← Quay lại trang sách

Chương 3174 Không Cần Như Thế

Phúc Hải Đại Thánh trực tiếp bị Tĩnh Hải Đại Thánh đánh gãy:

- Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là đại ca sao?

- Ta....

Trên mặt Phúc Hải Đại Thánh đầy xấu hổ.

Tĩnh Hải Đại Thánh thì lại tiến lên, một cước đạp lăn Phúc Hải Đại Thánh:

- Chỉ vì chút tiền đồ mà lại bán huynh đệ, sao ngươi không nghĩ một chút, những năm này, phong quang của ngươi từ đâu đến.

Phá Hải Đại Thánh lại không nói một lời.

- Đại ca, tam ca, hạ hỏa!

Diệp Chân lần nữa ném ra ngoài hai vò lão tửu, Tĩnh Hải Đại Thánh và Phá Hải Đại Thánh ngửa đầu lên uống, trên sợi râu như cương châm dính đầy rượu.

Trên toàn bộ mặt biển, chỉ có âm thanh của hai người Tĩnh Hải Đại Thánh và Phá Hải Đại Thánh ừng ực miệng lớn rót rượu, ngoài ra thì không còn âm thanh nào khác.

Trọn vẹn uống hết nguyên một vò rượu, Tĩnh Hải Đại Thánh vuốt rượu dính trên sợi râu, sao đó mới nhìn về phía Diệp Chân nói:

- Lão tứ, ngươi dự định xử trí Phúc Hải như thế nào?

Diệp Chân lắc đầu:

- Trước khi các ngươi đến, nhị ca đã nói ta cho hắn một thống khoái, nhưng ta không hạ thủ được.

- Đại ca, trong các huynh đệ chúng ta, ngươi là lớn nhất, hay là ngươi tới đi.

- Đại ca xử trí, ngươi không có ý kiến?

Phá Hải Đại Thánh đột nói.

- Tuyệt không hai lời!

Nghe vậy, vẻ mặt của Phá Hải Đại Thánh buông lỏng, bỗng nhiên vỗ bả vai Diệp Chân, sau đó giơ vò rượu lên nói

- Hảo huynh đệ, đến, làm!

Diệp Chân rất rõ ràng, tình huynh đệ giữa hắn và Thiên Dực Tam Thánh cũng chỉ mấy chục năm mà thôi, thế nhưng tình huynh đệ giữa ba người Thiên Dực Tam Thánh đã mấy trăm hơn ngàn năm.

Lúc này, ý nghĩ của Phá Hải Đại Thánh đã rất rõ ràng, đó chính là không muốn Phúc Hải chết, muốn Phúc Hải Đại Thánh còn sống.

Tĩnh Hải Đại Thánh cũng giơ vò rượu lên, hướng về phía Diệp Chân xa xa một kính, sau đó hướng về phía Phúc Hải Đại Thánh nói:

- Lão nhị, lão tứ rộng lượng không giết ngươi, nhưng chuyện này, dù như thế nào thì ngươi cũng phải tự mình cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, tự ngươi nói đi, là giao Thần Hồn ra hay là hạ lời thề độc!

Nghe vậy, Phúc Hải Đại Thánh đau thương cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Chân:

- Tứ đệ, ngươi có hận ta hay không?

- Nhị ca, trước đó ta chỉ đau lòng, nhưng từ xưa đến nay đều chưa từng hận ngươi!

- Vì một tiếng 'Nhị ca' này của ngươi, ta làm đi!

Phúc Hải Đại Thánh cười lớn, giơ vò rượu lên, rượu trực tiếp từ trên mặt dội xuống.

Dội xuống là rượu, nhưng là từ trong cơ thể Phúc Hải Đại Thánh rơi ra lại là một cỗ huyết tiễn, trên dưới quanh người đều là dâng trào huyết tiễn!

Vẻ mặt của Tĩnh Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh, Diệp Chân đều trở nên đau thương, chỉ có Phúc Hải Đại Thánh quanh người đều đang dâng trào huyết tiễn thì lại đang cười!

- Nhị ca!

- Lão nhị!

Phá Hải Đại Thánh bi thiết hét lên một tiếng, lập tức nhào tới, muốn ngăn cản tiên huyết dâng trào quanh người Phúc Hải Đại Thánh, Tĩnh Hải Đại Thánh cũng ôm chặt lấy Phúc Hải Đại Thánh, cất tiếng đau buồn nói.

- Lão nhị, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?

Toàn thân đều đang phún huyết, Phúc Hải Đại Thánh lại nhìn chằm chằm Diệp Chân, đôi mắt tràn ngập vẻ sám hối.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Phúc Hải Đại Thánh, Diệp Chân tiến lên, nắm thật chặt tay của Phúc Hải Đại Thánh nói:

- Nhị ca, ta thật không hận ngươi, một chút cũng không!

- Ta tin!

- Vậy ngươi...

