Chương 3222 Thủ Linh Khôi Lỗi
Đồ Trường An yên lặng nửa ngày, mới chậm rãi nói:
- Điện hạ, bệ hạ có tăng thọ vạn năm hay không thì thần không cách nào xác định.
- Nhưng theo điện hạ nói tới biến hóa của bệ hạ trong khoảng thời gian này, không chỉ tình trạng cơ thể không có chuyển biến xấu mà càng ngày càng tốt, như vậy bệ hạ hẳn là tăng thọ thành công.
- Nhưng cụ thể tăng thọ bao nhiêu năm thì không cách nào phỏng đoán.
- Chuyện này, trong lịch sử Đại Chu không có bao nhiêu tiền lệ có thể tham khảo. Nhưng trong lịch sử Đại Chu có mấy vị đế vương đột phá đại nạn thọ nguyên, số lượng gia tăng thọ nguyên cũng không nhỏ.
- Ví dụ như Thành Tổ, tăng thọ trọn vẹn tám ngàn năm, hay Hiển Tổ ít hơn một chút, tăng thọ hai ngàn năm.
- Dùng cái này suy đoán, nếu bệ hạ thật tăng thọ thành công, như vậy thọ nguyên chắc chắn sẽ không ít!
- Chắc chắn không ít?
Hoàn Vương Cơ Ngao nghe thấy suy đoán này thì vẻ mặt đột ngột biến thành dữ tợn:
- Chắc chắn không ít? Nếu như vậy thì ta còn tiền đồ gì nữa chứ?
- Chuyện này...
Vẻ mặt của Đồ Trường An cũng càng u ám, loại chuyện này, hiển nhiên cũng làm cho Đồ Trường An khó có thể quyết định.
- Còn xin tiên sinh dạy ta!
Hoàn Vương Cơ Ngao cuối người thật sâu về phía Đồ Trường An vái dài!
Uy Vương Lưu Vô Bệnh là một vị thống soái đáng được tôn kính.
Ngày thứ hai sau khi đến Lạc Ấp, Diệp Chân đổi một bộ y phục màu đen trắng, đi đến Uy Vương phủ bái tế Uy Vương Lưu Vô Bệnh.
Lúc này, trong Uy Vương phủ là một mảnh đồ tang, tiếng khóc rung trời.
Đối với toàn bộ Uy Vương một mạch thì Uy Vương chính là trời của bọn hắn, mất đi Uy Vương, dư ân dần biến mất, lợi ích được hưởng của Uy Vương một mạch cũng mất đi rất nhiều.
Mặc dù Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nhân hậu, thăng một cấp, dùng lễ nghi Thân Vương hậu táng Uy Vương, nhưng trên chuyện thừa kế tước vị thì lại không có bất kỳ biểu thị nào, vẫn như cũ tiến hành theo luật Đại Chu.
Theo luật Đại Chu, Tước vị của Uy Vương sẽ do trưỏng tử Lưu Bộ Phong thừa kế, thừa kế tước vị giảm một đẳng, tước nhận Uy Quận Vương.
Mà chuyện này còn là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long khai ân, bằng không, hạ xuống Quận Vương, phong hào chữ 'Uy' trong 'Uy' Vương sẽ phải thu hồi ban thưởng phong hào cho quận vương khác.
Nhưng xem ở phân thượng Uy Vương Lưu Vô Bệnh vì nước tổn hại thân, cho nên cũng không thu hồi phong hào chữ 'Uy'.
Biết được Diệp Chân đến tế điện, Lưu Bộ Phong mặc đồ tang mang theo người trong nhà, tự mình ra ngoài cửa Uy Vương phủ, mời Diệp Chân đi vào.
Theo lễ nghi, Diệp Chân tế điện Uy Vương xong, cuối cùng dập đầu ở trước linh vị y quan của Uy Vương, hành đại lễ.
Thân phận Diệp Chân như vậy, dập đầu đó là siêu quy cách đại lễ, trong mắt ngậm lấy nước mắt, Lưu Bộ Phong hoàn chín lễ, sau đó mời Diệp Chân vào phòng khách uống trà.
Thật ra thì mời vào phòng khách uống trà chỉ là một quá trình ở Đại Chu, dưới tình huống bình thường, khách tới ngồi tạm rồi sẽ rời khỏi, Diệp Chân cũng chuẩn bị đi phòng khách ngồi tạm rồi rời khỏi.
Nhưng trên đường trước khi đến phòng khách, Lưu Bộ Phong lại đưa Diệp Chân vào một gian tĩnh thất.
