Chương 2964 Thải Y Thải Y Thải Y!
Mà Diệp Chân quản lý các thành viên đệ ngũ vệ Cung Đình cấm vệ, đối với Diệp Chân cũng chỉ phục tùng mệnh lệnh, ngoài phục tùng mệnh lệnh ra thì không nói nhảm nhiều hơn nửa câu.
Về phần chống đối?
Không có!
Ngay cả Đạo Cảnh Trần Gia Vệ còn bị Diệp Chân trảm, trong Cung Đình cấm vệ có ai đui mù dám chống đối hắn!
Tất cả đều rất bình thường, bình thường đến Diệp Chân không giống như một thành viên của Cung Đình cấm vệ.
Tất cả Cung Đình cấm vệ đều tận lực duy trì một khoảng cách với Diệp Chân.
Đối với chuyện này, Diệp Chân cũng không thèm để ý, cũng không chơi thủ đoạn làm hồi tâm gì đó.
Không cần!
Đối với Diệp Chân hiện tại thì đã không cần!
Ngày này, chạng vạng tối, Diệp Chân rời khỏi Hoàng Linh cung, đầu tiên là về Lữ phủ một chuyến, đổi một bộ y phục hàng ngày, giao phó với Lữ Thanh Trúc một tiếng là hắn muốn ra ngoài gặp bằng hữu.
Từ rất sớm trước đó, Lữ gia đã không chịu trách nhiệm hành tung của Diệp Chân và Đinh Trì, hai người muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Rời khỏi Lữ phủ không bao lâu, Diệp Chân đã xuất hiện ở trước cửa Hữu Hiền Vương phủ, đưa lên danh thiếp, cầu kiến thế tử Hữu Hiền Vương phủ, Quân Cơ Đại Thần, Phó thống lĩnh Hoàng Linh cấm vệ Khương Thiên Ấp.
Trải qua gần mười ngày chuẩn bị, Diệp Chân đã chuẩn bị kỹ càng tìm hiểu tin tức từ chỗ của Khương Thiên Ấp.
Thủ đoạn của Diệp Chân cũng rất trực tiếp, tiên lễ hậu binh!
Tầng tầng thủ đoạn, đã sớm dự bị không khác gì, nếu như Khương Thiên Ấp thật trở mặt, Diệp Chân tự có phương pháp ứng phó của hắn.
Bây giờ, cái tên Địch Khoát Hải này ở trong Hoàng Linh Tộc cũng tương đối nổi danh, hơn nữa tính toán ra, Khương Thiên Ấp thăng nhiệm Quân Cơ Đại Thần cũng có quan hệ với Diệp Chân.
Càng không nói đến trước đó Khương Thiên Ấp cho Diệp Chân phần lệnh bài Hữu Hiền Vương phủ thế tử, Diệp Chân chỉ mới đưa lên danh thiếp, rất nhanh đã được quản gia mời vào trong phủ, mời đến chính sảnh trung viện.
Theo truyền thống của Hoàng Linh Tộc thì chỉ có khách nhân tương đối tôn quý mới có thể được mời vào chính sảnh trung viện, khách nhân bình thường đều chiêu đãi ở hoa sảnh tiền viện.
- Ha ha, khách quý ít gặp, khách quý ít gặp! Ngọn gió nào thổi tướng tinh Khoát Hải ngươi đang từ từ bay lên đến nơi này của ta vậy.
Khương Thiên Ấp còn chưa tới thì cười tiếng tới trước.
Diệp Chân nghe được, hẳn là Khương Thiên Ấp đang tận lực rút ngắn khoảng cách với hắn.
- Thống lĩnh đại nhân, hôm nay ta đến là có một việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ!
Nói cho hết lời, Diệp Chân trước hết nhìn trái phải một chút, ý tứ là muốn ra hiệu cho hộ vệ của Khương Thiên Ấp lui ra.
