← Quay lại trang sách

Chương 3133 Xích Chó

Chỉ cần mỗi năm ngươi cho ta một ngàn giọt Chúng Sinh Nguyện Lực, bổn vương có thể bổ nhiệm ngươi làm Truyền Thừa Thần Sứ thứ nhất của bổn vương, có thể vô điều kiện sử dụng những thuộc hạ cũ của bổn vương.

Nam Man Thần Vương cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, nói điều kiện của bản thân bằng giọng nói rất bình thản.

Nhưng mà hơi thở từ trong Thánh Linh Phong bay lên, từng hơi thở kích động ác liệt mạnh mẽ bao trùm khó hiểu, bên Xạ Nhật Tiễn càng thêm dọa người, thỉnh thoảng lại lộ ra cái đầu, nhưng đây là Diệp Chân, còn nếu đổi thành người khác có lẽ đã bị dọa sợ đến biến sắc.

- Nếu như muốn bổn vương xuất thủ hoặc biểu lộ hơi thở của bổn vương, mỗi lần một ngàn giọt Chúng Sinh Nguyện Lực!

Nam Man Thần Vương nói yêu cầu.

- Ta còn tưởng rằng Thần Vương Bệ Hạ muốn người làm Thẩn Sứ này dâng lên Chúng Sinh Nguyện Lực vô điều kiện đấy!

Diệp Chân cười rộ lên.

Nghe thấy vậy, Nam Man Thần Vương ở trong Thánh Linh Phong cũng cười ha hả:

- Bổn Vương đã trải qua hàng trăm hình thái của thế gian, liếc mắt một đã có thể nhìn thấu lòng người.

- Tuy rằng ngươi là Thần Sứ của bổn vương, nhưng bổn vương có thể có thể nhìn ra được, ngươi không hề có một chút lòng kính sợ nào đối với bổn vương, nhiều hơn hết chỉ là lợi dụng!

- Cho nên bổn vương vẫn nên nói với ngươi những lời thật lòng thì hơn!

- Quả thật, đàm phán thẳng là tốt nhất.

Diệp Chân cười rộ lên, bóng ảnh mờ ảo của Nam Man Thần Vương đang hiện ở trên đỉnh Thánh Linh Phong khẽ nhíu mày.

- Bọn hắn, cùng với bổn vương đều hứa hẹn ra tay giúp người, tất cả thực sự lợi hại! Ngươi bỏ ra Chúng Sinh Nguyện Lực, bổn vương bỏ năng lực, cũng rất phù hợp!

- Quá nhiều!

- Một năm cần nhiều nhất một trăm giọt Chúng Sinh Nguyện Lực, mỗi khi ta cần ngươi phải ra tay, ta có thể cho ngươi thêm một trăm giọt Chúng Sinh Nguyện Lực!

- Quá ít!

Nam Man Thần Vương lắc đầu.

- Một trăm giọt Chúng Sinh Nguyện Lực, đối với bổn vương mà nói không có quá nhiều sức hấp dẫn.

- Chúng Sinh Nguyện Lực vô cùng đáng quý, chỗ này của ta cũng không có bao nhiêu, nếu như Thần Vương Bệ Hạ không nguyện ý thì vẫn nên ngủ say là tốt hơn.

Diệp Chân nói chuyện không hề khách sáo, may mắn là hắn có bố trí kết giới cách âm nên bốn người Di Liệt kia không nghe được, nếu không để bốn người Di Liệt kia biết Diệp Chân dám bất kính như thế, bọn họ sẽ rất khó xử, không biết ăn nói làm sao.

- Ngươi thiếu Chúng Sinh Nguyện Lực?

Nam Man Thần Vương cười lạnh lùng.

- Đừng nhìn bổn vương đang ngủ say, nhưng có rất nhiều chuyện bổn vương đều biết rõ ràng.

- Ngươi chỉ vì giết một Tạo Hóa Thần Nhân mà tiêu tốn trên người Di Liệt kia một đống Chúng Sinh Nguyện Lực, ít nhất cũng phải đến hai trăm giọt.

- Chắc hẳn Chúng Sinh Nguyện Lực trong tay ngươi còn rất nhiều, vì sao lại keo kiệt với một mình bổn vương như vậy!

- Trước đó là vì giữ lấy tính mạng, cho nên không thể không lấy ra những thứ còn lại cuối cùng trong đáy hòm!

Diệp Chân ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng biến hóa khác thường.

- Vậy bây giờ có thể vì bảo vệ tính mạng mà lấy ra thêm được nữa không?

Hư ảnh Nam Man Thần Vương trên đỉnh Thánh Linh Phong đột nhiên cười rộ lên cách dữ tợn.

- Không thể!

- Bổn Vương có cảm giác, chắc hẳn ngươi còn chưa đối mặt đủ với những thứ uy hiếp tính mạng!

