Chương 2855 Giết Thánh Tử
Diệp Chân trước mắt không biết cấp trên của ba người Hoang Sí, Hoang Cực, Hoang Mãn là vị nào của Thiên Miếu, không biết tìm ai phiền toái.
Nhưng, sau đó Diệp Chân tìm được mật báo của Thiên Miếu, biết được ai là người tiết lộ hành tung của mình.
Nếu không cho hắn biết mặt một chút thì ai cũng coi Diệp Chân là quả hồng mềm, ai cũng có thể tới bóp.
Tốc độ tọa kỵ Tử Vũ Ngân Mâu Điêu của Oa Linh Thánh Tử, nếu so với Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu thì không đáng nhắc tới.
Đáng tiếc chính là tiểu Miêu đang bị trọng thương chưa hồi phục, Diệp Chân chỉ có thể tự mình toàn lực đuổi theo.
May mà là, sau khi Diệp Chân vận dụng Đại Phong Huyễn Thân không trọn vẹn, tốc độ cũng cao hơn tọa kỵ Tử Vũ Ngân của Oa Linh Thánh Tử.
Khoảng sau một khắc đồng hồ, Diệp Chân đã đuổi theo đồng thời vượt qua Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ.
- A Nguyên!
Diệp Chân quát khẽ một tiếng, A Nguyên lập tức đã biết phải làm sao.
Gần như là vừa động niệm, mười hai viên linh châu đã lóe lên trong hư không, toàn bộ thiên địa trong phạm vi trăm dặm đều bị A Nguyên ngăn cách tự thành một giới.
Mà Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ bị ngăn cách tiến vào không gian trăm dặm lại vẫn chưa phát giác gì.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Tiên Thiên Linh Bảo, có khác biệt về bản chất với Hậu Thiên Linh Bảo.
Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ căn bản không biết mình đã bị lọt vào một tiểu không gian lâm thời, tọa kỵ Tử Vũ Ngân Mâu Điêu của hắn vẫn còn đang hung hăng bay lên.
Nhưng lực cảm ứng của Oa Linh Thánh Tử đối với Ngũ Hành vẫn rất nhạy cảm, vẫn cảm ứng được một loại dị thường nào đó, khi thôi động Nguyên Linh điều tra bốn phương tám hướng thì vẻ mặt đột nhiên giật mình, bỗng nhiên trừng to mắt nhìn về phía trước.
Trong cảm ứng của hắn, phía trước đột nhiên có thêm một tầng không gian bích chướng.
- Cẩn thận...
Ngay khi vừa kinh hô thì con mắt của Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ đã trừng lớn mấy lần, bởi vì không gian bích chướng phía trước, ngay khi tọa kỵ Tử Vũ Ngân Mâu Điêu của hắn đụng vào đã không hiểu xuất hiện một không gian bích chướng, đột nhiên từ đó bắn ra vô số kiếm quang bén nhọn.
Quá đột ngột.
Đột nhiên đến Ngu Thọ không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tọa kỵ Tử Vũ Ngân Mâu Điêu của hắn đụng vào.
Nguyên bản, đụng vào như vậy, tọa kỵ Tử Vũ Ngân Mâu Điêu của hắn nhiều nhất chỉ là đầu rơi máu chảy, không đến mức bỏ mình tại chỗ.
Nhưng vô số kiếm quang lăng lệ đó lại trực tiếp phân thây Tử Vũ Ngân Mâu Điêu, làm cho nó khí tuyệt bỏ mình tại chỗ.
Vào lúc mấu chốt, khả năng khống chế Ngũ Hành cực kỳ mạnh của Ngu Thọ đã bày ra.
Ngay khi Ngu Thọ sắp đụng vào kiếm quang kia thì dưới lòng bàn chân Ngu Thọ trống rỗng ngưng tụ ra một Ngũ Hành Linh Đệm, bỗng nhiên giẫm mạnh, Ngu Thọ hiểm hiểm né qua vô số kiếm quang lăng lệ trên không gian bích chướng.
Nhảy lên đảo ngược năm dặm Ngu Thọ nhìn thi thể tọa kỵ của mình, vừa hận vừa giận.
- Người nào, cút ra đây cho ta!
Yêu Tộc tu vi đột phá đến Đạo Cảnh rất hiếm khi làm tọa kỵ cho người ta, Tử Vũ Ngân Mâu Điêu này của hắn là dị chủng lúc trước tìm được ở Hoàng Linh nhất tộc, tốc độ cực nhanh, huyết mạch cũng không tệ, thậm chí tương lai có khả năng đột phá Đạo Cảnh.
Nếu tọa kỵ của hắn đột phá Đạo Cảnh, như vậy dưới tay hắn lại có thể có thêm một sự giúp đỡ lớn.
Nhưng bây giờ, tọa kỵ hắn giao phó kỳ vọng rất lớn lại chết thảm như vậy, làm sao có thể không hận.
- Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Thân hình Diệp Chân chậm rãi từ trong hư không đi ra, Ngu Thọ thấy vậy thì bỗng nhiên sửng sốt.
Không hiểu, trong lòng lại có nhiều hơn một loại cảm giác chột dạ.
Dù sao thì hắn vừa tính toán xong Diệp Chân, lại chuẩn bị dùng cái chết của Diệp Chân lấy lòng Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh, không ngờ trong nháy mắt, Diệp Chân đã xuất hiện ở trước mặt hắn, thật làm hắn kinh ngạc vạn phần.
