, Phân thân Bích Lân của Diệp Chân bỗng mở ra hai con ngươi.
- Đại Đô Đốc, tân Thái Tử, Long Hồn ta hình như còn không có dấu hiệu trúng độc, thần trí của ta, trước mắt rất thư thái, có muốn chờ thêm một chút hay không?
Phân thân Bích Lân đề nghị.
Mọi người nghe vậy vui mừng.
- Vừa rồi những Đạo Cảnh đó phát độc cơ hồ là trong chớp mắt, không cần đợi thêm, đã có thể xác định, độc đó chắc chủ yếu thông qua hô hấp xâm nhập vào trong cơ thể, các ngươi ngừng thở là tốt.
Ngao Tân vội la lên.
- Nhanh!
Trong nháy mắt tiếp theo, màn sáng màu xanh của Thanh Quang Vô Độc châu đột ngột được thu hồi lại, các vị cao tầng và Đạo Cảnh toàn bộ xuất hiện bên trong khói độc.
Ngay lúc đó, Hữu Đại Đô Đốc Chương Giáo cười ha hả.
- Quả nhiên, chỉ cần ngừng hô hấp bên ngoài, lại kết hợp với Linh Giáp hộ thể, độc này hoàn toàn không có khả năng xâm nhập. Bích Lân, phần công lao ấy của ngươi, bản Đô Đốc ghi nhớ, ngoan ngoãn đi theo Đô Đốc, muốn có cơ hội, Đô Đốc để ngươi tự mình chém xuống cái đầu của Diệp Chân.
- Đi mau, cùng Đô Đốc xem tình hình đại quân.
Nói xong, Hữu Đại Đô Đốc Chương Giáo như gió lốc phóng tới đại điện, mười tên thân vệ bên cạnh, cũng tiến lên bảo hộ xung quanh Chương Giáo.
Ánh mắt của tướng lãnh và Đạo Cảnh Thủy Tộc khác nhìn về phía Phân thân Bích Lân của Diệp Chân lại có chút không giống, bộ dáng như nhìn kẻ khác gặp may mắn.