Chương 3317 Hoàn Toàn Không Hiểu
Mỗi thời mỗi khắc, thời gian đều tồn tại, nhưng lại không chỗ có thể tìm.
Nó tồn tại, nhưng nhìn không thấy, sờ không được, lại giống như không tồn tại.
Một thứ không tồn tại, Diệp Chân làm sao cảm nhận được nó?
Càng không nói đến đi cảm nhận được biến hóa nhanh chậm!của nó
Diệp Chân không cảm giác được.
Khô tọa mấy năm, Diệp Chân thậm chí không cảm giác được thời gian.
Hắn có một loại cảm giác mê muội!
- A Sửu, A Nguyên, trên đời này thật sự có.... Thời gian sao?
Trong không gian thời gian của Thận Long Châu, vẻ mặt Diệp Chân đờ đẫn ngơ ngác thầm hỏi.
- Thiếu chủ, khẳng định có thời gian.
A Nguyên rất chân thành.
- Vậy ngươi đã gặp bao giờ chưa?
- Lấy ra cho ta xem một chút.
- Bây giờ, ta vô cùng vội vàng muốn tìm đến cái đồ chơi thời gian này, xem thử nó đến cùng có dáng dấp ra sao!
Bộ dáng Diệp Chân có chút dữ tợn.
A Nguyên lại bị Diệp Chân hỏi cho ngốc, không biết làm sao sờ cái đầu.
Thời gian này đúng là có, nhưng hắn lại không biết làm sao để nói rõ ra.
A Sửu đá một cước làm A Nguyên choáng váng:
- Ngươi quên năm đó lão đầu tử lĩnh hội thời gian cũng ngốc giống như thế này sao?
- Hả?
A Nguyên ngạc nhiên quay đầu.
A Sửu lấy tay vỗ trán:
- Quên, năm đó, lúc lão đầu tử lĩnh hội thời gian pháp tắc còn chưa có ngươi.
A Sửu gây nên Diệp Chân hứng thú:
- Năm đó sư tôn lĩnh hội thời gian pháp tắc, dùng bao lâu?
- Bao lâu?
- Mấy tháng?
A Sửu có chút không quá xác định:
- Dù sao hắn ngồi ở chỗ đó, ngồi một chút đã lĩnh hội được thời gian pháp tắc.
Có kiểu mẫu lĩnh hội có thể tham khảo, trong chớp mắt, tinh thần Diệp Chân đã tỉnh táo trở lại:
- Ngồi ở chỗ đó? Sau đó lĩnh hội thế nào?
- Việc này?
A Sửu sờ cái đầu:
- Chính là ngồi ở chỗ đó mà thôi.
- Chỗ nào?
- Cụ thể là chỗ nào, ta cũng đến đó ngồi lĩnh hội thử xem.
Diệp Chân kiểu nói này, nhưng lại gợi lên chuyện thương tâm của A Sửu:
- Còn có thể ngồi ở đâu, đương nhiên là phía sau núi Huyền Cơ Đạo Môn sáng lập không bao lâu, bây giờ, đã sớm không còn....
Diệp Chân bản ý là muốn dùng kinh nghiệm lĩnh hội thời gian tu luyện pháp tắc của sư tôn Lục Ly để tham khảo một chút, không ngờ lại gọi lên chuyện thương tâm của A Sửu.
Nửa ngày sau, Thận Long Nguyên Linh A Sửu mới nói:
- Năm đó, nơi lão đầu tử lĩnh hội thời gian pháp tắc không có bất kỳ đặc biệt gì.
- Chính là phía sau núi, chìm đắm trong mặt trời lặn.
- Sau lão đầu tử, các đệ tử của hắn từng người tất cả đều đến đó ngồi, ít nhất mười ba năm, lâu nhất ngồi hơn một trăm tám mươi năm.
- Nhưng cho dù khô tọa hơn một trăm tám mươi năm, đừng nói là lĩnh hội thời gian pháp tắc, chính là ngay cả thời gian nhanh chậm cũng không cảm thấy được.
Cho nên, lĩnh hội thời gian pháp tắc chuyện này trên, hoàn toàn là nhìn người.
Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.
Diệp Chân im lặng.
Vào giờ phút này, hắn đã chân chính biết độ khó khi lĩnh hội thời gian pháp tắc.
Đệ tử thân truyền dưới trướng sư tôn, từng người tất cả đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, dài nhất khô tọa hơn một trăm tám mươi năm, tuy nói đã nhập môn thời gian pháp tắc, nhưng đây là ngay cả thời gian nhanh chậm cũng không cảm thấy được.
Chuyện này tàn khốc bực nào.
Khó cỡ nào!
