← Quay lại trang sách

Chương 3138 Thành Phá

Ngô Châu chính là đại châu thượng đẳng ở tây bộ của Đại Chu, bởi vì có thượng cổ na di trận nên ở đây cực kỳ phồn hoa.

Ngoài Ngô Châu thành, thương đội ngày đêm như nước chảy, danh xưng tây bộ Bất Dạ Thành (thành không tối) của Đại Chu.

Nơi này xem như nội địa của Đại Chu, mặc dù Nhân Ma chiến tuyến thất thủ, Ma Tộc từ tam tuyến của đông bộ thẳng tiến, nhưng nơi này vẫn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Nơi này là một nơi giàu chảy mỡ, ngay cả nhóm quân tốt thủ thành, từng người cũng mặt hiện bóng loáng.

Nhìn qua trang bị vô cùng tinh lương, nhưng lại khuyết thiếu nhuệ khí hãn tốt của Đại Chu.

Đại tướng phòng giữ Ngô Châu thành là Lữ Kỳ giống như thường ngày, đứng trên đầu tường Ngô Châu thành, nâng cao cái bụng to lớn che khuất bàn chân, giống như quốc vương, dạo bước trên trường thành Ngô Châu thành, dò xét lãnh địa của mình.

Mỗi khi đi qua một đoạn tường thành sẽ có thủ thành Giáo Úy tiến lên thì thầm, hoặc bất mãn, hoặc gật đầu, sau đó tiếp tục tiến lên.

Nhất là ngay khi đi qua cửa thành, lúc những Thành môn Giáo Úy kia đi lên thì thầm, nụ cười trên mặt của vị đại tướng phòng giữ nơi này càng sâu.

Những thủ thành Giáo Úy, Thành môn Giáo Úy, căn bản không phải bẩm báo dị huống, Ngô Châu thành chỗ đất liền, ở đâu ra chiến sự.

Những thủ thành Giáo Úy, Thành môn Giáo Úy này lần lượt tiến lên, chỉ là vì tìm quan hệ với đại tướng phòng giữ Lữ Kỳ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa canh giờ, Lữ Kỳ đã bỏ qua hai mươi mốt thương đội, giúp hai mươi mốt thương đội này trốn tránh hơn mười vạn viên Thượng Phẩm thạch tiền thuế.

Mà Lữ Kỳ, đã thu được hiếu kính hơn hai vạn viên linh thạch thượng phẩm.

Thậm chí một chút thương đội còn có ý định hợp tác lâu dài, chỉ trong khoảng thời gian này đã hẹn ba bữa tiệc.

Ngươi cho rằng bụng lớn của Lữ Kỳ che kín cả bản chân là từ đâu đến?

Đương nhiên là ăn ra.

Chỗ cửa thành tiếp theo, lại một Thành môn Giáo Úy chạy nhanh về phía Lữ Kỳ, thật xa đã lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

- Đại nhân, làm ăn lớn, năm trăm xe hàng hóa, đối phương nguyện ý ra hai vạn viên linh thạch thượng phẩm làm tốt phí.

- Mặt khác, bọn hắn còn muốn hợp tác lâu dài với đại nhân....

Nghe xong số lượng này, gương mặt to mọng của Lữ Kỳ cười lên, con mắt cũng sắp nhìn không thấy.

Lúc này, một tiểu binh bên cạnh đột nhiên nghẹn ngào gào lên:

- Trên trời, đại nhân, trên trời!

Đột nhiên xuất hiện tiếng thét chói tai làm cho Lữ Kỳ giật mình kêu to, thân thể to mọng nhoáng lắc một cái, kém chút bị ngã ngược ra sau.

Thành môn Giáo Úy vừa mới chạy tới lập tức giận tím mặt.

- Trên trời, ngươi hô to trên trời làm cái gì, kinh hãi đại nhân, ngươi muốn tìm cái chết sao?

- Không phải, thật là trên trời!

Ánh mắt của tiểu binh nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhìn cũng chưa từng nhìn khuôn mặt hoảng sợ của vị Thành môn Giáo Úy này.

Thành môn Giáo Úy còn muốn nổi giận, đột nhiên trên đầu thành vang lên tiếng kinh hô như núi kêu biển gầm.

- Không gian thông đạo!

- Trên trời xuất hiện dị không gian thông đạo!

- Ngoại tộc!

- Ngoại tộc, có ngoại tộc xâm lấn!

Thành môn Giáo Úy bị những âm thanh này làm giật mình, sắc mặt kịch biến, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời đã không gì từ bao giờ xuất hiện một cánh cửa cực lớn, lưu quang lấp lóe, rất nhiều sinh vật hình người, tay cầm đao thương kiếm kích, từ trong cánh cửa to lớn, lưu quang lấp lóe rơi ra, từng người dùng ánh mắt vô cùng tham lam nhìn Ngô Châu thành phía dưới.