Khương Thiên Ấp lại là cười cười, đồng thời không cho hộ vệ lui ra:
- Yên tâm đi, có thể ở lại đây thì đều là người có thể tín nhiệm! Hôm nay ngươi đến đây là vì chuyện của Cung Đình cấm vệ?
- Cung Đình cấm vệ?
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Không sai, điều tướng tinh như ngươi vào trong Cung Đình cấm vệ, hơn nữa tận lực cô lập, loại trò xiếc minh thăng ám hàng này, liếc qua đã có thể nhìn thấu!
- Dù ngươi không nói thì ta cũng phải giúp ngươi làm việc này! Nhưng việc này không vội vàng được...
Diệp Chân nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó cười khổ, Khương Thiên Ấp đây là hiểu lầm.
Nhưng bởi vậy có thể thấy được, một ít phỏng đoán của Diệp Chân là chính xác, Khương Thiên Ấp đã xem hắn như nhân mã cùng phe.
- Thống lĩnh đại nhân, ta hôm nay tới gặp ngươi, là có chuyện quan trọng khác!
Vẻ mặt của Diệp Chân trở nên vô cùng trịnh trọng, rất là chấp nhất nhìn về phía hộ vệ.
Khương Thiên Ấp ngạc nhiên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, vẫy hộ vệ lui ra, sau đó lại kích hoạt kết giới hỗn hợp bố trí xung quanh đại sảnh này, có thể phòng nghe trộm, phòng để lộ tin tức.
- Thống lĩnh đại nhân còn nhớ cái này chứ?
Diệp Chân cầm lệnh bài phủ thế tử Hữu Hiền Vương khi lần đầu tiên gặp Khương Thiên Ấp, Khương Thiên Ấp cho hắn, đáp ứng nợ hắn một ân tình lên trên mặt bàn.
Khương Thiên Ấp lần nữa ngạc nhiên:
- Đương nhiên là nhớ! Nhưng mà, bây giờ Khoát Hải ngươi muốn tìm ta hỗ trợ, căn bản không cần đưa cái này ra?
- Nói thật, gần đây ta nhận ân tình của ngươi cũng không ít, bao gồm vị trí Quân Cơ Đại Thần này, mặc dù không nói, nhưng ta toàn bộ ghi ở trong lòng.
- Nói đi, ngươi muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì, có thể làm được thì ta nhất định sẽ giúp.
Khương Thiên Ấp đẩy lệnh bài phủ thế tử Hữu Hiền Vương này lại cho Diệp Chân.
Diệp Chân nhưng lại cố chấp đẩy lệnh bài phủ thế tử Hữu Hiền Vương này lên trước mặt Khương Thiên Ấp:
- Thống lĩnh đại nhân, ta muốn nghe ngóng hạ lạc của một người từ ngươi, hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta.
Diệp Chân nói.
Thấy Diệp Chân trịnh trọng như vậy, Khương Thiên Ấp cũng hiểu, sợ là chuyện Diệp Chân sắp hỏi không đơn giản, gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục từ chối lệnh bài phủ thế tử Hữu Hiền Vương kia nữa.
- Ngươi nói đi, chỉ cần là ta biết thì ta nhất định sẽ trả lời.
- Thống lĩnh đại nhân, mười sáu năm trước, nữ tử Hoàng Thất hồn quang ngũ sắc được Hữu Hiền Vương đại nhân mang về từ ngoại vực, không biết tình huống bây giờ của nữ tử Hoàng Thất này như thế nào, có hạ lạc...
Không đợi Diệp Chân đem nói cho hết lời, Khương Thiên Ấp đã đứng bật dậy, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Chân, trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng cũng không kinh ngạc!
- Lữ lão gia tử bảo ngươi đến?
Khương Thiên Ấp lại làm cho Diệp Chân ngạc nhiên.
Trong đầu Diệp Chân nhanh chóng chuyển động trăm ngàn lần, nhanh chóng suy nghĩ nguyên nhân Khương Thiên Ấp hỏi như vậy.