Rất nhiều bí pháp Thần Thông chỉ cần cố gắng là sẽ có thu hoạch.
Nhưng thời gian pháp tắc này lại không giống như vậy, dù ngươi cố gắng hơn ngàn năm, nhưng có đôi khi chỉ sợ cũng uổng phí thời gian.
Lần thứ nhất, Diệp Chân không có lòng tin đối với lĩnh hội lực lượng thời gian pháp tắc.
- Năm đó, sư tôn hắn không có chỉ điểm cái gì cho các đệ tử của hắn trên con đường tu luyện thời gian pháp tắc này sao?
- Có!
- Nói!
- Lão đầu tử nói, thời gian đang ở trước mắt!
Diệp Chân im lặng, trực tiếp kéo Thận Long Nguyên Linh A Sửu qua áp chế một trận mãnh liệt, nói cùng như không nói.
- Có tin khẩn! Có tin khẩn đến.
Thận Long Nguyên Linh A Sửu câu thông trong ngoài vì thoát khỏi Diệp Chân chà đạp nên vội vàng nói.
Diệp Chân cũng không ngờ, chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, tình thế Hồng Hoang Đại Lục lại chuyển biến xấu đến loại trình độ này.
Trước khi Diệp Chân lĩnh hội thời gian pháp tắc, mặc dù trên Hồng Hoang Đại Lục khói lửa khắp nơi, nhưng mỗi một chiến trường, trên cơ vẫn nằm trong khống chế.
Trên các đại chiến trường, kém nhất cũng khống chế được thế cục của chiến trường, hơi tốt một chút thì đã bắt đầu phản công.
Nhưng trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, gần như tất cả chiến trường đều ở trạng thái vào nửa mất khống chế.
Tốt một chút, ví dụ như Tốn Thân Vương Cơ Đáng ở chiến trường Nam Châu cũng đang giãy giụa khổ sở.
Tất cả chuyện này là bởi vì ba tháng trước do biến cố gián đoạn quân nhu gây nên.
Một lần gián đoạn quân nhu đó lan đến hầu như tất cả chiến trường trên khắp Đại Chu, tạo thành tổn thất cực lớn.
Dưới tình huống binh lực toàn tuyến Đại Chu căng thẳng, một khi binh lực các chiến khu xuất hiện tổn thất lớn thì đều sẽ rất khó thu hoạch được bổ sung.
Cũng chính bởi vì loại tình huống này nên các đại chiến trường mới không ngừng thất bại.
Tin khẩn triệu hoán Diệp Chân là của Thánh Tế Mạc Vũ, cũng không phải của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Diệp Chân còn tưởng rằng đây là bởi vì chiến sự Đại Chu đến thời khắc cực kỳ mấu chốt nên Nhân Tôn Hoàng Cơ Long chuẩn bị vận dụng Trấn Hải quân.
Không ngờ là Thánh Tế Mạc Vũ gấp triệu Diệp Chân quay lại.
Tổ Thần Điện, Thánh Tế Mạc Vũ oán giận nói:
- Ba tháng ngắn ngủi, tổng cộng mất đi gần bốn châu, chuyện này quả thực là sỉ nhục chưa từng có trước nay của Đại Chu ta.
Đối với chuyện này, Diệp Chân im lặng, cho dù có tức giận thì có thể thế nào.
Hình như người đang cầm quyền đế quốc này cũng không nóng nảy.
- Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, tuyệt đối không thể.
Thánh Tế Mạc Vũ sốt ruột nói:
- Còn tiếp tục như vậy, Đại Chu sẽ có nguy hiểm vong quốc!
Diệp Chân có chút nghe được ý tứ của Thánh Tế Mạc Vũ:
- Mạc Thánh Tế, ngươi nói đi, muốn ta làm thế nào.
- Trấn Hải quân!
- Ta thấy chư quân khắp Đại Chu, trước mắt quân đội có thể cơ động lại có thể lấy chiến lực mạnh mẽ, chỉ có Trấn Hải quân dưới trướng ngươi, nếu Trấn Hải quân của ngươi xuất chiến thì nói không chừng có thể triệt để quét dọn ra một chiến trường, cứu sống toàn bộ tình thế Đại Chu, ngươi thượng thư xin bệ hạ cho Trấn Hải quân xuất chiến.
Thánh Tế Mạc Vũ nói.
Diệp Chân một mặt bất đắc dĩ:
- Mạc Thánh Tế, bệ hạ hắn không nguyện ý vận dụng Trấn Hải quân, ta cũng không có cách nào.
- Ngươi thử rồi?
Lông mày Thánh Tế Mạc Vũ hơi nhíu lại.