Chương 2956 Chờ Mong Của Diệp Chân Đối Với Tiểu Miêu
Kể cả Diệp Chân cũng nghị luận chuyện Thất Thải Uẩn Huyền Quả bị trộm cùng bọn người Thanh Chiêu, Lam Hoàng, Thanh Nhiễm, Hoàng Cách.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng bảy màu vốn phủ đầy trong màn sáng bảy màu đột nhiên bao phủ xuống phía dưới, trong tích tắc đã che kín toàn bộ mấy vạn quân dân trong màn sáng bảy màu.
Từng đoàn từng đoàn ánh sáng bảy màu tựa như là cây bông vải, bao trùm đầu mấy vạn quân dân màn trong sáng bảy màu.
Diệp Chân cũng như thế.
Cơ hồ là bị ánh sáng bảy màu này bao trùm trong nháy mắt, một loại lực lượng không rõ khiến cho ý thức của Diệp Chân lâm vào một loại cảm giác hỗn độn.
Một khoảnh khắc này, Diệp Chân tựa như là ngủ vậy, giống như ngủ trong lồng ngực mẫu thân vậy, có một loại cảm giác vô cùng an toàn quấn quanh Diệp Chân.
Trong cảm giác của Diệp Chân, chưa từng có một khắc nào an toàn, thoải mái dễ chịu như bây giờ.
Trong loại cảm giác này, cảnh giác của Diệp Chân trong chớp mắt hạ xuống đến thấp nhất.
- Hài tử, Thất Thải Uẩn Huyền Quả kia, có phải là ngươi giữ hay không?
Trong lúc ngủ mơ, truyền đến tiếng hỏi nhẹ giọng của mẫu thân, giọng nói kia vô cùng thân thiết giống như đúc với giọng nói của mẫu thân mà Diệp Chân đã mấy năm không thấy.
Trong chớp mắt, Diệp Chân kích động.
- Mẫu thân, người chừng nào thì đến?
- Mẫu thân, người qua gần đây được không?
- Mẫu thân, ta nhớ người!
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Chân nói mớ.
Trong lúc ngủ mơ, giọng nói kia vẫn rất thân thiết như cũ:
- Hài tử, mụ mụ rất tốt, mụ mụ cũng rất nhớ ngươi!
- Vậy ngươi nói cho mụ mụ, ngươi có giữ Thất Thải Uẩn Huyền Quả hay không?
- Chỉ cần mụ mụ còn tốt, vậy ta cứ yên tâm.
- Thất Thải Uẩn Huyền Quả?
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Chân nhướng mày:’
- Mẫu thân, sao người biết vật này? Vật này....
- Phụ thân đại nhân! Tỉnh lại!
- Phụ thân đại nhân, nhanh tỉnh lại!
Trong Đạo Cung của Diệp Chân, đột ngột vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Yêu.
- Phụ thân đại nhân, không thể trả lời, mau mau tỉnh lại!
Tiểu Yêu cắm rễ trong cơ thể Diệp Chân, nhưng lại có Nguyên Linh độc lập, cho nên Diệp Chân bị nhập mộng bị mê hoặc, Tiểu Yêu lại có thể thanh tỉnh cảm giác được hết thảy.
Thế nhưng bất luận Tiểu Yêu thét lên như thế nào, Diệp Chân cũng không tỉnh lại.
Mắt thấy Diệp Chân có khả năng thừa nhận đã trộm Thất Thải Uẩn Huyền Quả, Tiểu Yêu liền quyết tâm.
Thôi động linh lực trong cơ thể, ngưng tụ thành một cây Mộc Linh Thứ tinh tế, nhẹ nhàng đâm một cái vào chỗ yếu hại ở ngực Diệp Chân.
Diệp Chân đang chìm ngủ ở trong lồng ngực mụ mụ bị cảm giác nhói nhói ở ngực làm bừng tỉnh, bỗng nhiên giật mình một cái.