- Thế nhưng ta hận chính ta!

Khóe miệng của Phúc Hải Đại Thánh bị nghẹn máu, cho dù Phá Hải Đại Thánh điên cuồng truyền Linh Lực trong cơ thể của mình vào thì cũng ngăn không được huyết tiễn phun ra như bão tố trên người Phúc Hải Đại Thánh.

- Lão tam, vô dụng.

Sắc mặt Tĩnh Hải Đại Thánh buồn rầu kéo Phá Hải Đại Thánh lại:

- Lão nhị đã tự đoạn kinh mạch, nổ tung tất cả ngũ tạng lục phủ, không thể cứu!

- Nguyên Linh thì sao, vậy cứu Nguyên Linh của hắn.

Phá Hải Đại Thánh nóng nảy, lại bị Phúc Hải Đại Thánh kéo tay:

- Lão tam, chúng ta nói chuyện.

- Nhị ca!

Trong hai mắt của Phá Hải Đại Thánh chảy ròng nước mắt:

- Nhị ca, lần này là ngươi làm sai, nhưng thật không cần thiết phải như vậy, huynh đệ chúng ta cả một đời, hoàn toàn có thể làm lại từ đầu, làm lại từ đầu!

- Ta biết!

Khóe miệng của Phúc Hải Đại Thánh bị nghẹn máu, dùng sức gật đầu:

- Ta biết, các ngươi sẽ mắng ta đánh ta, lại sẽ không hận ta, càng sẽ không không quan tâm ta!

- Thế nhưng lão tam, ta là làm sai thật, các ngươi không hận ta, nhưng ta hận chính ta!

Nói xong, nước mắt từ khóe mắt đã hòa chung với huyết thủy:

- Ta hận chính ta, vì sao lại tham như vậy, vì sao lại ngu xuẩn như vậy!

- Nhưng ngươi hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy....

- Cần thiết!

Vẻ mặt của Phúc Hải Đại Thánh trở nên nghiêm túc lên:

- Chỉ có như vậy thì ta mới cảm giác ta lại có tư cách làm huynh đệ với các ngươi, chỉ muốn các ngươi còn nhận ta!

- Nhị ca!

- Lão nhị!

- Nhị ca!

Ba người Phá Hải Đại Thánh, Tĩnh Hải Đại Thánh, Diệp Chân đồng thời nắm thật chặt tay Phúc Hải Đại Thánh, lúc này Phúc Hải Đại Thánh đã bởi vì tinh huyết nhanh chóng xói mòn mà ngay cả duy trì hình người cũng có chút khó khăn.

Một nhục thân Ngũ Trảo Chân Long khổng lồ màu lam bắt đầu như ẩn như hiện ở trong nước biển.

- Tốt, các ngươi như vậy làm cho ta thật cao hứng, thật cao hứng...

Phúc Hải Đại Thánh ngay cả khí tức cũng trở nên yếu ớt:

- Nếu có cơ hội, kiếp sau ta vẫn sẽ làm huynh đệ của các ngươi.....

Thấy khí tức Phúc Hải Đại Thánh càng ngày càng yếu ớt, Phá Hải Đại Thánh lại nóng nảy:

- Tại sao có thể như vậy! Đại ca, nhị ca chỉ là tổn thất nhục thân, tại sao có thể như vậy?

- Lão tam, Long Tộc không giống với chúng ta, Long Hồn và nhục thân tương hỗ giao hòa cho nên nhục thân của Long Tộc mới sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, đồng dạng, một khi nhục thân của Long Tộc bị thương nặng, cho dù là Long Hồn vẫn còn thì lực lượng cũng sẽ mất đi hơn phân nửa.

- Nhưng đó cũng chỉ là tổn thất hơn phân nửa lực lượng mà thôi, nhưng bây giờ nhị ca hắn...

- Vừa rồi, lúc lão nhị tự đoạn kinh mạch, tự bạo ngũ tạng lục phủ đã dẫn động tất cả lực lượng Long Hồn của hắn...

- Cái này....

Đột nhiên, Phá Hải Đại Thánh gào khóc.

- Nhị ca, ngươi... sao ngươi có thể như vậy! Năm đó chúng ta khó khăn như vậy mà cũng có thể vượt qua, bây giờ ngươi....

- Lão tam, ta chính là... Quên năm đó, mới có hôm nay... Nhưng bây giờ, ta vô cùng... Cao hứng... Rất nhẹ nhàng.... Tất cả hổ thẹn và tự trách.... Đều không còn... Chúng ta lại là huynh đệ....

- Nhị ca!

Phá Hải Đại Thánh nằm ở trên thân rồng to lớn của Phúc Hải Đại Thánh, khóc lớn lên, trong hai mắt của Tĩnh Hải Đại Thánh cũng đã chảy dài nước mắt, tình huynh đệ hơn ngàn năm, lập tức sắp tiêu tán như vậy...