← Quay lại trang sách

Chương 3048 Tổn Thất Không Thể Ước Lượng (2)

Cũng chính lá cờ thông hành này, đảm bảo cho tuyến đường thông thương an toàn tuyệt đối, trở thành thương lộ trên biển.

- Truyền lệnh xuống, chờ chuyến này trở lại Hải Nguyên Hầu quốc, mỗi người được thưởng thêm một ngàn khối linh thạch hạ phẩm.

Chưởng quỹ gào to một tiếng, đám thủy thủ cùng bọn hộ vệ, nhao nhao ầm ĩ khen hay.

Chưởng quỹ càng thêm hài lòng, chờ chuyến này trở về, hắn có lẽ có thể thăng chức quản sự trong phủ.

Cũng ngay vào lúc này, một cơn sóng lớn bỗng nhiên đánh tới, trực tiếp đánh vào thân tàu, khiến cho đại chưởng quỹ đang muốn đi về khoang thuyền lảo đảo một cái, đầu đâm vào cửa khoang bên cạnh.

Một hộ vệ nhanh mắt vội vàng đỡ dậy, đại chưởng quỹ bị ngã đau trán, chửi mẹ:

- Mẹ nó, lái thuyền làm sao thế, lái cẩn thận.... Ầm!

Lại thêm một con sóng lớn đánh tới, nước biển giống như nham thạch ập lên trên sàn tàu, cũng ngay vào lúc này, một đạo phù tấn bay tới, rơi vào trong tay đại chưởng quỹ.

- Thủy quái? Có thủy quái!

Liếc mắt nhìn phù tấn, đại chưởng quỹ kinh ngạc hô kên, nhưng mà tiếng hô vừa ra khỏi miệng liền đột nhiên ngừng lại.

Một bàn chân đột nhiên xuất hiện trước ngực đại chưởng quỹ, tiếng xương cốt vỡ vụn và tiếng hộc mái đồng thời vang lên.

Tịnh Hải Đại Thánh mặt không cảm xúc xuất hiện, hướng về phía thủy yêu từ bốn phương tám hướng xông tới quát:

- Tận lực bắt sống, bên kia, rất cần nhân khẩu.

- Tuân lệnh!

Một đám thủy yêu ầm ầm đáp lại, sau đó nhào về phía thủy thủ và hộ vệ đang cực kỳ hoảng loạn.

Lúc này, đại chưởng quỹ vừa hộc máu mới hồi phục tinh thần lại, hướng về phía Tịnh Hải Đại Thánh, nổi giận quát:

- Lại dám công kích đội tàu, các ngươi chẳng lẽ không sợ Bắc Hải Châu Công phủ ư?

Nghe vậy, khóe miệng Tịnh Hải Đại Thánh hiện lên một nụ cười quái dị:

- Bắc Hải Châu Công phủ? Lúc này các ngươi lại nhớ tới Bắc Hải Châu Công phủ?

- Có ý gì?

Đại chưởng quỹ ngạc nhiên.

- Chủ nhân nhà ngươi ăn cơm của Bắc Hải Châu Công phủ, lại dám đập nồi của Bắc Hải Châu Công phủ, vì vậy, có muốn trách thì trách chủ nhân nhà ngươi đi!

Đại chưởng quỹ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trong đôi mắt hiện lên một tia tuyệt vọng:

- Các ngươi là... Bắc Hải Châu Công phủ....

Trong nháy mắt tiếp theo, đại chưởng quỹ liền bị hai tên thủy yêu bắt sống.

Có điều, ngay lúc bị bắt lại, đại chưởng quỹ lại ném ra một đạo phù tấn.

Nhìn thấy một màn này, Tịnh Hải Đại Thánh cũng không ngăn cản.

Theo như tứ đệ giao phó, tin tức truyền đi mới tốt.

Một màn này, đồng dạng, xảy ra ở những đội tàu tốt nhất ở những phương hướng khác nhau của Bắc Hải, cũng diễn ra trên Độc Long đảo, và ở bên trong hơn ba mươi châu thành quận huyện.

Chỉ là, so với trên biển rộng, bên trong châu thành quận huyện dùng nhân mã của Tuần Tra ti, càng thêm chuyên nghiệp, càng thêm nhanh chóng.

Có mấy hiệu buôn, thậm chí ngay cả tin tức cũng không kịp phát ra đã bị bắt hoặc giết chết toàn bộ.

Cuối cùng, vẫn là người của Tuần Tra ti một thân áo đen, buộc những chưởng quỹ bắt sống được kia phát ra phù tấn cảnh báo.

Sau đó, mang đi tất cả những gì có thể mang, trước khi lực lượng phòng thủ trong thành kịp đến, đã biến mất không thấy bóng dáng, tốn rất ít thời gian.

Thỉnh thoảng, có một hai châu thành kinh động đến cao thủ đang ở trong đó, chẳng qua đội ngũ hành động trong thành đều có Hỏa Linh điện Đạo cảnh đi theo. So với những Đạo cảnh không chính hiệu kia, chiến lực Hỏa Linh điện Đạo cảnh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, dễ dàng dọa kẻ địch sợ thối lui.