Thời điểm muốn phát tác, trong đầu liền truyền đến âm thanh cảnh báo của Tiểu Yêu, lập tức biết rõ ngọn nguồn.
Trong chớp mắt, Diệp Chân run rẩy qua đi, lần nữa nói mớ.
Mà đoàn linh quang bảy màu kia như trước vẫn đang chấp nhất lấy thân phận mụ mụ hỏi Diệp Chân có giữ Thất Thải Uẩn Huyền Quả hay không.
Mấy hơi sau đó, Diệp Chân lúc này đã tỉnh táo lại cho ra đáp án phủ định.
Không được mấy hơi, đoàn ánh sáng bảy màu bao phủ đỉnh đầu Diệp Chân kia liền tán đi.
Còn Diệp Chân thì chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, sợ hãi không thôi!
Thất Thải Châu Linh thật mẹ nó quá âm hiểm, không ngờ lại lựa chọn thời khắc người khác buông lỏng nhất!
Kém một chút!
Kém một chút là bại lộ!
Sương mù bảy màu bao phủ đầu người trong giáo trường quân diễn chỉ tiếp tục không đến nửa khắc đồng hồ liền hoàn toàn tán đi.
Tất cả Hoàng Linh tộc nhân khôi phục thanh tỉnh, nhất là trên mặt những cường giả Đạo Cảnh đó, nhao nhao hiện ra vẻ nghĩ mà sợ.
Vô thanh vô tức, không có bất kỳ dấu hiệu, những cường giả Đạo Cảnh này liền bị thôi miên đưa vào một loại huyễn cảnh siêu hiện thực, Thất Thải Châu Linh thật sự là đáng sợ.
Phải biết, thân là Đạo Cảnh Hoàng Linh tộc, Nguyên Linh trời sinh càng thêm cường đại, đối loại bí thuật thần hồn này cũng càng có sức chống cự.
Thế nhưng trước mặt bí thuật thần hồn của Thất Thải Châu Linh, bọn họ lại giống như trẻ sơ sinh đối mặt địch nhân vậy, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Không phải do bọn họ không sợ.
May mắn duy nhất của bọn họ chính là Thất Thải Châu Linh đại nhân là Tiên Thiên Linh Bảo trấn tộc Hoàng Linh nhất tộc bọn họ, mà không phải địch nhân.
Ánh sáng bảy màu tán đi, trên bầu trời, Hoàng Linh Nữ Vương dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía đoàn ánh sáng bảy màu do Thất Thải Châu Linh biến thành trên bầu trời kia.
Trên thực tế, từ vừa rồi bắt đầu, cái gọi là Phòng quân cơ điều tra từng người, Cung Đình Cấm Vệ, Tế Ti Hoàng Thần Điện phối hợp điều tra cũng chỉ là phụ trợ, thậm chí có thể nói chỉ là một nguỵ trang.
Đều là vì phân tán lực chú ý của quân dân trong giáo trường quân diễn, để bọn hắn trong lúc vô hình buông lỏng, phối hợp Thất Thải Châu Linh thi triển bí thuật.
Thất Thải Châu Linh thi triển bí thuật thần hồn dưới loại trạng thái này, hiệu quả có thể nói là không hề khác gì toàn thể sưu hồn.
Trên thực tế, trước khi xuất hiện trên bầu trời giáo trường quân diễn, Hoàng Linh Nữ Vương cùng Thất Thải Châu Linh đã từng có thương nghị.
Toàn thể sưu hồn mấy vạn quân dân ở chỗ này là không thực tế.
Thật muốn làm như vậy, khoảng cách đến Hoàng Linh tộc vong quốc cũng không xa.
Thế nhưng Thất Thải Uẩn Huyền Quả lại việc quan hệ đến truyền thừa ngai vàng của Hoàng Linh nhất tộc, nhất định phải tìm ra.
Thế là, sau một phen thương lượng, lập kế hoạch ra như vậy.
