Chương 3179 Mục Tiêu Mấu Chốt
Tử Tu Đại Thánh hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống đất, nói:
- Phụ thân đại nhân hiểu lầm rồi, xác thực ta và nhị đệ từng tranh đấu với nhau, lúc ở Thái Mông Yêu giới, ra tay còn không nhẹ. Nhưng mà nhi tử vẫn biết nặng nhẹ, lúc này Yêu Tộc toàn lực tấn công Hồng Hoang, vì lợi ích của Hổ tộc ta, phải đoàn kết nhất trí, ta và nhị đệ hợp tác còn không kịp, sao lại tự giết lẫn nhau.
Hắc Hổ Vương nhìn chằm chằm Tử Tu Đại Thánh, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu:
- Ngươi cũng không dám.
- Nha Hổ!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi dẫn người tự mình đi điều tra tung tích Hắc Vân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!
Thân vệ của Hắc Hổ Vương - Nha Hổ Đại Thánh nhận lệnh, khi định rời khỏi, đột nhiên nhận được thông báo, có người đưa tới một phong ngọc giản, nói là liên quan tới Hắc Vân Đại Thánh đang mất tích.
Nha Hổ Đại Thánh tự thân ra nhận phong ngọc giản này, phát hiện người đưa ngọc giản, lại là một Tuần Tra Tiểu Yêu cấp thấp.
Tiểu Yêu cấp thấp này chỉ biết là có người cho hắn một vò rượu ngon, nói hắn đưa một ngọc giản tới, nói là sẽ còn được ban thưởng một vò rượu ngon nữa.
Không truy xét được gì, Nha Hổ Đại Thánh tiện tay ném ra một vò rượu, sau đó đưa phong ngọc giản này cho Hắc Hổ Vương.
Hắc Hổ Vương nhìn đi nhìn lại mấy lần, không nhịn nổi cơn tức giận giận:
- Diệp Cửu Tiêu dám giết con ta!
Trong ngọc giản là cảnh đám người Diệp Chân chém giết Hắc Vân Đại Thánh kia, có thể nhìn ra được người thôi thúc lưu ngọc giản này, cách chiến trường cực kỳ xa, nhưng vẫn có thể nhìn được tình hình đại khái.
Hơn nữa, trong ngọc giản còn có chứng minh.
Một tiếng gào thét này khiến Tử Tu Đại Thánh thở dài một hơi, hắn rốt cuộc đã rửa sạch hiềm nghi, có điều, tên Diệp Chân này lại làm cho hắn có chút đau đầu.
Nếu như muốn tìm một kẻ mà hắn không nguyện ý trở thành địch nhân nhất, vậy người này chính là Diệp Chân.
- Bắc Hải Đô Đốc Diệp Chân, chém giết Hắc Vân con ta, các ngươi ai có kế sách báo thù?
Hắc Hổ Vương quát.
Một đám Đại Thánh dưới trướng Hắc Hổ Vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nói lời nào, cuối cùng vẫn là một lão đầu râu tóc khô vàng mở miệng.
- Hổ Vương, Diệp Cửu Tiêu này xem như đã từng náo loạn Thái Mông Yêu giới ta, nhưng đất phong của hắn lại ở Bắc Hải quận, cách xa chỗ chúng ta hiện nay chừng mấy ngàn vạn dặm. Nếu muốn báo thù cho Hắc Vân Đại Thánh, phương pháp tốt nhất chính là phái một đội quân tinh nhuệ đi tới đất phong Bắc Hải của hắn, dùng thủ đoạn lôi đình chém giết, báo thù huyết hận.
Người vừa mở lời là lão quân sư Lang Già được Hắc Hổ Vương trọng dụng trên trăm năm, bản thể của hắn là một Thượng Cổ Thương Ngoan, hung ác mà đa mưu túc trí, rất được Hắc Hổ Vương coi trọng.
- Phái một đội quân tinh nhuệ?
Hiển nhiên, Hắc Hổ Vương đối với lời đề nghị này, cực kỳ động lòng, như vậy sẽ có thể dùng lực lượng nhỏ nhất để báo thù huyết hận, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tử Tu Đại Thánh.
Hắc Hổ Vương cảm giác, Tử Tu Đại Thánh làm huynh trưởng, hẳn là ứng cử viên tốt nhất để thi hành nhiệm vụ này.
Tử Tu Đại Thánh lại hoảng hốt.
Tử Tu Đại Thánh đã từng đi qua Hoàng Linh giới, rất rõ ràng thực lực của Diệp Chân đã mạnh đến trình độ nào, hắn đi báo thù cho Hắc Vân Đại Thánh?
Không bằng nói đi nộp mạng.
Vội vàng vứt ánh mắt cầu cứu về phía lão quân sư Lang Già.
