← Quay lại trang sách

Chương 3199 Phòng Tuyến Ngự Ma (1)

Ngay khi ánh sáng kim sắc rơi xuống đất, vô số mây mù trống rỗng sinh ra che đậy hơn phân nửa sơn môn của Ngũ Tiên Tông, đồng thời cũng làm cả Ngũ Tiên Tông trở nên tiên vụ lượn lờ, khí thế phi phàm.

Càng khiến Diệp Chân rất ngạc nhiên là, ở trong trận pháp này, thần niệm Nguyên Linh của hắn cũng bị áp chế trên phạm vi lớn.

Phải biết, Nguyên Linh hồn quang năm màu của Diệp Chân có thần niệm vô cùng cường đại, vậy mà ở đây cũng bị áp chế.

Như vậy thần niệm của những người khác thì sao?

Biên độ chịu áp chế chắc chắn rất lớn.

Nói cách khác, có Hộ Sơn Đại Trận của Ngũ Tiên Tông này, bất kỳ người nào muốn dùng thần niệm rình mò sơn môn của Ngũ Tiên Tông đều vô cùng khó.

- Đại nhân, xung quanh sơn môn này có không gian bích chướng, ngày sau thuộc hạ muốn ra vào, sẽ phải đi đường chính.

m thanh cười khổ của Hư Không Liệp Vương Phong Cửu Mạch vang lên.

- Còn có không gian bích chướng?

Trong đôi mắt của Diệp Chân lộ ra vẻ ngạc nhiên, Đại Đường Tôn cũng tức Thiên Vận Thông Thiên Tông Chủ Tố Trì Lẫm ở bên cạnh giống như nhìn ra Diệp Chân kinh ngạc.

- Diệp Nguyên Soái, đây là Hộ Sơn Đại Trận được Thông Thiên Thái Thượng ta ban thưởng cho Tông Môn, cho dù là cường giả Đạo Cảnh, bình thường cũng khó có thể lẻn vào, xem như dùng để bảo vệ Tông Môn an toàn.

Tố Trì Lẫm nói.

- Không tệ, thật là không tệ trên trời dưới đất, nhất là còn có không gian bích chướng, không tệ.

- Thôi đi, không phải chỉ là lấy ba mươi sáu mặt Càn Khôn Thiên Cương Kỳ làm trận nhãn cho Càn Khôn Thiên Cương Hộ Sơn Đại Trận thôi sao, cao nhất cũng chỉ là Hậu Thiên Thượng Phẩm Linh Bảo, so với A Nguyên thì còn kém xa.

Thận Long Nguyên Linh A Sửu khinh thường nói, hiển nhiên nó đã nhận ra lai lịch của Hộ Sơn Đại Trận này.

- Bây giờ bản thể của bị thương, cho nên hiện tại ở phương diện thủ hộ sơn môn này, Càn Khôn Thiên Cương Kỳ lợi hại hơn ta nhiều.

m thanh của A Nguyên yếu ớt vang lên.

Ngũ Tiên Tông ở trên nghi thức mở tông, biểu diễn ra nội tình và lực lượng, còn có rất nhiều bảo bối, trên cơ bản làm cho Diệp Chân càng thêm xác định, Ngũ Tiên Tông chắc chắn chính là người sống sót của Huyền Cơ Đạo Môn thành lập.

Cũng chính vì vậy, có lẽ là kiêng kị lực lượng Thiên Miếu, cho dù Ngũ Tiên Tông thực hiện nghi thức mở tông, hay là sau khi khai tông thu môn đồ khắp nơi đều rất điệu thấp.

Mặc dù sắp thu môn đồ khắp nơi, nhưng tiêu chuẩn chọn đồ đệ lại không thấp.

Chuyện này cũng làm cho Diệp Chân yên tâm rất nhiều.

Ngũ Tiên Tông vẫn rất biết làm làm việc, Diệp Chân không cần lo lắng rước lấy đại phiền toái.

Nếu ngay từ đầu khai tông đã rước lấy Thiên Miếu chú ý thì chuyện này đối với Diệp Chân hay là Ngũ Tiên Tông đều tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Mấy tháng này, bên phía Diệp Chân bởi vì Ngao Tân và Ngao Huy suất tinh nhuệ đến công nên liên tục trải qua kinh động tâm phách.

Nhưng so với động tĩnh trên toàn bộ Hồng Hoang Đại Lục lại giống như trò trẻ con.

