← Quay lại trang sách

Chương 3385 Như Hổ Thêm Cánh

Tóm lại, chính là vị hoàng đế hắn có lỗi.

Bây giờ, hắn đã nhận thức được sai lầm như thế.

Hắn quyết định công bố lỗi lầm của mình, gọi nó là Tội Dĩ Chiếu!

Đương nhiên, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nói những điều này chính là hắn nhận sai,

vị thần công kia cũng có thể không lui nhường một bước sao?

Đối với chuyện này, lấy thừa tướng Văn Cương cầm đầu các quý tộc, rõ ràng biết

ý tứ Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.

Từng người hai mặt nhìn nhau cũng có chút không quyết định chắc chắn được.

Nếu thật sự bức tử hoàng đế, vậy hôm nay từ thái tử cho tới bọn họ, ai cũng

không được chỗ tốt.

Nhưng nếu để hoàng đế qua ải nhẹ nhõm như vậy, hôm sau Hoàng Đế thanh tính làm

sao bây giờ?

Những triều thần bọn họ bức thoái vị này tự xử thế nào?

Đối với chuyện này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã sớm nhìn thấu tâm tư quần thần

mở miệng lần nữa, chính là hắn biết triều thần cũng vì lợi ích của Đại Chu, và

đó cũng chuyến công tác gần đây của hắn, hắn sẽ không trách tội bọn họ, càng

sẽ không tính toán chuyện này.

Đương nhiên, đối với việc hoàng đế bảo đảm như vậy, ai sẽ tin?

Hoàng đế nói như vậy, người nào tin người đó ngốc!

Nhưng sau đó Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại tế ra đại sát khí, để cho thái tử Cơ

Ngao ngay trong ngày lên thay quyền quốc sự, tấu chương mỗi ngày có thể gửi

một phần bản sao cho thái tử Cơ Ngao, thử phê, sau đó giao cho Nhân Tôn Hoàng

Cơ Long, thừa tướng Văn Cương, lục bộ thượng thư xem duyệt thử chính!

Điều này, xem như Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã rất nhượng bộ.

Nhường ra một bộ phận quyền lợi, từ một loại mức độ nào đó mà nói, chỉ cần

thái tử Cơ Ngao liên thủ với thừa tướng Văn Cương và Lục Bộ thượng thư sẽ thao

túng được triều chính, để Nhân Tôn Hoàng Cơ Long ngự tọa trên trở thành con

rối.

Hơn nữa, loại tình huống này, thái tử Cơ Ngao cũng có thể ngăn cản khả năng

trả đũa của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.

Đối với bản thân Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thì cũng có đường sống.

Thái tử Cơ Ngao giám quốc, trên cơ bản không lưu lại bất luận quyền hành gì

cho hắn.

Nhưng mà thái tử Cơ Ngao thay quyền quốc sự, lại chỉ là phân đi một bộ phận

quyền lợi, đến lúc đó, vị hoàng đế là hắn chỉ cần vượt qua nguy cơ hôm nay,

tay cầm Bí Giám và Tuần Tra Ti thì là còn hi vọng.

Quần thần và thái tử Cơ Ngao suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp

nhận cái phương án thỏa hiệp mà Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đưa ra.

Bằng không, cũng không thể rơi vào cái kết cục đem hoàng đế bức tử đi.

Sau đó, đại triều hội kết thúc.

Ngày mười tháng ba, đại triều hội kết thúc, hoàng đế tuyên bố Tội Dĩ Chiếu,

cũng để thái tử Cơ Ngao thay quyền quốc sự.

Chuyện quần thần bức thoái vị để thái tử giám quốc lấy thỏa hiệp kết thúc.

Mà chuyện Nhân Tôn Hoàng Cơ Long Tội Dĩ Chiếu cũng nhanh chóng được bắt đầu

tiến hành.

Hồng La tuyệt địa, trong Thanh Thạch cốc, một tảng đá lỡ cỡ hình người mọc đầy

cỏ xanh đột nhiên lắc lư một cái, còn phát ra tiếng người.

- A Sửu, đã qua bao lâu rồi?

- Diệp lão đại, mới chưa đến một năm.

- Mới chưa tới một năm sao?

Cả người Diệp Chân mọc đầy cỏ xanh, mí mắt toàn tro bụi dùng sức nháy mấy cái,

sau đó phát ra thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

- Mới một năm mà ta cảm giác như đã bị nhốt ở đây mấy chục năm.

