← Quay lại trang sách

Chương 3164 Hám Lợi Đen Lòng (1)

Thái độ dứt khoát này khiến biểu cảm của Ngao Tân và Ngao Huy đồng loạt thay đổi, Phúc Hải Đại Thánh lại vội vàng đứng lên giảng hòa.

- Tứ đệ, không thương lượng làm sao có thể biết được không thể nào chung sống hòa bình?

- Thực ra, Thủy Tộc và Bắc Hải Quận hoàn toàn có thể có khả năng chung sống hòa bình, hơn nữa tính khả thi cũng cực kỳ cao.

- Vì thế, từ chỗ thuyết phục ta cũng thấy hai vị Thái tử đã bỏ ra đủ thành ý.

- Cái gì mà thành ý bây giờ ta không muốn biết!

Diệp Chân ngang ngạnh cắt ngang những lời Phúc Hải Đại Thánh đang nói:

- Đại ca và Tam ca đâu, ta muốn gặp bọn họ.

Cũng như những lời Liêu Phi Bạch đã nói, mắt thấy mới tin thật.

Trước mắt dựa vào những gì Diệp Chân nghe thấy, trên cơ bản có thể xác định Phúc Hải Đại Thánh có vấn đề, nhưng hiện tại còn chưa nhìn thấy người thật, Diệp Chân không nghĩ cũng không thể nào chi dựa vào điều này đã xác định Tĩnh Hải Đại Thánh và Phá Hải Đại Thánh cũng có vấn đề.

- Đại ca và Tam đệ vẫn tốt.

Phúc Hải Đại Thánh cười nói.

- Ta muốn gặp bọn họ.

Giọng điệu của Diệp Chân rất kiên quyết:

- Hiện tại, ngay lập tức, ta muốn gặp bọn họ! Không nhìn thấy bọn họ thì chuyện gì cũng không nói!

Vẻ mặt tươi cười trên mặt Phúc Hải Đại Thánh dần ảm đạm đi, dường như kiên nhẫn duy trì đã lâu bị bài mòn đi không khác biệt lắm, giọng điệu cũng trở nên ngang ngược hơn.

- Tứ đệ, ta có thể khẳng định với ngươi, Đại ca và Tam đệ đều đang bế quan, nhanh thì nửa năm, chậm thì trong vòng ba bốn ăm là có thể xuất quan, sau khi xuất quan tu vi thần thông sẽ tiến nhanh, ngươi cứ yên tâm.

Phúc Hải Đại Thánh nói.

- Vậy mang ta đi đến nơi hai người bọn họ bế quan xem thử.

Thấy Phúc Hải Đại Thánh thay đổi như vậy, trong đầu Diệp Chân bỗng dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Phúc Hải Đại Thánh sẽ không…

- Tứ đệ, nơi Đại ca và Tam đệ bế quan đã bị bọn họ dùng trận pháp phong tỏa chặt chẽ từ lâu, một khi có bất cứ kẻ nào xâm nhập vào sẽ kinh động đến bọn họ, cắt ngang quá trình bọn họ bế quan khiến cho công sức khổ sở mấy năm nay bọn họ đổ ra càng mệt mỏi hơn.

- Nhị ca mang ta đi nhìn bọn họ, cho dù có làm cho bọn họ càng thêm vất vả hơn ta cũng có biện pháp bồi thường.

Diệp Chân gọi một tiếng “Nhị ca” rất chân thành, hy vọng tiếng nhị ca này có thể làm cho Phúc Hải Đại Thánh tỉnh ngộ.

Nhưng sau khi Diệp Chân gọi hai tiếng nhị ca, thứ tới không phải Phúc Hải Đại Thánh tỉnh ngộ mà lại tiếng rít gào tức giận của Phúc Hải Đại Thánh.

- Lão tứ, ở trong lòng ngươi Nhị ca lại quá đáng như vậy sao? Một hai phải phá vỡ đại ca và tam ca ngươi đang bế quan thì mới bằng lòng bỏ qua?

- Ngươi biết ta mời hai vị Thái tử đến đây là vì làm cái gì không?

- Còn không phải là vì Bắc Hải Quận của ngươi?

- Còn không phải là muốn giúp ngươi loại bỏ buồn rầu!

- Ngươi có biết ta vì làm được tất cả việc này đã phí bao nhiêu năng lực? Thế mà ngươi còn hoài nghi ta!

Dưới cơn tức giận, Phúc Hải Đại Thánh chỉ vào mũi Diệp Chân mắng to.

Thấy Phúc Hải Đại Thánh chỉ vào mặt Diệp Chân mắng chửi không ngừng, Ngao Tân cười ha ha đứng lên giảng hòa, khuyên nhỉ Phúc Hải Đại Thánh.

