Chương 2815 Khí Phách Và Hối Hận
Trong hoàng cung Đông Lai Các, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, mấy ngày nay hắn vẫn luôn làm chuyện đại sự kia, lúc này đã đến một bước cuối cùng.
Tưởng tượng ngày mai hắn có thể trút cơn giận, lại chấn nhiếp quần thần một chút, trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long vô cùng thoải mái, tâm tình rất tốt.
Liếc mắt nhìn thấy Ngư Triêu n đang đứng bên cạnh cửa thư phòng rủ mắt nhìn về phía mình, hắn nở nụ cười:
- Lão già này, làm gì mà như kẻ gian thế? Có việc mau nói, có rắm mau thả!
Ngư Triêu n bước nhanh tới, thận trọng nói:
- Bệ hạ, lão nô nhận được một phần mật báo cấp báo, đang suy nghĩ có nên trình lên cho bệ hạ hay không?
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long ngẩn người, chỉ vào Ngư Triêu n cười mắng:
- Cái lão già này, mật báo cấp báo quân sự đại sự mà ngươi cũng dám trì hoãn, cẩn thận da của ngươi đấy!
- Bệ hạ, phần mật báo này là do Bắc Hải đô đốc kiêm Tuần Thiên Ti Tây Tuần Thú đệ nhị lộ Tuần Phong Sử Diệp Chân cấp báo tới, lão nô.......
Vừa nghe được hai chữ ‘Bắc Hải’, nụ cười trên mặt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lập tức chìm xuống:
- Lấy tới đây, làm trẫm xem Bắc Hải lại nháo ra ý đồ xấu gì!
- Vâng!
Ba phần ngọc giản được đưa lên, vừa nhìn đã biết là lưu ảnh ngọc giản, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thuận thế nằm nghiên người trên ngự tọa, tiện tay kích hoạt lên lưu ảnh ngọc giản bắt đầu quan sát.
Mới đầu, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long còn không có thấy rõ quang ảnh trong nước biển, nhưng chỉ nhìn mấy hơi, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bỗng nhiên ngồi dậy.
- Đây là phía dưới Bắc Hải? Thủy tộc? Còn có Ma tộc? Diệp Chân?
Không có mấy hơi, thần sắc của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Đúng là gần đây bởi vì chấp niệm với thọ mệnh mà Nhân Tôn Hoàng Cơ Long trở nên có chút cực đoan, nhưng hắn cũng không ngốc, là một thế hệ đế vương, hắn lập tức hiểu nội dung trong phần lưu ảnh ngọc giản này có ý nghĩa như thế nào và tầm ảnh hưởng nghiêm trọng của nó.
Tỉ mỉ xem hết hai phần lưu ảnh ngọc giản, phần cuối cùng chính là một phần chứng minh ngọc giản.
Đó là phần ngọc giản mà Diệp Chân đặc biệt trình lên dùng để thuyết minh tình hình trong hai phần lưu giản ngọc ảnh kia.
- Làm Hư Không Liệp Vương dưới quyền phối hợp với độn pháp của mình, trộn lẫn một loại mất hồn chi độc xuất từ Man Linh Điện vào trong thức ăn của Ma tộc đại quân và Thủy tộc đại quân, loại độc này có thể mê thất thần trí từ một đến hai canh giờ.......
Nhìn thuyết minh, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bỗng nhiên ném ngọc giản cho Ngư Triêu n:
- Khi nào thì thuộc hạ của Diệp Chân có thêm một vị Hư Không Liệp Vương?
- Bẩm bệ hạ, trước đây khi Diệp Chân còn đảm nhiệm Tuần Phong Sử, người sợ hắn đấu không lại Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ, cho nên phái một vị Tuần Tra Thần Tướng Giới Vương Cảnh nhất trọng đến. Chỉ là Tuần Tra Thần Tướng vận khí tốt, đi theo Diệp Chân, không ngờ đã đột phá trở thành Hư Không Liệp Vương chỉ trong thời gian ngắn ngủi mười mấy hai mươi năm!
- Giới Vương Cảnh nhất trọng, hai mươi năm đã đột phá trở thành Hư Không Liệp Vương? Tốc độ này đúng là rất nhanh, Tuần Tra Thần Tướng trong Tuần Thiên Ti, đừng nói là hai mươi năm, cho dù có là hai trăm năm thậm chí là năm trăm năm thì cũng không chắc có thể đột phá trở thành Hư Không Liệp Vương.
Dừng một chút, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại nói:
- Chuyện này có mờ ám, lúc sau ngươi đi điều tra thêm cho trẫm, còn nữa, đi thăm dò một chút mất hồn chi độc có thể làm binh sĩ tạm thời mất đi thần trí kia gì đó của Man Linh Điện.
- Còn một chuyện, lập tức gọi Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ và Ngũ Dự, cấm quân tả Đại thống lĩnh Phi Chương tới đây!
- Vâng, lão nô đi làm ngay.
Rất nhanh, mệnh lệnh liên tiếp từ trong cung truyền ra, ngay sau đó, bọn người Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ, Đại Ti Thiên Ngũ Dự khẩn cấp vào cung, bí mật thương nghị với hoàng đế tại Đông Lai Các.
Giờ phút này, Diệp Chân tinh huyết phân thân đầu tiên là đi tới tửu lâu tốt nhất trong nội thành Lạc Ấp mua vài hũ rượu lâu năm, sau đó lại mua mấy món nhắm đặc sản, hắn không mang theo thân vệ, cũng không cần hỗ trợ, cứ như vậy xách theo mọi thứ đi tới phủ đệ Đại Thủ Tế tại nội thành Lạc Ấp.