Trong khái niệm của Khương Thiên Ấp, Hữu Hiền với từ ngoại vực mang về nữ tử Hoàng Thất có hồn quang ngũ sắc, có quan hệ và Lữ lão gia tử Lữ gia?
- Không đúng!
Sau đó, không đợi Diệp Chân nghĩ rõ ràng, Khương Thiên Ấp đã bác bỏ nghi vấn của mình:
- Quan hệ giữa Lữ lão gia tử và phụ thân ta tâm đầu ý hợp, hắn hẳn là đã sớm biết chuyện này, cho dù muốn hỏi thì trực tiếp liên hệ cha ta mới đúng, sẽ không thông qua ngươi hỏi tới ta.
- Việc này, là chính ngươi đang hỏi?
Khương Thiên Ấp nhìn chằm chằm Diệp Chân.
- Xem như thế đi, nếu như ta nói ta tương đối hiếu kỳ, khoảng thời gian này lợi dụng thân phận, dần dần biết bí mật Lữ gia bị chèn ép, cũng biết bí mật này, cho nên đến đây thỉnh giáo Thống lĩnh đại nhân, Thống lĩnh đại nhân sẽ tin không?
Diệp Chân cười khổ nói.
Khương Thiên Ấp kiên định lắc đầu:
- Không tin!
- Lòng hiếu kỳ của một người rất cường đại, nhưng sẽ không cường đại đến mức làm ra chuyện nguy hiểm đến sinh mệnh của mình! Huống hồ, nếu ngươi thật muốn biết, hỏi Lữ lão gia tử chẳng phải thích hợp hơn sao?
Nói xong, Khương Thiên Ấp lại nhìn chằm chằm Diệp Chân:
- Nói đi, vì sao ngươi đột nhiên hỏi chuyện này?
Diệp Chân cũng không trả lời thẳng Khương Thiên Ấp, chỉ đẩy lệnh bài mặt phủ thế tử Hữu Hiền Vương mà Khương Thiên Ấp cho hắn lên phía trước, ý trong đó không thể hiểu rõ hơn được nữa.
- Không biết có phải lời hứa của Thống lĩnh đại nhân đang giá ngàn vàng hay không?
- Đương nhiên, có chuyện ta có thể đảm bảo cho Thống lĩnh đại nhân, ta không có bất kỳ ác ý! Ta chỉ là muốn biết hạ lạc và tên họ của nữ tử kia?
Diệp Chân nói.
Khương Thiên Ấp nhìn lên lệnh bài Hữu Hiền Vương phủ trước mặt, nhìn lại qua hai mắt tràn đầy chân thành của Diệp Chân, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp.
Thật lâu, Khương Thiên Ấp than nhẹ một tiếng, trực tiếp thu hồi lệnh bài thế tử Hữu Hiền Vương phủ trên bàn.
Nhìn động tác thu hồi lệnh bài của Khương Thiên Ấp, vẻ mặt của Diệp Chân lại vui mừng.
- Nữ tử có hồn quang ngũ sắc còn sống! Tình cảnh còn tạm được, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân nên bị giam trong Lạc Hoàng Phong, bình thường khó có mà gặp được.
- Ừm, đúng rồi, theo trong tộc ta nói, nàng hẳn là họ Khương, tên là Thải Y!
Nghe Khương Thiên Ấp nói êm tai, trong lòng Diệp Chân bỗng nhiên dâng lên một loại cuồng hỉ không hiểu, trái tim đột nhiên cuồng loạn lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng họ Khương, tên là Thải Y!
Thải Y!
Khương Thải Y!
Còn sống!
Lạc Hoàng Phong!
Trong lòng Diệp Chân chỉ còn lại những chữ này, trong đôi mắt tràn đầy cuồng hỉ, cuồng hỉ không cách nào hình dung!
Là Thải Y!
Người đó thật là Thải Y!
Ở trong Lạc Hoàng Phong!
Mười sáu năm, rốt cuộc hắn đã tìm được hạ lạc của Thải Y!