- Diệp nguyên soái, Ngao Phúc vì ngươi mà quả thật đã dốc hết khổ tâm. Trên đời này chỉ cần hai bên có thành ý, không có chuyện gì mà làm không được.

Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nói không chừng có thể chung sống hòa bình đấy?

Ngao Tân nói.

- Ngao Phúc?

Diệp Chân nhìn chằm chằm Phúc Hải Đại Thánh, hai mắt sắc như đao!

- Ngao Phúc!

Đây là một tên như cây đao cắt vào Diệp Chân, cũng một tên như sét đánh giữa trời quang.

Chỉ cần một tên “Ngao Phúc” này cũng đủ để giải thích và cởi bỏ rất nhiều thắc mắc đang ở trong đầu Diệp Chân.

Nam tử hán đại trượng phu, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.

Nhưng Phúc Hải Đại Thánh lại thay đổi họ mình.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo giống như con dao sắc của Diệp Chân, dường như Phúc Hải Đại Thánh có chút chột dạ.

- Long tộc, trời sinh Long tộc chúng ta mang họ Ngao!

- Ta biết!

Diệp Chân gật đầu thật mạnh, nhìn về phía Phúc Hải Đại Thánh với biểu cảm lạnh lẽo thờ ơ, đột nhiên trên gương mặt lại biến thành vẻ tươi cười.

- Được rồi, nếu hai vị Thái tử đã nói vậy, vậy thì cứ nói chuyện, để xem Bắc Hải Quận của ta làm như thế nào mới có thể chung sống hòa bình với Thủy Tộc?

Diệp Chân nói.

Vừa nghe lời này, trên khuôn mặt Phúc Hải toát ra một sắc mặt nhẹ nhàng, Ngao Tân và Ngao Huy thì đồng thời vui vẻ, hai người liếc mắt nhìn nhau, người đầu tiên nói chuyện lại là Ngao Tân.

- Chắc là Diệp nguyên soái đã biết chuyện Tây Hải Thủy Tộc lại chuẩn bị mở quy mô tấn công rồi chứ?

- Biết!

- Thực ra cái phương hướng Tân Châu kia, không chỉ có mình Tây Hải Thủy Tộc mà còn có Nam Hải Thủy Tộc, hai lực lượng Thủy Tộc này liên hợp cùng lúc từ cái phương hướng kia tấn công vào Đại Chu.

- Cái này ta cũng biết.

- Một khi đã như vậy, dựa theo những lời Diệp nguyên soái nói chắc hẳn có thể đoán được, hiện giờ lực lượng tụ tập ở Bắc Hải Thủy Tộc cũng không chỉ có mình Bắc Hải Thủy Tộc mà còn có lực lượng của Đông Hải Thủy Tộc.

- Tinh nhuệ Thủy Tộc ở hai khu vực đều tụ hội ở Bắc Hải, thực ra chính là vì tấn công lên trên lục địa, một lần nữa tái hiện những vinh quang năm đó của Long tộc.

Ngao Tân trực tiếp nói thực tế.

- Ừm, Bắc Hải Quận ta là một địa điểm cực kỳ tốt để đổ bộ đúng không.

Diệp Chân nói.

- Có thể nói như vậy.

Lúc này người nói chuyện lại chính là Ngao Huy:

- Diệp nguyên soái, hiện giờ Bắc Hải Quận vô cùng phồn vinh, dân cư, của cải, tài nguyên rất nhiều, có thể nói là một miếng thịt mỡ.

- Nhưng trước miếng thịt mỡ này lại có một cục xương cứng là Diệp nguyên soái chặn đứng, có chút khó gặm!

- Chỉ là có chút khó gặm thôi sao?

Diệp Chân cười lạnh lùng.

Ngao Huy nở nụ cười:

- Đúng là không ngừng có thêm một vài điều không tốt, khả năng gặm sẽ rơi mất răng cửa! Nhưng lực lượng của Bắc Hải và Đông Hải liên hợp lại gặm vào khối xương cứng này vẫn có thể được.

Đột nhiên Diệp Chân ngồi ngay ngắn, ý chí khiêu chiến mãnh liệt.

- Nhị Thái tử sao không thử xem sao?

Giống như những lời giới thiệu của Phúc Hải Đại Thánh, Ngao Huy đã được rèn luyện bởi những chuyện trong của Bắc Hải Long Cung từ lâu, không hề bị hành động của Diệp Chân khiêu khích chỉ tiếp tục cười:

- Diệp nguyên soái, khúc xương cứng này quả thật có thể gặm được, nhưng trong lúc vô ý chúng ta đã phát hiện ra, trước mặt khúc xương cứng là Diệp nguyên soái đây còn bày ra vô số ám chiêu.