Ước chừng nửa canh giờ, trên đất liền trừ Bắc Hải thành và Hải Nguyên Hầu quốc, ba mươi mốt nơi khác, hành động kết thúc, không có một chút thất bại, chỉ bị thương năm trăm người mà thôi!

Hành động thành công, tin chiến thắng, từng tin từng tin bay về chỗ Diệp Chân, sau đó, tin rút lui thành công, cũng là từng tin từng tin tới tay Diệp Chân.

So với Diệp Chân thu tin chiến thắng đến mỏi tay, trong phủ Lạc Ấp Hoàn Vương, có thể nói là kinh hồn.

Lúc đêm khuya, Đồ tiên sinh, tham mưu chủ của Hoàn Vương phủ khi đang khoanh chân tĩnh tu, đột nhiên nhận được một tin báo cấp tốc.

Thương đội Bắc Hải An Tụ, ở trên biển Bắc Hải gặp phải thủy yêu, người và thuyền đều mất!

Tình báo này, khiến cho Đồ tiên sinh trong chớp mắt sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

Thương đội An Tụ mua bán vật liệu đều có chút trân quý, một lần đi buôn bán ít nhất là bốn năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, còn có thuyền lớn giá trị liên thành kia, còn có số lượng hộ vệ và thủy thủ biển nhiều như vậy.

Đặc biệt là thủy thủ trên biển, có thể nói tương đối khó bồi dưỡng.

Một nhánh đội tàu này bị tổn thất, chỉ sợ phải tổn thất tới hơn trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm. Hơn nữa, cái này còn chưa tính đến những thiệt hại sau đó, dù sao xây dựng lại một đội tàu bất luận người hay thuyền, đều cần thời gian.

Suy nghĩ một chút, đêm hôm khuya khoắt, Đồ tiên sinh cảm giác, vẫn nên để sáng ngày mai hãy bẩm báo lại với Hoàn Vương thì tốt hơn.

Nhưng không đợi Đồ tiên sinh định thần lại, từng đợt từng đợt cấp báo, như là bông tuyết liên tiếp nhau mà truyền tới, dọa cho Đồ tiên sinh vẻ mặt khó coi đến cực hạn.

Một lát sau, Hoàn Vương Cơ Ngao đã ôm lấy mỹ nhân chìm vào giấc ngủ bị người ta gọi dậy từ trong mộng đẹp.

Có điều, cho dù khó chịu, Hoàn Vương Cơ Ngao vẫn cho Đồ tiên sinh vẻ mặt ôn hoà:

- Đồ tiên sinh, không lẽ là bên chỗ phụ hoàng có tin tức gì?

Hoàn Vương Cơ Ngao cũng biết, nếu không phải chuyện trọng đại Đồ tiên sinh tuyệt đối sẽ không vào lúc đêm hôm khuya khoắt kinh động đến hắn.

- Không phải, điện hạ, là thương đội xảy ra chuyện!

Đồ tiên sinh vội la lên.

- Thương đội?

Cái này khiến Hoàn Vương Cơ Ngao có chút khó chịu, nhiều thương đội như vậy, một hai cái xảy ra chuyện thì làm sao, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:

- Là thương đội nào xảy ra vấn đề, khiến tiên sinh vội vàng như vậy.

Đồ tiên sinh đã mất đi sự ung dung tiêu sái ngày thường, vẻ mặt lại càng khó coi không gì sánh được.

- Điện hạ, năm thương đội lớn ở Bắc Hải, mười sáu thương hội nhỏ, bốn mươi sáu cửa hiệu phân bố ở các quận, trong vòng một đêm, toàn bộ bị người ta cướp. Tổn thất..... Không thể ước lượng!

- Cái gì?

Trên mặt Hoàn Vương Cơ Ngao lộ ra vẻ không hiểu:

- Tiên sinh đang đùa với ta sao, nhiều đội tàu như vậy, thương hội cửa hàng, trong vòng một đêm bị người ta cướp sạch? Cô không có nghe lầm chứ?

Vẻ mặt Đồ tiên sinh càng thêm ngưng trọng, đưa lên một đống lớn ngọc giản:

- Điện hạ, đây là cấp báo thần vừa mới nhận được từ thương hội các nơi!

Hoàn Vương Cơ Ngao ngây ra một lúc, bỗng nhiên nhận lấy ngọc giản lật xem, mới chỉ lật một nửa, sắc mặt Hoàn Vương Cơ Ngao đã trắng bệch. Nhưng hắn vẫn kiên trì xem hết toàn bộ.

Sau khi xem xong, sắc mặt Hoàn Vương Cơ Ngao càng trắng hơn:

- Cái này, chuyện này..... Đến cùng là ai, trong vòng một đêm diệt hết năm thành lực lượng buôn bán của cô?

- Điện hạ, không chỉ năm thành, tất cả những nơi kẻ địch ra tay cướp đều là thương hội và cửa hàng lớn, bảy thành! Bảy thành tài sản buôn bán dưới trướng điện hạ, trong vòng một đêm đều bị cướp mất!

Ngẩn ra một lúc, tiếng gầm gừ của Hoàn Vương Cơ Ngao liền vang dội đến:

- Kẻ nào, là kẻ nào, là kẻ nào đang tính toán ta!