- Diệp Chân, ngươi mai phục ta?
Trong lúc linh ngạc, Oa Linh Thánh Tử cũng không biết Diệp Chân mang đến bao nhiêu người, thần niệm khẽ động, thôi động Thiên Phú Thần Thông Ngũ Hành Linh Vực của hắn!
Chỉ cần hắn thi triển Thần Thông này, Linh Lực Ngũ Hành trong thiên địa sẽ bị hắn khống chế, như vậy, hắn sẽ có thể đứng ở thế bất bại.
Diệp Chân lại không vội mà động, nếu Diệp Chân vội vã động thủ thì vừa nghênh đón Ngu Thọ sẽ một là Thái m Thần Lôi, căn bản sẽ không cho Oa Linh Thánh Tử cơ hội thi triển Ngũ Hành Linh Vực.
Diệp Chân làm như vậy là muốn mượn Oa Linh Thánh Tử kiểm nghiệm thực lực của mình một chút, mặt khác là muốn chứng thực một suy đoán của hắn.
- Cảm giác như thế nào? Đau lòng không?
Diệp Chân chỉ thi thể tọa kỵ Ngu Thọ, nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng, trêu chọc làm cho Ngu Thọ giận tím mặt:
- Diệp Chân, ngươi nửa đường mai phục tại ta, giết tọa kỵ ta, người tưởng là ta không giết được ngươi sao?
- Tức giận rồi sao?
Con mắt của Diệp Chân lạnh lẽo không có một chút tình cảm:
- Ta chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.
Câu này làm cho Ngu Thọ nghe có chút không hiểu rõ.
- Nửa ngày trước, ta cũng lọt vào phục kích giống vậy, Vân Dực Hổ Vương của ta cũng đâm đầu vào không gian bích chướng, đầu rơi máu chảy như vậy.
- À đúng rồi, may mắn là Vân Dực Hổ Vương của ta chỉ bị trọng thương, không chết.
Diệp Chân lại bổ sung một câu.
Nghe xong Diệp Chân nói như vậy, Ngu Thọ có chút chột dạ, lập là phản ứng lại, nhưng vẫn tiếp tục giảo biện.
- Ngươi bị mai phục, tọa kỵ của ngươi bị thương thì liên quan gì ta?
Ngu Thọ cả giận nói.
- Giả vờ! Tiếp tục giả vờ đi!
Diệp Chân cười lạnh:
- Nếu không phải ngươi bán hành tung của ta cho Thiên Miếu thì sao ta có thể bị phục kích.
Bị Diệp Chân trực tiếp vạch trần, mặt mo của Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ hơi đỏ lên, trở nên hùng hồn:
- Ta chẳng qua là mượn tay người khác đến báo mối thù ngươi giết tộc nhân ta, có gì không thể.
Hắn và Diệp Chân vốn là kẻ địch, việc này, không cần phải che giấu.
- Đúng là như thế.
Diệp Chân đột nhiên cười:
- Như vậy hôm nay, ta sẽ chém giết ngươi ở đây, báo thù bị thương cho Vân Dực Hổ Vương của ta, cũng là chuyện đương nhiên.
- Một súc sinh dưới trướng ngươi, sao có thể so với ta...
Nói tới đây, Ngu Thọ đột nhiên dừng lại, hắn hiểu được, nếu Diệp Chân đã bố trí mai phục ở đây, như vậy tranh luận là không có bất kỳ ý nghĩa gì, cuối cùng vẫn phải so tài xem hư thực.
- Chỉ bằng ngươi!
Ngu Thọ tùy tiện cười lạnh:
- Cho dù Đạo Cảnh đỉnh phong tới đây, đừng nói giết ta, cho dù đánh trọng thương Oa Linh Thánh Tử ta cũng không thể nào.
- Ta không giống!
Diệp Chân kiên định lắc đầu.
- Ngươi sẽ biết ngay thôi.
Oa Linh Thánh Tử cười lạnh, Ngũ Hành Linh Lực trong thiên địa, đột nhiên cực kỳ điên cuồng dâng lên, trong chớp mắt đã ngưng tụ thành năm quang cầu khổng lồ, toàn bộ Ngũ Hành Linh Lực trong thiên địa cũng trong nháy mắt này lọt vào trong khống chế của Ngu Thọ, không gian đột nhiên trống không.
- Nếm thử Ngũ Hành Linh Sát của ta.
Đột nhiên, một viên ngũ sắc ấn tỉ lặng yên không một tiếng động từ sau đầu Diệp Chân bay ra, có chút trầm xuống, một luồng khí tức vô danh tản ra, trong chớp mắt, Ngũ Hành Linh Lực trong thiên địa chấn động mạnh một cái.
Năm Ngũ Hành Quang Cầu khổng lồ được Ngu Thọ vừa ngưng đúc đột nhiên không dấu hiệu nào vỡ vụn.
Ngu Thọ kinh hãi, điên cuồng thúc giục thần niệm Nguyên Linh, nhưng lại không ngăn được Ngũ Hành Linh Vực của hắn sụp đổ.
Ngũ Hành Linh Vực đều sụp đổ, đừng nói là Ngũ Hành Linh Sát.
Diệp Chân lại hài lòng cười.
Suy đoán của hắn không sai.
Ngũ Hành m Dương Ấn của hắn không chỉ có thể trấn áp m Dương Ngũ Hành, còn có thể khắc chế Ngũ Hành Linh Vực Thần Thông của Oa Linh Thánh Tử.