Tình thế toàn bộ Hồng Hoang Đại Lục, trong đoạn thời gian này đều mất khống chế và không ngừng bồi hồi dưới sự chưởng khống của Đại Chu, vô cùng mạo hiểm, nhưng vẫn ở trong tầm khống chế của Đại Chu.

Thẳng đến ngày một tháng bảy, kịch biến mới xảy ra!

Trong khoảng thời gian này, Đại Chu có thể nói là khói lửa nổi lên bốn phía, chiến hỏa khắp nơi.

Chiến trường lớn nhất chính là bởi vì phòng tuyến Nhân Ma chiến trường tan tác mà đưa đến Ma Tộc xâm lấn.

Trước mắt chủ yếu có ba đại chiến trường, một chính là Ma Hoàng A Di Hạo phái ra đại quân dòng chính, trước mắt đang ở một tuyến Sung Châu, nhưng phía bắc Sung Châu có đại quân của Ly Thân Vương Cơ Nguyên cát cứ mười bốn châu Giang Nam, nam có chinh đông quân đoàn của Đại Chu chiếm cứ, bị áp chế gắt gao.

Nguyên bản, nếu đại quân của Ly Thân Vương Cơ Nguyên và chinh đông quân đoàn hợp lực là có thể đánh tan đại quân dòng chính của Ma Hoàng A Di Hạo.

Dù sao thì cho dù là chinh đông quân đoàn đệ nhất hào chữ chinh đầu của Đại Chu, hay là đại quân dưới trướng Ly Thân Vương Cơ Nguyên đều là tinh nhuệ đỉnh cấp của Đại Chu.

Nhưng vấn đề là đại quân tinh nhuệ dưới trướng Ly Thân Vương Cơ Nguyên và chinh đông quân đoàn lại không chỉ không cách nào chân thành hợp tác, mà còn phải phòng bị lẫn nhau.

Chuyện này chính làm cho chiến trường Sung Châu lâm vào thế bí, người này cũng không thể làm gì được người kia.

Mà ở một đại chiến trường khác chính là Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân xuất lĩnh đại quân chủ trì Đường Châu một tuyến chiến sự, một tuyến này là chiến trường Ma Tộc tiến công cường độ mạnh nhất.

Trước mắt do Uy Vương Lưu Vô Bệnh dẫn binh chỉ huy một trận chiến tuyến này, đồng thời đã thu phục Lộ Châu châu thành.

Nhưng bởi vì Ma Tộc đến sau này binh sĩ cuồn cuộn không dứt, mà trong nước Đại Chu bởi vì chiến sự nổi lên bốn phía, lại không cách nào chiêu mộ binh lực chi viện cho Uy Vương Lưu Vô Bệnh, dẫn đến Uy Vương Lưu Vô Bệnh đến sau này không còn chút năng lực nào, trước mắt chỉ có thể thủ vững ở một tuyến Lộ Châu.

Chiến trường thứ ba chính là Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung chủ trì chiến trường Hồ Châu.

Chiến trường Hồ Châu là do Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật chỉ huy đại quân, vốn là chiến trường có binh lực nhiều nhất trong ba phòng tuyến, nhưng năm đó Diệp Chân đã giết cướp ngàn vạn dặm trong nội địa Ma Tộc, làm cho rất nhiều Ma Tộc lãnh chúa dưới trướng Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật không thể không quay lại lãnh địa.

Bởi vì lãnh địa của rất nhiều Ma Tộc lãnh chúa tổn thất nặng nề, rất nhiều Ma Tộc lãnh chúa một đi không trở lại, dẫn đến lực lượng dưới trướng Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật đến nay chưa hồi phục.

Cũng làm cho Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung mượn cơ hội thu phục đại bộ phận thổ địa Hồ Châu châu thành và Hồ Châu.

Đáng tiếc là Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung tao ngộ phiền phức giống như Uy Vương Lưu Vô Bệnh, trong nước Đại Chu nổi lên khói lửa bốn phía làm cho quân lực của Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung thiếu thốn.

Nhất là số lượng tinh nhuệ không cách nào đạt được bổ sung hữu hiệu, làm cho Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung thu phục Hồ Châu tình thế bị ngăn cản, chỉ có thể giằng co với đại quân của Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật ở một vùng Hồ Châu.

Trong ba khu chiến trường này đã dấy lên chiến hỏa mấy năm, liên lụy đến đại lượng binh lực và tài lực của Đại Chu.