← Quay lại trang sách

Chương 3422 Mưa Máu Như Thác Nước!

Dưới bức bách từ Kinh Long chùy của Ngao Khâm, một quái vật toàn thân cháy đen xuất hiện trên bầu trời.

Nếu tỉ mỉ phân biệt, miễn cưỡng nhìn ra được một đầu đen sì, phía dưới mang theo hơn nửa bả vai, còn có cái gì đó giống như hai cánh tay.

Đặc biệt là một cánh tay trong đó, nửa đoạn cháy đen, nửa đoạn lại trắng.

Màu trắng lập loè trong suốt.

Chợt nhìn, quái vật có thể phát ra tiếng người này, nếu nhìn kỹ, miễn cưỡng nhưng nhìn ra mấy phần hình người.

Quái vật tràn ra khí tức Đạo cảnh trung kỳ bị trọng thương.

Bộ dáng này khiến rất nhiều Tạo Hóa cảnh ở đây có phần khiếp sợ, bị thương nặng như vậy mà còn có thể sống sót, sinh mệnh của quái vật trước mắt này cũng thật là mạnh mẽ!

Nhìn quái vật đen sì này, Liêu Phi Bạch đang cầm kiếm đuổi giết Ngao Thường, bờ môi cũng run lên.

Hình dáng nhận không ra, nhưng giọng nói kia, khí tức kia, nàng quá quen thuộc.

Vẻ mặt Trường Nhạc công chúa nhìn về phía quái vật đen sì này cũng đột ngột lộ ra vẻ kích động.

Còn những người khác, ngoài ngạc nhiên ban đầu, nhìn thấy bị Ngao Khâm bức ra chỉ là một quái vật tản ra khí tức Đạo cảnh trung kỳ, đã không còn mấy nhiệt tình.

Đạo cảnh trung kỳ, trước mặt Tạo Hóa Thần Tướng, không phải là pháo hôi à, huống chi, là một pháo hôi bị trọng thương.

- Là ngươi đang giở trò?

Ngao Khâm nhìn về phía Diệp Chân, cau mày.

Không sai, gia hỏa đen sì sì này không ngờ là Diệp Chân.

Sau khi Xạ Nhật phá Hồng La tuyệt địa, Diệp Chân vội vàng mang theo quan tài của Thánh tế Mạt Vũ, dưới sự trợ giúp của A Nguyên, trước tiên trở về Hồng Hoang Đại Lục.

Theo ý nghĩ ban đầu của Diệp Chân, sau khi trở lại Hồng Hoang Đại Lục, lại an tâm dưỡng thương, khôi phục thương thế.

Loại tổn thương thân thể này tuy khôi phục khá chậm, nhưng Diệp Chân có Thời Tự Không Gian Thận Long châu, ngược lại cũng không sợ.

Nhưng sau khi trở lại Hồng Hoang, Diệp Chân phát hiện, tình hình rất nguy cấp.

Thương thế này của hắn, so với tưởng tượng còn khôi phục chậm hơn nhiều.

Tứ chi bị đứt, tay chân bị gãy, chỉ cần có linh dược, vẫn khôi phục rất nhanh.

Nhưng lần này, thân thể bị thương quá nghiêm trọng, cũng phải dựa vào Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu bảo vệ, mới còn sống.

Chiến sự bên Đa Bảo hồ nguy cấp như vậy, Diệp Chân nhất định phải ra tay.

Chỉ là tình huống bây giờ, cái diện mạo này, thật sự là...

Cho nên Diệp Chân liền ẩn trong bóng tối, trong bóng tối lấy Thời Gian Pháp Tắc ám toán người, hiệu quả ngược lại cũng nổi bật.

Có điều, Tạo Hóa Thần Tướng Ngao Khâm này cũng không tệ, phát hiện ra dị thường, trực tiếp bức Diệp Chân ra.

- Giở trò quỷ? Giở trò quỷ gì?

Diệp Chân bị bức ra, giả vờ giả vịt, nhưng xương ngón tay của phải tay ở trước mắt bao nhiêu người, lại đang thong thả sinh trưởng như cũ.

Diệp Chân không chỉ nuốt vào lượng lớn linh dược, lúc này Tiểu Yêu cũng đang toàn lực giúp Diệp Chân chữa thương, nhưng tốc độ vẫn rất chậm.

Bộ dáng này của Diệp Chân lại khiến Ngao Khâm nổi giận:

- Chỉ là đồ sâu kiến, cũng dám giả thần giả quỷ, tự tìm chết!

Vẫy tay một, Ngao Khâm vẫn đang ứng phó Ngũ Độc âm linh, Kinh Long chùy lại đánh ra.