Vừa tiến vào tĩnh thất, Lưu Bộ Phong một mặt buồn sắc bỗng nhiên hướng về Diệp Chân xá dài đến cùng, chuyện này làm cho Diệp Chân vội vàng đỡ Lưu Bộ Phong dậy:
- Lưu huynh làm như vậy là thế nào? Nếu có việc khó gì thì xin Lưu huynh cứ nói thẳng, chỉ cần Diệp mỗ có thể làm được thì nhất định sẽ giúp bận bịu.
Diệp Chân và Lưu Bộ Phong đã từng có hợp tác trên Nhân Ma Chiến Trường, xem như chiến hữu, quan hệ cá nhân cũng không tệ, năm đó Diệp Chân còn cứu Lưu Bộ Phong một mạng, cũng coi là có ân cứu mạng.
Trước đó, sở dĩ Diệp Chân không nói gặp nạn để Lưu Bộ Phong cứ tới tìm hắn, bởi vì mạch này của Uy Vương, cho dù Uy Vương chết đi thì trong thời gian ngắn cũng sẽ không có phiền phức quá lớn, dù sao còn có di trạch của Uy Vương ở nơi đó.
Cho dù có thì Lưu Bộ Phong cũng có thể giải quyết.
Lại nói, thừa kế tước giảm một đẳng vị, người ta đường đường là Uy Quận Vương, còn cần một Châu Công nho nhỏ Diệp Chân đến giúp đỡ chiếu cố, đây không phải là trò cười sao?
Chỉ là bộ dáng lúc này của Lưu Bộ Phong lại làm cho Diệp Chân rất khó hiểu.
- Diệp huynh, xin ngươi hãy báo thù cho phụ thân ta!
Lưu Bộ Phong tức giận nói.
- Nếu có cơ hội, ta nhất định....
- Không phải nếu có cơ hội, mà là nhất định!
Lưu Bộ Phong một mặt chấp nhất:
- Diệp huynh, phụ thân ta chết không rõ ràng, nhìn khắp toàn bộ Đại Chu, người có thể báo thù cho phụ thân ta cũng chỉ có ngươi.
Diệp Chân im lặng.
- Diệp huynh, không nói gạt ngươi, năm đó phụ thân ta bởi vì lập đại chiến công nên đã được Thánh Tế của Tổ Thần Điện ban thưởng Thủ Linh Khôi Lỗi. Dưới tình huống bình thường, cho dù phụ thân ta bỏ mình thì Nguyên Linh cũng có thể chạy thoát.
- Thủ Linh Khôi Lỗi?
Diệp Chân lấy làm kinh hãi:
- Chính là Thủ Linh Khôi Lỗi có thể lấy gần như chết thay, ngăn cản một lần công kích Nguyên Linh trí mạng?
- Không sai, chính là vật này!
Nghe vậy, Diệp Chân càng thêm giật mình, nếu có Thủ Linh Khôi Lỗi này, cũng chính là Uy Vương Lưu Vô Bệnh ở trong trận mai phục kia bị giết chết hai lần!
- Đây tuyệt đối là mai phục có dự mưu, bằng Ma Tộc thì chắc chắn không làm được, khẳng định có nội ứng!
Vẻ mặt của Diệp Chân càng thêm nặng nề, thật ra thì điểm này, rất nhiều người đều ý thức được, nhưng tất cả manh mối đều bị cắt đứt, muốn điều tra cũng không điều tra được.
- Diệp huynh, ta biết, trước mắt đúng là tất cả manh mối đều bị cắt đứt, nhưng có một manh mỗi chưa đứt gãy.
- Manh mối nào?
- Ma Tộc!
- Chỉ cần bắt được cao tầng Ma Tộc là có thể biết được phụ thân ta đến cùng chết thế nào, sẽ có khả năng tra ra nội gian, báo thù huyết hận cho phụ thân ta!
Nói xong, mắt hổ của Lưu Bộ Phong ẩn chứa nước mắt, quỳ một chân trên đất về phía Diệp Chân nói:
- Diệp huynh, ta biết yêu cầu này có chút làm khó, nhưng trước mắt, toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có mình ngươi có năng lực trọng chỉnh chiến trường Hồ Châu, Lộ Châu, đồng thời có khả năng đánh tan đại quân Ma Tộc, bắt được cao tầng Ma Tộc.
- Chỉ cần Diệp huynh đáp ứng, Lưu mỗ nguyện tận nghe Diệp huynh hiệu lệnh, quyết không không từ!