Chương 3383 Lóe Ra Tia Sáng
Nội giám đại tổng quản Đồng Đức Hải theo hầu ở phía bên phải Nhân Tôn Hoàng Cơ
Long, mà theo hầu phía bên trái Nhân Tôn Hoàng Cơ Long chính là thái giám
chưởng ấn Hà Lưu Nguyệt.
Người này chấp chưởng đủ loại ấn giám của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, cũng là bề
tôi từ khi còn ở phủ hoàng tử, cực kỳ trung thành với Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Lúc này thấy quân thần gắt gao bức bách Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, Nhân Tôn Hoàng
Cơ Long lại chỉ có thể chỉ giữ im lặng, cảm thấy không khỏi vô cùng bi phẫn.
Ngay khi quần thần lần nữa hô như núi, xin thái tử giám quốc, vị thái giám
chưởng ấn Hà Lưu Nguyệt này bỗng nhiên từ bên cạnh Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bước
ra, chỉ vào ba ngàn quần thần ở dưới ngự giai, nổi giận quát lên.
- Chư công đang muốn làm cái gì? Là muốn bức tử bệ hạ sao? Các ngươi như vậy
còn giống với người làm thần tử sao? Các ngươi từng người tiếng hô như núi,
khác với làm phản ở chỗ nào?
Một thái giám chưởng ấn vì Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, trượng nghĩa nói thẳng.
Vừa mới dứt lời, âm thanh như tiếng sấm, làm toàn bộ Càn Khôn điện chấn động.
Cũng khiến cho trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long vô cùng cảm động, nhiều người
như vậy, chỉ có một thái giám chưởng ấn xưa nay tín trọng vì hắn nói chuyện,
cái phần cảm động kia, quả thực....
Đồng thời, trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng mơ hồ có chút mong đợi.
Mong đợi thái giám chưởng ấn này nổi giận quát, ngày hôm nay có thể xoay
chuyển đổi lấy một cơ hội cho việc này.
Chỉ cần quần thần hơi thả lỏng hoặc nhượng bộ, chỉ cần rời khỏi Càn Khôn điện
này, hắn có rất nhiều biện pháp để đối phó với đám quý tộc Đại Chu này.
Trước mắt, ba ngàn quý tộc này đang bện thành một sợi dây thừng, cũng như có
thừa tướng Văn Cương và đám người dẫn đầu, nhưng chỉ cần hạ triều là hắn sẽ có
thể yên tâm đập tan từng người.
Nhưng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại xem thường quyết tâm của quần thần.
Nghe thấy thái giám chưởng ấn Hà Lưu Nguyệt gào thét, mí mắt của thừa tướng
Văn Cương đang quỳ gối ở dưới ngự giai khẽ nâng lên rồi lại hạ xuống, dùng một
giọng điệu không có chút cảm tình nào, nói:
- Một tên hoạn quan, cũng dám gào thét ở trên Càn Khôn điện, quả thực to
gan lớn mật. Ngự sử trực điện đâu, kéo xuống, giết!
Thanh âm của thừa tướng Văn Cương vừa dứt, lập tức có bốn tên ngự sử trực
điện xông lên ngự giai, kéo tên thái giám chưởng ấn này đi.
Ở trong Càn Khôn điện này, tu vi của tất cả mọi người đều hứng chịu áp chế
tuyệt đối, đáng thương cho thái giám chưởng ấn kia một thân tu vi Đạo cảnh,
không ngờ lại không phát huy được chút nào.
Bị bốn tên ngự sử trực điện túm tóc lôi xuống khỏi ngự giai.
Hôm nay, chỉ sợ ngự sử trực điện cũng là ngự sử trực điện khí phách nhất trong
lịch sử Đại Chu.
Có điều, thái giám chưởng ấn Hà Lưu Nguyệt kia ngược lại cũng kiên cường,
trừng mắt nhìn, bị kéo xuống khỏi ngự giai, vẫn giận dữ không ngừng mắng
nhiếc.
Mấy câu mắng chửi này lại khơi dậy khí thế hung ác của mấy vị ngự sử trực
điện.
Bọn hắn thân là ngự sử trực điện, thân phận thanh quý cỡ nào, há lại có thể bị
một hoạn quan chỉ vào mũi mà mắng chửi.
Trong đó một vị ngự sử trực điện thuận tay vung lên kim giản đặc biệt của ngự
sử trực điện được treo bên eo ý nghĩa tượng trưng cho thân phận của bọn hắn.
Nhưng mà, mặc dù kim giản này chỉ là kim giản tượng trưng, từ trước tới nay
Đại Chu tác phong vững chắc, cũng dùng tinh kim đúc thành, rất nặng.