Nhe răng ra cười, hơi thở của Nam Man Thần Vương đột nhiên xông xuống mặt đất bao phủ lấy Diệp Chân, không ngờ muốn ra tay với Diệp Chân.

Bên ngoài kết giới, sắc mặt Trường Nhạc công chúa và đám người Liêu Phi Bạch thay đổi, nhưng vẻ mặt của Diệp Chân vẫn bình thường như cũ, đối mặt với hơi thở của Nam Man Thần Vương chèn ép, thậm chí ngay cả né tránh cũng không cần làm!

Trong nháy mắt tiếp theo, hơi thở của Nam Man Thần Vương bao trọn Diệp Chân, đúng ngay khi hơi thở bổ nhào lên trước người Diệp Chân, đột nhiên Thánh Linh Phong run lên, nó lướt ngang đến trước người Diệp Chân ngăn chặn hơi thở của Nam Man Thần Vương.

Hơi thở của Nam Man Thần Vương đang phi tới, toàn bộ xô ầm ầm vào trên đỉnh Thánh Linh Phong.

Đột nhiên, Nam Man Thần Vương ở trong Thánh Linh Phong thét lên một tiếng rú đầy sợ hãi, hơi thở mạnh mẽ lại xông ra một lần nữa, có phần hơi miễn cưỡng ngăn lại hơi thở của hắn vừa đang bao phủ về hướng Diệp Chân.

Ánh sáng trong Thánh Linh Phong liên tục nhấp nháy mấy lần, lúc này hai luồng hơi thở kia với ổn định lại tan ra.

Mà hư ảnh của Nam Man Thần Vương hiện ở trên đỉnh Thánh Linh Phong đột nhiên mờ nhạt đi mấy phần.

- Ngươi… Ngươi đã làm cái trò gì ở trên đỉnh Thánh Linh Phong hả?

Nam Man Thần Vương cũng kịp phản ứng lại, tức giận rống lên.

- Trước khi tranh miếng ăn với hổ, nếu không buộc một dây xích vào cổ của mãnh hổ, làm sao có thể đảm bảo an toàn?

Diệp Chân cười lạnh lùng một tiếng, mãnh liệt quát lớn.

- Nổ cho ta!

Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên đột nhiên từ phía sau đầu Diệp Chân bay ra, tiếng lôi quang vang lên ken két, từng đạo Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi cứ liên tiếp nhau đổ xuống ầm ầm về phía Thánh Linh Phong.

Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi hiện tại được xem như lôi đình cường đại nhất của Diệp Chân, thế nhưng khi đánh lên trên đỉnh của Thiên Linh Phong cũng chỉ khiến Thiên Linh Phong khẽ dao động một chút, ánh sáng trong cũng không thay đổi gì nhiều.

Ngẫm lại cũng thấy đúng, Thánh Linh Phong là nơi mà Nam Man Thần Vương gửi gắm thân thể, có Tạo Hóa Linh Lực trù phú liên tục tẩm bổ qua vô số năm, muốn nó không cường đại cũng khó.

Bây giờ, Nam Man Thần Vương bản thân là cường giả Thượng Cổ đã thức tỉnh, tuy nhiên lực lượng còn mất nhiều thời gian nữa mới khôi phục lại được, nhưng chỉ bằng những lực lượng Nam Man Thần Vương duy trì, căn bản không phải thứ Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi của Diệp Thần có thể rung chuyển được.

Bên trong lôi quang ầm ầm, Nam Man Thần Vương châm biếm:

- Chỉ với chút lực lượng này mà đòi có thể làm khó dễ ta?

Diệp Chân cũng ung dung nói.

- Cũng không biết Thần Vương Bệ Hạ có bao nhiêu lực lượng để ta tiêu hao?

- Nói về lôi quang này của ta, tuy rằng không thể thương tổn được bản thể của Thánh Linh Phong, nhưng lại có thể trực tiếp đánh vào trong Thánh Linh Phong, tổn thương được lực lượng của Thần Vương Bệ Hạ đây.

- Một cái không được thì đánh thêm một ngàn cái, một ngàn cái không được thì đánh thêm một vạn cái, mười vạn cái, đánh đến khi nào Thần Vương Bệ Hạ hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say!

Bốn chữ “Hoàn toàn ngủ say” khiến cho sắc mặt Nam Man Thần Vương thay đổi mãnh liệt.

- Ngươi dám!

- Có cái gì mà ta không dám? Hiện tại Thần Vương Bệ Hạ không tổn thương được ta, ta lại có thể không ngừng tiêu hao lực lượng của Thần Vương Bệ Hạ, ngươi cứ nói xem?

Diệp Chân cười, lực lượng của lôi quang lại càng thêm sắc bén.