← Quay lại trang sách

Chương 3033 Cấu Kết

Đại soái, ngay trong đêm hôm trước, trong Bắc Hải thành đột phát chiến đấu, bộ phận sĩ quan lọt vào ám sát, mấy chỗ quân sự cấm khu trong thành lọt vào tập kích.

- Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột nhiên, trong thành tử thương thảm trọng, nghiêm trọng nhất là...

Cổ Thiết Kỳ đang hồi báo thì đột nhiên dừng một chút, lén nhìn thoáng qua sắc mặt của Diệp Chân.

Chuyện này khiến trong lòng Diệp Chân bỗng nhiên khẽ động, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn không tốt gì sao?

- Còn làm sao vậy, mau nói?

- Đại soái, nghiêm trọng nhất là, Tả chỉ huy Đường Hổ đang tuần sát quân doanh tao ngộ tặc nhân vây công... Bất hạnh bỏ mình!

Nói xong chuyện này, hô hấp của Cổ Thiết Kỳ đều nhanh hơn.

- Cái gì?

Diệp Chân ngây người:

- Đường Hổ, Tả chỉ huy Đường Hổ bỏ mình rồi?

- Tại sao có thể như vậy?

Trong đầu Diệp Chân lập tức xuất hiện khuôn mặt của Đường Hổ.

Một nam tử trung niên hơi mập, khuôn mặt khá dữ, đi đường cũng đi bốn bề yên tĩnh, là quận úy sớm nhất ở đất phong Bắc Hải quận của Diệp Chân, cũng là một trong mấy người bị Diệp Chân khống chế thần hồn sớm nhất.

Khi đó, Diệp Chân vẫn còn là một mao đầu tiểu tử, uy vọng chưa lập, dù được phong tước Bắc Hải quận nhưng trải qua cũng không dễ chịu.

Thông qua khống chế Đường Hổ, Diệp Chân xem như dần chưởng khống Bắc Hải quận, Diệp Chân nhớ, khi đó, Đường Hổ vẫn có mấy phần không cam lòng.

Nhưng cho dù có mấy phần không cam lòng thì Đường Hổ vẫn quản lý quân vụ Bắc Hải quận cho Diệp Chân không tệ.

Về sau, theo danh vọng của Diệp Chân phát triển, thực lực phát triển, một chút không cam lòng của Đường Hổ cũng triệt để không còn, một lòng một ý làm việc vì Diệp Chân.

Chỉ là tính toán ra, tư chất của Đường Hổ bình thường, cho dù là thiên phú hay là quân sự, dù có Diệp Chân cung cấp đan dược nhưng tu vi tăng lên cũng rất chậm chạp.

Trên quân sự, bản sự đánh trận của Đường Hổ càng không sánh bằng mấy Quân Soái được Diệp Chân đề bạt, cho nên trên cơ bản vẫn luôn làm sự vụ nửa hậu cần.

Cho dù là lúc Diệp Chân có một quận đất phong, hay là sau khi có hai quận đất phong thì Đường Hổ đều luôn ở hậu phương, không phải chiêu mộ tân binh thì chính là huấn luyện tân binh, tuần phòng chiếu cố quận thành.

Làm không phải quá xuất sắc, nhưng vẫn luôn cần cù chăm chỉ, chưa hề để Diệp Chân phải nhọc lòng ở phương diện này, xem như giải quyết nỗi lo sau này của Diệp Chân.

Hai năm trước, Diệp Chân vì ban thưởng Đường Hổ, còn cho con của hắn một huân vị.

Cái gọi là công lao khổ lao, liên tiếp cần cù chăm chỉ mười mấy năm, Đường Hổ đều có.

Chỉ là Diệp Chân vạn vạn không ngờ, Đường Hổ lại bị thích khách giết chết!

Trong lòng đau xót, tức giận nổ hiện.

- Tuần Tra Ti các ngươi làm sao vậy? Ăn gì vậy? Lại để nhiều Đạo Cảnh vô thanh vô tức lẻn vào Bắc Hải thành như vậy?

- Còn bị bọn hắn khởi sự thành công, còn bị bọn hắn thành công ám sát Bắc Hải trọng thần của ta.

- Nhiều Tuần Tra Thần Tướng và Tuần Tra Thần Liệp như vậy đều để trang trí sao?

Đây là lần đầu tiên Diệp Chân nổi giận trước mặt mọi người, mắng thuộc hạ trước mặt mọi người, giận không kềm được!

Một mắng này làm cho Phong Cửu Mạch hầu ở một bên nguyên bản đã lo sợ bất an, lập tức chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

Diệp Chân mắng chửi người, có thể bản thân Diệp Chân cũng không cảm thấy, nhưng người ngoài lại cảm thấy phong vân biến sắc, khí tức khủng bố không hiểu trực tiếp ảnh hưởng đến Nguyên Linh của bọn hắn, làm cho hai chân bọn hắn run rẩy.

Đây cũng là uy năng của Nguyên Linh hồn quang ngũ sắc vô hình thể hiện ra.

- Thuộc hạ vô năng, khiến thích khách hỗn vào trong thành, mời đại soái trị tội!

Phong Cửu Mạch hiếm thấy quỳ xuống thỉnh tội.

Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, một vị Hư Không Liệp Vương lại quỳ xuống đất thỉnh tội thì sợ là sẽ phải kinh ngạc vạn phần.

Hư Không Liệp Vương, cho dù thả ở đâu thì đều là tồn tại đặc biệt.

Nhưng đến nơi này của Diệp Chân, một câu đã bị kinh hãi quỳ xuống đất thỉnh tội.

Diệp Chân bi thống vì cái chết của Đường Hổ, trong lòng có khí, cũng không trả lời, chính làm cho Phong Cửu Mạch quỳ ở nơi đó.

- Đại soái, thật ra thì đây cũng không phải là sai lầm của Tuần Tra Ti, thuộc hạ cũng có sai.

Cổ Thiết Kỳ cũng quỳ xuống thỉnh tội.

Ánh mắt Diệp Chân lạnh lùng nhìn sang, ra hiệu Cổ Thiết Kỳ nói tiếp.

- Đại soái, căn cứ điều tra, thích khách rất có thể là dùng thủ đoạn cực kỳ bí ẩn phức tạp, xen lẫn trong một thương đội lẫn vào Bắc Hải thành, sau khi điều tra rõ ràng tình trạng trong Bắc Hải thành thì mới phát động tập kích.

- May mà sau khi đại nhân rời khỏi, Đường chỉ huy ngày đêm dẫn người của mình tuần phòng, chưa từng nghỉ ngơi, cho nên mới có thể ngay lập tức phát hiện kẻ địch dị thường, mới để cho địch nhân không đạt được hơn phân nửa kế hoạch.

Nói đến đây, Cổ Thiết Kỳ lộ ra nghĩ mà sợ vẻ mặt:

- Bằng không, thuộc hạ và Liễu Phong chắc chắn sẽ có một người chiến tử!

- Mục tiêu của thích khách là các ngươi?

Trong đôi mắt của Diệp Chân lóe lên hàn quang.

- Không hoàn toàn là vậy, nhóm thích khách này giống như là đến đây vì quân giới và phá hư Bắc Hải thành, mục đích đơn giản mà trực tiếp.

- Mấy trăm người tại đêm khuya thời điểm đột nhiên phát động, mặc dù xưa nay đã sớm chuẩn bị, cũng thương vong rất nặng.

Cổ Thiết Kỳ nói.

- Tình huống cụ thể, nói rõ chi tiết.

Nói xong, Diệp Chân lại liếc mắt nhìn Phong Cửu Mạch, rồi đỡ Phong Cửu Mạch dậy.

Sau đó, ba người Phong Cửu Mạch, Cổ Thiết Kỳ, Liễu Phong bổ sung lẫn nhau, Diệp Chân xem như đại khái trên hiểu rõ tình trạng một trận chiến này.

Thích khách phát động ám sát ngay vào giờ Tý trong đêm trước.

Mục tiêu tập kích chủ yếu theo thứ tự là kho quân giới, kho vật tư trong quân doanh, Bắc Hải Châu Công phủ và kiến trúc quan trọng trong Bắc Hải thành.

Kẻ địch tấn công có mục tiêu, hẳn là có kế hoạch cực kỳ kỹ càng.

Mười lăm Đạo Cảnh, năm trăm Giới Vương Cảnh, có khoảng trăm người xuất kích bốn phía, đốt cháy kiến trúc quan trọng, gây ra hỗn loạn.

Nhưng mục tiêu chân chính của nhóm người này, chỉ có ba khu vực, kho quân giới, kho vật tư, và Bắc Hải Châu Công phủ.

Thậm chí nói, kẻ địch công kích Bắc Hải Châu Công phủ cũng chỉ là một thủ đoạn nguỵ trang hoặc nói là câu giờ.

Bởi vì, chủ lực của địch nhân thật ra là mười lăm tên Đạo Cảnh kia.

Trong mười lăm tên Đạo Cảnh này có mười Đạo Cảnh, toàn bộ tập trung ở kho quân giới và kho vật tư trong thành, chỉ có ba người xuất hiện ở Bắc Hải Châu Công phủ.

Mục tiêu là hết sức rõ ràng, là quân giới tinh lương của Bắc Hải!

Phải biết, quân giới trang bị cho Trấn Hải quân chỉ kém một chút quân giới được trang bị cho Cấm Vệ quân trung ương của Đại Chu, thậm chí một bộ phận quân giới trang bị đã ngang bằng với trang bị của Cấm Vệ quân trung ương.

Hơn nữa, trong một trận chiến tranh, bên phía thắng, vật tư thường sẽ càng đánh càng nhiều, bởi vì chiến hậu quét dọn chiến trường đoạt lại rất nhiều vật tư.

Từ khi Diệp Chân dẫn theo Trấn Hải quân xuất chinh, gần như là một đường hát vang, tổn thất không đang kể nhưng thu được và đạt được quân giới thì có thể xưng là chồng chất như núi.

Diệp Chân dùng trang bị tốt nhất cho Trấn Hải quân, trang bị nhất đẳng cho Bắc Hải quận vệ, thậm chí ngay cả Ma Hồn quân đoàn Huyết Khô Lâu cũng được trang bị.

Nhưng, quân giới vẫn có rất nhiều thứ dành dụm lại.