- Vị đại nhân này, gần đây lão gia nhà ta đóng cửa tĩnh tư, không gặp mọi việc khách lạ.
Tên sai vặt ở Đại Thủ Tế phủ đệ không quen biết Diệp Chân, nhìn thấy có khách đến cửa thì tiến đến ngăn cản.
- Đi vào nói cho Đại Thủ Tế một tiếng, nói là Diệp Chân ta tới để bái phỏng.
Tên sai vặt lộ ra vẻ khó xử:
- Vị đại nhân này, lão gia nhà ta đã phân phó, bất kể là ai, mọi việc không thấy.
- Ta là Điện chủ Hỏa Linh điện.......
- Xin đại nhân đừng khó xử tiểu nhân, lão gia đã phân phó, cho dù là hạng người gì, không quan tâm là quốc công, Điện chủ hay Đại Thủ Tế, không thấy bất kỳ ai.
Tên sai vặt lộ ra vẻ mặt làm khó.
Diệp Chân cũng có chút bất đắc dĩ, không ngờ mình lại bị chắn ở ngoài cửa, ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Đi vào nói cho Đại Thủ Tế của ngươi, nói là Quân đoàn trưởng Trấn Nam quân đoàn Diệp Chân đến.
Tên sai vặt không biết Diệp Chân, nhưng mà thân là hạ nhân của Bách gia, hắn quá rõ ràng đại danh của Trấn Nam quân đoàn.
Trấn Nam quân đoàn đã không còn, ở đâu ra Quân đoàn trưởng?
Nhưng mà mặc dù tên sai vặt có ý tưởng này, nhưng cũng không khỏi khiếp sợ tên tuổi đó, hắn đành chạy vào trong thông báo.
Cũng không lâu lắm, tên sai vặt với vẻ mặt bất ngờ chạy ra đón, nói là lão gia cho mời.
Bước vào trong phủ Đại Thủ Tế, Diệp Chân có chút buồn bã.
Mãn phủ đồ trắng, toàn bộ phủ đệ lộ ra sự bi thương không đè nén được.
Một trận chiến ở Huyết Hà cấm địa, Bách Thị nhất tộc chết trận một trăm tám mươi lăm người, Bách thị một mạch tinh anh chớp mắt đã chết hết hai phần ba.
Tại Lạc Ấp, ngày phát tang, tiếng gào khóc từ Bách thị phủ đệ vang vọng từ trong ra ngoài Lạc Ấp.
Nhưng vô luận là ở nơi nào, lực chú ý của tất cả mọi người đều ở trên người thắng, hoặc có thể nói là trên người vinh quang giả, sự thông cảm đối với người chết thì chỉ mấy ngày là qua.
Huống chi, theo luật pháp Đại Chu, mặc dù Bách Thị nhất tộc vì quốc tận trung, nhưng lại ném đi Huyết Hà quân thành, không có bị truy tội đã là rất may mắn.
Từ nay về sau, Bách Thị nhất tộc không chỉ có tổn thương nguyên khí nặng nề, càng là bắt đầu sụp đổ trên phạm vi lớn.
Diệp Chân gặp được Đại Thủ Tế Bách Tương trong một gian tĩnh thất tại hậu viện.
Ngày xưa Đại Thủ Tế Bách Tương tinh thần vô cùng uy nghiêm, bây giờ một thân áo gai, tóc trắng dùng trâm gỗ mun cài lên, tràn đầy tiên ẩn chi khí, nhưng giữa lông mày lại tràn đầy buồn bực.
- Tiến vào ngồi đi!
Giọng nói của Đại Thủ Tế Bách Tương rất trầm thấp.
- Có rất nhiều người đến xem lão phu, nhưng đây lại là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy có người mang theo rượu thịt tới cửa, chẳng lẽ ngươi còn muốn uống mấy chén với lão phu hay sao?
Đại Thủ Tế Bách Tương hỏi.
- Tiểu tử đang có ý đó.
Đại Thủ Tế Bách Tương nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, Diệp Chân tự xưng là tiểu tử, dụng ý lại không giống nhau.
- Lão phu đã là Đạo Cảnh nhiều năm, miệng lưỡi chi dục sớm đã không còn, nếu không có ý khí thì sẽ không uống rượu.
Đại Thủ Tế Bách Tương chậm rãi lắc đầu từ chối.
- Nghĩ đến một hồi Đại Thủ Tế sẽ có ý khí muốn uống rượu.
Diệp Chân cười nói.
Đại Thủ Tế Bách Tương lại lắc đầu lần nữa:
- Gần đây lão phu đóng cửa tĩnh tư, khí phách trầm thấp, đâu ra ý khí chứ?
- Chẳng lẽ Đại Thủ Tế vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trượng đánh hôn quân nịnh thần tại Càn Khôn điện vài ngày trước sao?
Diệp Chân đột nhiên mở miệng hỏi.
Đại Thủ Tế Bách Tương yên lặng không nói, Diệp Chân lại tiếp tục ngữ ra kinh người:
- Hoặc có lẽ là Đại Thủ Tế hối hận?
Vừa dứt lời, đôi mày trắng của Đại Thủ Tế dựng thẳng, hắn vỗ mạnh lên bàn phẫn nộ quát:
- Ngươi coi lão phu là loại người nào hả?
- Lão phu một đời làm việc, nếu đã làm thì tuyệt đối không hối hận!
- Nếu vậy Đại Thủ Tế sa sút tinh thần như vậy là vì chuyện gì?
- Ai......