Hoàng Linh Nữ Vương lấy chuyện khác làm phân tán lực chú ý của quân dân trong giáo trường quân diễn, để bọn hắn chậm rãi buông lỏng, giúp Thất Thải Châu Linh thi triển loại bí thuật thần hồn giống như thôi miên này đạt tới hiệu quả cực hạn.
Có thể nói, Hoàng Linh Nữ Vương phối hợp rất tốt.
Chỉ là, thời điểm Hoàng Linh Nữ Vương một mặt chờ mong nhìn sang, đoàn ánh sáng bảy màu do Thất Thải Châu Linh biến thành lại truyền đến âm thanh tràn đầy uể oải cùng phẫn nộ!
Cái này làm Hoàng Linh Nữ Vương giật mình:
- Châu Linh đại nhân, có kết quả không?
- Không có!
- Nơi này hết thảy năm mươi chín ngàn ba trăm bảy mươi bảy người, sau khi tất cả mọi người lâm vào Thâm Trầm Huyễn Tượng Thụy Miên đều trả lời không có.
Trong giọng nói của Thất Thải Châu Linh tràn đầy bất đắc dĩ.
Hoàng Linh Nữ Vương bị kinh ngạc:
- Không có? Chuyện này sao có thể? Người trộm được nhất định có trong hai vạn Hoàng Linh cấm vệ tham gia lầm quân diễn này, cho dù có người tiếp ứng cũng phải nằm trong các quân dân vây xem ở đây.
- Châu Linh đại nhân, bí thuật thần hồn của ngươi có khả năng bị phát giác hoặc bị lừa gạt qua hay không?
Trong lúc vội vàng, Hoàng Linh Nữ Vương đưa ra nghi vấn.
- Không có khả năng! Loại tình huống này, đừng nói là Đạo Cảnh, cho dù là Tạo Hóa Thần Nhân cũng không có khả năng phát giác cùng chống cự.
Thất Thải Châu Linh rất tự tin.
- Vậy ai là kẻ trộm?
Hoàng Linh Nữ Vương vô cùng nghi hoặc.
- Chỉ có một khả năng!
- Kẻ trộm hẳn là đã đánh cắp Thất Thải Uẩn Huyền Quả đồng thời rời khỏi chiến trường quân diễn thật lâu trước khi chúng ta phát hiện.
- Trước khi chúng ta vây quanh chiến trường quân diễn, hắn đã rời khỏi.
Thất Thải Châu Linh căm hận nói.
- Vậy chúng ta làm sao tìm kiếm?
Hoàng Linh Nữ Vương cũng có chút mộng, trong chuyện này, nàng chỉ có thể nghe Thất Thải Châu Linh.
- Phong tỏa Hoàng Linh giới, cho phép vào không cho phép ra! Mặt khác, phái ra Tạo Hóa Thần Nhân tìm khắp trời trong đất ngoài Hoàng Linh giới, phát hiện kì Tạo Hóa Thần Nhân nào không phải tộc ta hoặc là hành tung khả nghi, lập tức ngăn cản ngay tại chỗ đồng thời cho ta biết.
- Mặt khác, ta hoài nghi kẻ trộm có lực lượng thần hồn vô cùng cường đại, có tạo nghệ phi thường cường đại trên bí thuật thần hồn, tám chín phần mười là nhập thân vào một Hoàng Linh cấm vệ nào đó để trà trộn vào chiến trường quân diễn, sau khi trộm được Thất Thải Uẩn Huyền Quả lại nhập thân vào một Hoàng Linh cấm vệ nữa, chuồn ra chiến trường quân diễn.
- Nhưng, người này có thể trộm nhiều Thất Thải Uẩn Huyền Quả như vậy mà còn không bị ta phát giác, ta mãnh liệt hoài nghi trên thân hắn có Tiên Thiên Linh Bảo có thể che đậy, lừa dối khí tức.