Thành môn Giáo Úy kinh ngạc!

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao nội địa Ngô Châu lại có ngoại tộc xâm lấn?

Toàn thân rùng mình một cái, đồng thời nhìn về phía phòng giữ đại tướng Lữ Kỳ.

Lúc này, phòng giữ đại tướng Lữ Kỳ là chủ tâm cốt của hắn, Thành môn Giáo Úy này may mắn, may mắn phòng giữ đại tướng ở trên đầu thành, tình thế đều trong khả năng khống chế.

Thế nhưng, phản ứng của phòng giữ đại tướng Lữ Kỳ vốn nên là chủ tâm cốt lại làm cho vị Thành môn Giáo Úy này có một loại cảm giác không ổn.

Nhìn lên bầu trời, đại quân ngoại tộc giống như thủy triều hiện lên, cái trán Lữ Kỳ rơi ra mồ hôi như mưa, toàn thân run rẩy như say rượu.

Mãi cho đến khi Thành môn Giáo Úy liên tục gọi Lữ Kỳ vài tiếng, lúc này hắn mới phản ứng lại.

- Ngoại tộc ở đâu ra?

- Sao nơi này lại có ngoại tộc chứ?

Lữ Kỳ khiếp sợ có chút không thể tự kiềm chế.

Vị Thành môn Giáo Úy này cũng là người hiểu chuyện.

- Đại nhân, lập tức mở ra thành phòng đại trận, thành phòng của Ngô Châu vô cùng lợi hại, chỉ cần giữ vững trong thời gian ngắn là sẽ chờ được viện quân đến!

Nghe vậy, Lữ Kỳ liên tục gật đầu, ngay khi đang muốn hạ lệnh thì trong đại quân ngoại tộc trên bầu trời, có một tướng lĩnh dẫn đầu, tay cầm hắc thương, quanh người giáp đen mũ đen cực kỳ uy phong, đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Lữ Kỳ.

Trong lòng Lữ Kỳ lập tức giật mình, cảm thấy như có một mãnh hổ màu đen đang nhào về phía, một ngụm đã cắn nuốt hắn vào bụng.

Hắn hình như còn cảm ứng được con hắc hổ kia đang nhấm nuốt xương cốt của hắn, phát ra âm thanh đáng sợ.

Loại cảm giác không hiểu này làm cho Lữ Kỳ run như cái sàng, giữa háng nóng lên, có thêm dấu vết một vũng nước.

Thành môn Giáo Úyn gây ngốc khi ngửi được mùi khai của nước tiểu, còn không đợi hắn kịp phản ứng, Lữ Kỳ đã một phát bắt được hắn:

- Giao công việc thành phòng cho ngươi chủ trì địa, ta đi vào phủ thỉnh cầu viện quân!

Nói xong, Lữ Kỳ xoay người chạy, thân thể to mọng xưa kia lúc này lại linh hoạt giống như chó, mấy hơi thở ra đã biến mất trên đầu tường.

Nhìn Lữ Kỳ biến mất, Hắc Hổ Vương trên bầu trời trừng Lữ Kỳ một chút, khóe miệng xuất hiện một tia khinh miệt.

- Nhân Tộc của Đại Chu đã yếu thành như vậy sao?

Nhìn Lữ Kỳ biến mất, Thành môn Giáo Úy lại nóng nảy, rống to về phía Lữ Kỳ.

- Đại nhân, ta không có quyền hạn mở ra thành phòng đại trận?

- Đại nhân, ngươi mở ra thành phòng đại trận trước lại nói!

Vị Thành môn Giáo Úy này rống to, nhưng Lữ Kỳ thì một chữ cũng không nghe được.

Vào lúc này, Lữ Kỳ cảm thấy mình thành người đối phương nhất định phải giết, chỉ nghĩ trốn đi.

Thực tế là tu vi của đối phương quá đáng sợ.

Chỉ một ánh mắt đã làm cho trái tim của Lữ Kỳ như muốn vỡ ra.

Đương nhiên, Lữ Kỳ cũng có khôn khéo của hắn, nếu hắn không làm gì, cho dù sống sót thì sau này cũng chạy không thoát khỏi Đại Chu thanh toán.

Cho nên, Lữ Kỳ ngay lập tức hạ đạt nhiều mệnh lệnh, đầu tiên là thông báo cho châu mục Ngô Châu, lập tức cấp báo quân tình ở đây cho Quân Bộ.

Đáng tiếc là, lúc chiến sự cấp bách này, một chuyện vốn là một tiểu lại có thể hoàn thành, Lữ Kỳ lại mình tự mình đến làm.

Quan trọng nhất là khởi động thành phòng đại trận, ở đầu tường chỉ huy chiến đấu thì Lữ Kỳ lại không làm.