Chương 3357 Nói Cho Ta Một Chuyện, Ngươi Có Thể Sống
Tìm được trận nhãn, nhưng không có năng lực phá vỡ trận nhãn.
Ngay cả Tạo Hóa Thần Vương cũng không có cái năng lực đó, tuyệt vọng ở trong này quả là…
Còn không bằng không phát hiện trận nhãn, còn có thể mang đến cho Diệp Chân một tia hi vọng.
Nhưng từ sau khi bị trục xuất tới Hồng La Tuyệt Địa, Diệp Chân đã quen với tuyệt vọng, phát hiện trận nhãn lại tiếp tục bất lực tuyệt vọng thì cũng không có gì.
Thật ra thì chân chính khó chịu, ngược lại là Thánh Tế Mạc Vũ.
Khổ tâm tìm kiếm hi vọng cho Diệp Chân, không ngờ cuối cùng tìm đến lại là tuyệt vọng.
Cho nên, trước khi tọa hóa mới có hai nguyện vọng đó, thật ra thì chính là vì để cho Diệp Chân không từ bỏ mà thôi.
Diệp Chân thật không có bất kỳ ý tứ buông tha.
Chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, hắn đều muốn rời khỏi Hồng La Tuyệt Địa này.
Ngoài Hồng La Tuyệt Địa, có hồng nhan của hắn, còn có nữ nhi của hắn, còn có phụ mẫu của hắn, còn có huynh đệ của hắn.
Diệp Chân muốn gặp bọn hắn, muốn làm bạn ở bên cạnh họ.
Nhưng, Hồng La Tuyệt Địa này lại ra không được.
Ở cùng với Thánh Tế Mạc Vũ ba tháng, hai người đã nghiên cứu qua phương pháp có khả năng chạy khỏi nơi này, nhưng cuối cùng, toàn bộ đều hóa thành tuyệt vọng.
Ngay cả trận nhãn có khả năng nhất cũng tìm ra.
Cho nên sau khi Thánh Tế Mạc Vũ tọa hóa, Diệp Chân đột nhiên phát hiện, hắn không có chuyện để làm.
Rất nhàm chán.
Ban đầu, Diệp Chân còn có thể nói chuyện tào lao, diễn trò, thậm chí chỉ điểm bọn người Tế Ti khổ tu, Tuần Tra Thần Liệp tu luyện trong thời tự không gian của Thận Long Châu.
Ngẫu nhiên sẽ còn bớt thời gian đi nói chuyện phiếm với Thủy Lệ Đan Vương, xem tiến độ nghiên cứu của Thủy Lệ Đan Vương, đan dược mới luyện ra.
Cuộc sống vẫn trôi qua rất có tư có vị.
Nhưng rất nhanh, tất cả những chuyện này đều không làm được.
Bởi vì không có thiên địa nguyên khí nên Linh Lực trong cơ thể tất cả mọi người đều chỉ có thể dựa vào Linh Thạch chứa đựng dự trữ trước đó.
Nếu chỉ duy trì hao phí thấp nhất, Linh Thạch dự trữ trong không gian Thận Long Châu của Diệp Chân còn có thể chống đỡ mấy chục trên trăm năm.
Nếu tiếp tục cung ứng cho bọn hắn tu luyện hoặc nghiên cứu, tốc độ tiêu hao đó, ở trong Hồng La Tuyệt Địa này, ngay cả năm năm cũng không chịu đựng được.
Một đám võ giả và một đám dược sư đột nhiên cũng chỉ có thể sống cuộc sống giống như người thường, không được tuỳ tiện vận dụng Linh Lực.
Đột nhiên, đoàn người lại đều trở nên rất nhàm chán.
Cái gì cũng không làm được, Diệp Chân đương nhiên rất nhàm chán.
Diệp Chân cũng thuận theo phóng xuất những người này từ trong không gian Thận Long Châu ra, đồng thời thông báo tình huống thực tế.
Sau khi trải qua bối rối và tuyệt vọng ban đầu thì mọi người cũng an ổn lại.
Chí ít còn sống, không phải sao?
Huống hồ, Hồng La Tuyệt Địa này cũng là một tiểu thế giới bình thường, trừ không có thiên địa nguyên khí ra thì hình như cũng không có khác biệt quá lớn.
Một đám mạnh mẽ Tế Ti khổ tu dưới trướng Diệp Chân, còn có Thủy Lệ Đan Vương và các đồ đệ của hắn, cũng giống như Diệp Chân, bắt đầu chọn đất xây nhà ở trong Hồng La Tuyệt Địa.