- Thứ đồ chơi nát như vậy, cũng muốn giết ta?

Diệp Chân trông vô cùng thê thảm cười lạnh, nhưng lại khiến vô số người xung quanh cười nhạo, nói Diệp Chân tên quái vật này điên rồi.

Nhưng mà, khiến tròng mắt mọi người tròng mắt đều sắp rơi ra là, Diệp Chân một mực đứng bất động tại chỗ, trong chớp mắt Kinh Long chùy tới gần, hơi nghiêng người, Kinh Long chùy liền đánh trượt.

Thật sự đánh trượt!

Toàn bộ trong ngoài chiến trường Đa Bảo hồ đều ngạc nhiên.

Lữ Mông và Tạo Hóa Thần Tướng Ngũ Tiên tông Tề Nghiễn ở Thiên Ngoại cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn Diệp Chân, cau mày.

Lấy nhãn lực của bọn hắn, đã nhìn ra người đen sì như quái vật trước mắt này không tầm thường.

Kinh Long chùy lại đánh trượt, Ngao Khâm đã ý thức được có điều không đúng.

Hắn là một Tạo Hóa Thần Tướng, còn chiến lực Tạo Hóa Thần Tướng hơn người, đánh trượt một lần là bình thường, lần thứ hai đánh trượt, thì không bình thường.

- Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao phải giả thần giả quỷ?

Ngao Khâm một bên ứng phó Ngũ Độc âm linh, một bên quát lên.

- Ta chính là ta, tại sao ta phải giả thần giả quỷ?

Diệp Chân toàn thân cháy đen đột nhiên xoay người, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng:

- Ngươi đánh ta một chùy, vậy ngươi cũng nhận một tiễn của ta đi!

Móng vuốt xương trắng vừa mọc ra, hơi ngưng lại, một cự cung liền xuất giữa hai tay Diệp Chân.

Cho dù sớm thu liễm, nhưng sát khí kinh người mà cự cung toả ra, vẫn khiến Ngao Khâm biến sắc, càng thêm không dám xem nhẹ bộ xương Đạo cảnh trước mắt này.

Trong chớp mắt, Diệp Chân liền kéo căng cung thành hình tròn!

Ngao Khâm như lâm đại địch:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta?

Diệp Chân toàn thân cháy đen lại nhếch miệng cười một tiếng:

- Ta tên Diệp Chân!

Vút!

Gần như trong chớp mắt Diệp Chân nói thân phận, một Lạc Nhật Thần xạ liền gào thét lao về phía Ngao Khâm.

Bởi vì cảnh giác từ trước, Ngao Khâm một mực toàn lực phòng bị Diệp Chân.

Một tiễn Diệp Chân bắn ra này, uy thế kia lập tức khiến Ngao Khâm trong lòng sợ hãi, Ngao Khâm thậm chí tạm thời từ bỏ Ngũ Độc âm linh, đại kích trong tay giương lên, nghênh đón một tiễn Lạc Nhật Thần xạ này.

Biến hóa thời gian vô hình xuất hiện giữa Diệp Chân và Ngao Khâm.

Ở trong mắt người xem, đại kích trong lòng bàn tay Ngao Khâm, không ngờ lại một kích đánh trượt, phạm vào sai lầm không thể tha thứ để Lạc Nhật Thần xạ ngoài ý muốn xuyên qua ngực Ngao Khâm.

Một tiễn đã nổ ra một lỗ thủng to trên ngực Ngao Khâm.

Có điều, thương thế như vậy nhìn qua thì nghiêm trọng, nhưng đối với thân thể Long tộc mạnh mẽ mà nói, không tính là gì, dưới tình huống bình thường, vài khắc là có thể khôi phục.

Nhưng mà, Ngao Khâm lại không khỏi kinh hãi.

Thương thế này, không chỉ không thể khôi phục, đạo sát khí ẩn chứ trong mũi tên này, cực kỳ lẫm lệ, quả thực là Ngao Khâm trước đây chưa từng thấy, vậy mà không ngừng tấn công lục phủ ngũ tạng của hắn, mở rộng thương thế của hắn.

Tất cả người xem trợn tròn mắt tại chỗ!

Sau lưng, Ngũ Độc âm linh nhanh chóng tấn công tới.

Ngao Khâm vốn muốn né tránh, nhưng Lạc Nhật Thần xạ của Diệp Chân, không cho hắn cơ hội.

Lại giống như trời xui đất khiến, Ngao Khâm lần nữa trúng tên, sau khi Ngũ Độc âm linh nhào lên, điều khiển Ngao Khâm.