Thận Long Nguyên Linh A Sửu lại có chút không nghĩ ra:

- Chậm sao? Tại sao ta cảm thấy chỉ như đi ngủ một giấc mà thôi?

- Cũng không biết Bắc Hải bên kia thế nào rồi?

- Bắc Hải thủy tộc có lần nữa xâm chiếm hay không?

- Ma tộc có động tác gì không?

- Ta bị nhốt ở đây, đám Thiên Miếu không biết xấu hổ kia có mưu đồ Bắc Hải

hay không?

Diệp Chân liên tiếp lo lắng.

Trước đó, hắn toàn tâm toàn ý tĩnh tọa nhìn thiên địa, mặc dù không nhìn ra

kết quả gì, nhưng tĩnh tâm nhìn thiên địa nên cũng không lo lắng những thứ

này.

Bây giờ tâm tư quay về thì chính là lo lắng vô biên vô tận cũng không còn cách

nào tĩnh tâm.

Rất nhiều tình hình của Hồng hoang đại lục, rất nhiều phản ứng dây truyền sau

khi tin tức hắn bị trục xuất truyền ra, các loại nguy cấp nhao nhao xông lên

đầu.

Nếu có khả năng, Diệp Chân chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất thoát khốn quay

về Hồng Hoang đại lục.

Nhưng hắn lại rõ ràng biết, hắn không có vọng thoát khốn!

Dưới loại trong ngoài đều khốn đốn này, mỗi một hơi thở, mỗi một chớp mắt, đối

với Diệp Chân đều là dày vò, rất dày vò.

Không nghĩ đến thì thôi, vừa nghĩ đến đã cảm thấy dày vò muốn phát điên!

Diệp Chân đã triệt để hiểu tại sao Thánh tế Mạt Vũ phải kiếm chuyện làm cho

hắn.

Bởi vì loại dày vò này thật sự là có thể ép người ta phát điên!

Có thể xưng là một ngày bằng một năm!

Mỗi một hơi thở, mỗi một chớp mắt đều là đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này, trong lòng Diệp Chân thậm chí dâng lên ý nghĩ chết một lần để giải

thoát.

Nếu hắn chết rồi sẽ không nhận loại đau khổ này nữa.

Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Diệp Chân, không đến một

khắc cuối cùng, cùng đường bí lối, há có thể nói chết đểtừ bỏ?

Sau đó, Diệp Chân theo giao phó của Thánh tế Mạt Vũ, chuyên tâm làm việc.

Lấy ngón tay làm đao, điêu khắc tượng đá!

Đá vụn liên tục bay ra, trong vòng một ngày một đêm, bên cạnh Diệp Chân đã

tích tụ bột đá cao như núi, nhưng vẫn không có một tượng đá nào được điêu khắc

thành công.

Trong lòng dày vò như cũ, bất kể như thế nào hắn cũng không tĩnh tâm được.

Bất đắc dĩ, Diệp Chân lần nữa xếp bằng ở đỉnh núi, yên lặng nhìn thiên địa.

Nhưng trước đó, Diệp Chân tĩnh tâm là yên lặng nhìn thiên địa, ngồi nhìn mây

lên mặt trời lặn, mặc dù không lĩnh ngộ ra thời gian pháp tắc, nhưng có thể

nhìn ra mấy phần biến hóa của thiên địa bốn mùa.

Nhưng hiện nay, trong lòng dày vò như lửa đốt, hắn căn bản không cách nào yên

lặng nhìn thiên địa.

Cho dù trói bản thân ngồi xuống yên lặng nhìn thiên địa thì cũng chỉ là mắt

thấy mây trôi qua ngày, trong lòng vẫn như cũ lo lắng như lửa đốt.

Diệp Chân rất rõ ràng, nếu hắn không thể kết thúc loại trạng thái này thì chỉ

sợ thật sẽ nổi điên.

Chính là bởi vì có loại nhận thức rõ ràng này, cho nên mặc dù Diệp Chân không

cách nào ổn định lại tâm thần yên lặng nhìn thiên địa nhưng vẫn kiên trì ngồi

ngay ngắn trên đỉnh núi, cưỡng ép để cho mình ngồi ở chỗ đó, để cho mình yên

tĩnh.

Trong lúc nhất thời, trong đôi mắt Diệp Chân, mây trắng như câu, chiều tà như

tiễn.