Một số người còn kết thành vợ chồng, cũng coi như sinh động.
Với những Tế Ti khổ tu kia, còn nghĩ đến hầu hạ cuộc sống thường ngày của Diệp Chân, nhưng lại bị Diệp Chân đuổi đi.
Đây là còn ngại Diệp Chân hắn một ngày không đủ nhàm chán hay sao?
Chí ít cuộc sống của mình, ngẫu nhiên bắt con cá lên nướng, cũng coi như tìm một chút chuyện cho Diệp Chân làm.
Trong vòng nửa năm đầu, hơn phân nửa thời gian của Diệp Chân đều là đang tưởng niệm.
Tưởng niệm Thải Y, tưởng niệm sư tỷ Liêu Phi Bạch, tưởng niệm Trường Nhạc công chúa, tưởng niệm Hồ Thanh Đồng, Lục La, Phong Khinh Nguyệt, tưởng niệm Xích Linh Nhi, tưởng niệm phụ mẫu ở xa Chân Huyền Đại Lục, cũng không biết bọn hắn có sống tốt không?
Không biết sau khi hắn bị trục xuất có mang đến phiền phức cho bọn hắn hay không.
Diệp Chân có thể chắc chắn, sau khi hắn bị trục xuất, chắc chắn sẽ khiến một loạt phản ứng dây chuyền, một loạt phản ứng dây chuyền này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bọn hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Chân lập tức nóng như lửa đốt.
Trong hơn nửa năm, Diệp Chân gấp đến ngoài miệng đều nổi bóng.
Nhưng dần dần, Diệp Chân cũng không thể nóng nảy.
Nóng nảy hữu dụng sao?
Không có tác dụng gì!
Đương nhiên, cũng không phải Diệp Chân không vội.
Mà là chết lặng.
Có vội cũng vô dụng, không chiếm được tin tức từ ngoại giới, không thể tu luyện, mỗi ngày ngồi lo lắng thì làm được cái gì?
Cho nên, Diệp Chân dần dần đờ đẫn.
Biến thành còn sống đơn thuần!
Đúng như Thánh Tế Mạc Vũ nói, còn sống thì sẽ có cơ hội!
Mỗi ngày, Diệp Chân chính là ngồi ở đỉnh cao nhất của Thanh Thạch Cốc, nhìn mặt trời của Hồng La Tuyệt Địa mọc lên ở phía đông, lặn về phía tây, lẳng lặng nhìn, có đôi khi, một lần ngồi chính là hơn nửa tháng.
Hình như Diệp Chân muốn từ mặt trời mọc lên ở phương đông lặn về phía tây, nhìn ra huyền cơ gì, nhìn cho nổ mặt trời của Hồng La Tuyệt Địa này.
Nhưng trên thực tế lại không có tác dụng gì.
Càng xem càng đờ đẫn, Diệp Chân giống như một khối đá, xếp bằng ở đỉnh núi, trên người dần dần mọc đầy cỏ xỉ rêu, cỏ dại....
....
Phân điện Ninh Châu của Thiên Miếu.
Một vùng bóng tối tản ra khí tức khủng bố vây quanh toàn bộ phân điện Ninh Châu, một cái đầu to lớn âm trầm, đang dò xét trong phân điện Ninh Châu, miệng lớn liên tục hút vào.
Mỗi một lần hút vào, Nguyên Linh và khí tức Thần hồn của những cường giả Đạo Cảnh và Giới Vương Cảnh trong phân điện Ninh Châu sẽ yếu hơn một chút.
Nhưng kinh người hơn chính là, những cường giả Đạo Cảnh và Giới Vương Cảnh đó bị bóng tối khủng bố này bao phủ xuống, từng người lại giống như ngủ say.
Duy nhất thanh tỉnh là một cường giả Tạo Hóa Thần Nhân.
Tên Tạo Hóa Thần Nhân này là cường giả sau khi liên tiếp xảy ra chuyện, Thiên Miếu hạ viện phái trú tạm thời trấn thủ các phân điện.
Tên Tạo Hóa Thần Nhân vốn cho rằng đây là chuyện nhàm chán.
Dù sao hắn ở trong danh sách của Thiên Miếu là Thần, lúc này giáng lâm đến các phân điện, những đệ tử phân điện còn không phải xuất ra sức bú sữa mẹ khoản đãi hắn.