Một giản này vung xuống, đầu của thái giám chưởng ấn Hà Lưu Nguyệt bể ra, chảy
máu tại chỗ, nhưng vẫn không sợ hãi chút nào, không ngừng tức giận mắng như
cũ.
Hung tính của mấy vị ngự sử trực điện lúc này cũng dâng lên, đã kéo xuống từ
trên ngự giai rồi, cũng đánh rồi, chẳng lẽ còn giữ lại lão thái giám này để
sau này trả thù bọn họ sao?
Kết quả là, bốn người đều giơ kim giản lên, một hồi đập loạn kim giản xuống,
không ngờ lại sống sờ sờ đập chết vị này thái giám chưởng ấn này ở một bên của
Càn Khôn điện.
Mùi máu tươi tràn ra, toàn bộ Càn Khôn điện trở nên chấn động, sát khí không
hiểu đột ngột dày đặc trên Càn Khôn điện.
Trơ mắt nhìn thái giám thân cận bị bốn tên ngự sử trực điện dùng kim giản
đánh chết tại chỗ, còn là đánh chết ngay trước mắt vị hoàng đế là hắn, cơn
phẫn nộ của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long quả thực không cách nào hình dung.
Hai tay gắt gao nắm nên thành ngự tọa, gân xanh trên cánh tay nổi lên, muốn mở
miệng, nhưng lại không thể nào mở miệng, sợi râu dưới hàm cũng đang run rẩy!
Tử cục, thế cục hôm nay quả thực là tử cục!
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long rất rõ ràng, giờ khắc này, sự khống chế của hắn đối với
lực lượng của Đại Chu đã hạ xuống điểm thấp nhất trong lịch sử.
Ngoại trừ những thái giám ngoài hoàng cung kia thì thì không chỉ huy nổi bất
kỳ người nào ở trong ngoài Lạc Ấp.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long không khỏi cảm thấy bi ai
khó hiểu?
Chẳng lẽ ngày hôm nay thật sự phải để cho đứa con bất hiếu Cơ Ngao kia của hắn
giám quốc?
Một khi để Cơ Ngao giám quốc, vị hoàng đế là hắn sẽ mất đi quyền hành, vậy thì
cái gì cũng hỏng!
Làm hoàng đế nửa đời người, hắn biết rõ, trong thâm cung, nếu không còn quyền
hành chính là bi ai cỡ nào!
Nhưng mà giờ khắc này, hắn lại có thể làm được gì?
Bên dưới ngự giai, thái tử Cơ Ngao hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn mơ hồ nhìn ra, phụ hoàng hắn đã không có biện pháp, chuyện hôm nay, sắp
thành công.
Bây giờ, ở trong loại trạng thái này, hắn giám quốc hay đăng cơ, thật ra thì
không có gì khác nhau.
Chỉ cần giám quốc, quyền hành Đại Chu quy hết về tay hắn, lại chỉnh đốn chính
sự rõ ràng, toàn lực phối hợp với tiền tuyến, đánh thắng vài trận, Đế vị của
hắn, sẽ triệt để vững chắc.
Tuy trong lòng đang mừng rỡ, nhưng thái tử Cơ Ngao vẫn làm ra vẻ khó chịu như
cũ.
Ra vẻ không muốn khiến phụ hoàng hắn khó xử, lại không đành lòng mang nợ quốc
sự, bộ dạng khổ sở.
Tư thế chính trị cơ bản vẫn phải bày ra.
Phía trong Càn Khôn điện, dưới mùi màu tươi của thái giám chưởng ấn Hà Lưu
Nguyệt kích động, ba ngàn triều thần ép Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nhường quyền
hành ra, ý kiến để thái tử Cơ Ngao giám quốc càng thêm kiêu ngạo bén nhọn.
Thi thể thái giám chưởng ấn Hà Lưu Nguyệt ở một bên đại điện chảy ra máu tươi,
mùi máu tươi gay mũi kia vọt vào trong mũi Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, khiến Nhân
Tôn Hoàng Cơ Long cảm thấy đau lòng và tức giận một cách khó hiểu.
Hà Lưu Nguyệt là lão nhân luôn đi theo hắn từ khi còn ở phủ hoàng tử, không
ngờ lại bây giờ lại bị triều thần bức cho chết rồi.
Nhưng vị hoàng đế là hắn lại bất lực!
Sau khi đau lòng, mùi máu tươi bay thẳng vào xoang mũi kia đột nhiên khiến ánh
mắt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long sáng lên.
Ánh mắt lại rơi lên thi thể Hà Lưu Nguyệt, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đột nhiên
tìm được biện pháp ứng phó với nguy cơ hôm nay!