- Hổ Vương, nhưng có một chuyện, chúng ta còn phải chú ý!
- Nói!
- Hổ Vương, chúng ta tới Hồng Hoang, dù sao cũng chưa quen cuộc sống nơi đó, huống chi là đi xa mấy ngàn vạn dặm để giết người báo thù, hơn nữa, nghe nói dưới trướng cái tên Diệp Chân kia còn có Tuần Tra ti của Đại Chu được mệnh danh là nơi nào cũng có mặt. Nếu xông qua ngàn vạn dặm để giết người báo thù, thuộc hạ cảm thấy vẫn có rất nhiều ngoài ý muốn.
Nghe vậy, Hắc Hổ Vương nhíu mày:
- Vậy nợ máu chẳng lẽ không báo?
- Hổ Vương, chúng ta đối với chuyện Hắc Vân Đại Thánh bị giết, không còn chút mặt mũi nào, nhưng đã có người đưa tới tin tức của hung thủ thì hiển nhiên là muốn để chúng ta ra tay đối phó với Diệp Chân, đây là chuyện thứ nhất. Thứ hai, hiện nay chính là lúc tộc ta có đại sự, Ngũ Hành Hổ tộc dưới trướng Đại Đế đều đang dùng tốc độ nhanh nhất để mở rộng quy mô, các tộc chiếm trước địa bàn và bao nhiêu tài nguyên, liên quan đến địa vị tương lai của tộc ta và quyền lực của Hổ Vương ngươi. Món nợ máu này, nhất định phải báo, nhưng không phải hiện tại!
Trước đó Hắc Hổ Vương vô cùng phẫn nộ cũng chậm rãi gật đầu, thấy thế, Lang Già lại nói:
- Hổ Vương yên tâm, chờ tộc ta đứng vững bước chân tại Hồng Hoang, có rất nhiều cơ hội báo thù cho Hắc Vân Đại Thánh.
...
Trên đỉnh núi, hạ viện Thiên Miếu, một đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, chui vào tĩnh thất trên đỉnh núi.
Trong tĩnh thất, ba người Hồng Nhu và đại quốc sư Vũ Chân, điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phi ngồi đối diện nhau, không biết là chân thân hay là phân thân, chỉ là đang truyền đọc một phong ngọc giản.
- Hắc Hổ Vương cũng không mắc lừa?
Đại quốc sư Vũ Chân nhíu mày.
- Không thể nói là mắc lừa, chỉ là làm ra chút lợi ích mà thôi, xem ra, những quân sư yêu tộc bọn chúng cũng không dễ lừa gạt.
Hồng Nhu sờ cái đầu trọc của của mình, tự tin nói.
Bách Lý Phi lại cau mày:
- Cái tên Diệp Chân này khó đối phó như vậy? Chi bằng dứt khoát phái ra một vị Tạo Hóa Thần Tướng ra tay.
- Mấu chốt là trong tay bọn hắn có một Nam Man Thần Vương bị thương chưa hồi phục.
- Cũng chưa chắc là đang nằm trong tay Diệp Chân.
- Nếu là ở trong tay hắn, để Tạo Hóa Thần Tướng ra tay sẽ tạo ra động tĩnh quá lớn. Phải biết, gần đây lệnh cấm nới lỏng, có không ít Tạo Hóa Thần Nhân liên tiếp động tay chân, nhận được tin của Cửu Nhật Thần Vương, rất nhiều lão bằng hữu chúng ta cũng bắt đầu trở nên không an phận.
Hồng Nhu nói.
- Không an phận mới tốt, từng người nhảy ra, chúng ta mới có thể thu thập tốt, nếu toàn bộ đều co đầu rút cổ, tìm được bọn hắn rất khó.
Bách Lý Phi cười lạnh, vẻ mặt khắc nghiệt.
- Nếu cùng một lúc nhảy ra quá nhiều thì sẽ có rất nhiều biến cố! Những lão bằng hữu này, từng người đều trơn như dầu, cũng không dễ giết. Hơn nữa, đại kế của chúng ta bây giờ, tuyệt đối không thể bị phá hỏng, chỉ có hoàn thành đại kế này, mới có thể hoàn thành đại kế mấy vạn năm qua của Thần Quân đại nhân.
Hồng Nhu nói.
Vừa nhắc tới Nhật Nguyệt Thần Quân, Bách Lý Phi và Vũ Chân cùng nhau im lặng, lẳng lặng nhìn về phía Hồng Nhu.
Hồng Nhu mặc dù chỉ là đệ tử chữ “Hồng”, bối phận trong Thiên Miếu không cao lắm.
Nhưng đệ tử Thiên Miếu, ngoại trừ sắp chữ ra còn phải xem sư tôn là ai.