← Quay lại trang sách

Chương 3446 Rút Gân Lột Da

Đúng vậy, Ma hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt đại bại!

Bại quân bị đuổi giết ba ngàn dặm, thây phơi khắp nơi, cả thể gian khiếp sợ!

Hơn nữa, kinh người nhất là, cho dù Trấn Hải quân dưới trướng Diệp Chân đã ngừng đuổi giết nhưng đại quân dưới trướng Ma hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt vẫn hỗn loạn không thôi.

Đừng nói là tổ chức phản công hay phòng thủ đàng hoàng, ngay cả miễn cường chỉnh đốn quân binh cũng không làm được.

Chiến lực của Trấn Hải quân, hoặc nói là năng lực chỉ huy mạnh mẽ kinh người kia của Diệp Chân lại một lần nữa khiến đám người khiếp sợ!

Ba trăm vạn tinh nhuệ Ma Tộc, lại bị không đến trăm vạn đại quân đánh tan, mà trong một trăm vạn đại quân này, tinh nhuệ Trấn Hải quân chỉ có năm mươi vạn mà thôi, còn lại đều là quận binh hết sức bình thường.

Mà càng kinh người hơn chính là, sau trận chiến này, ba trăm vạn đại quân ma tộc đã trong thời gian ngắn mất đi năng lực tổ chức.

Cho nên, ngày thứ hai sau chiến bại, Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt chỉ có thể ở trong soái trướng của mình uống rượu giải sầu.

Mà Đại tổng quản phương hành quân thứ mười lăm Nguyệt Địch cũng không thể không tự thân ra trận, tổ chức lại bại quân.

Sở dĩ như vậy là bởi vì trong trận đại bại trước đó, tỉ lệ tướng lĩnh trung và cao cấp tử vong đặc biệt cao.

Thậm chí nhiều quân đoàn đã không còn tướng lĩnh trung và cao cấp, cho nên mới xuất hiện tình huống đại quân Ma Tộc còn sót lại không có tổ chức.

Cho nên Đại tổng quản phương hành quân thứ mười lăm Nguyệt Địch đành phải tự thân ra trận, tổ chức lại bại quân.

Diệp Chân cũng không tiếp tục thừa thắng truy kích.

Mà sau khi đánh Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt đại bại ra xa ba ngàn dặm, sau đó rút binh lực về Trường Lăng thành.

Giặc cùng đường chớ đuổi.

Đại quân ma tộc bị đuổi giết đến tuyệt cảnh, bạo phát ra chiến lực của mình, ngược lại có thể khiến đại quân dưới trướng Diệp Chân thương vong nặng nề.

Đặc biệt là trong cuộc truy đuổi này, Tiểu Yêu không thể kịp thời cứu chữa thương binh, rất nhiều thương binh đã chết trận, khiến Diệp Chân vô cùng đau lòng.

Một trận chiến này, thu được hơn ba mươi vạn đầu của ma tộc, mà số quân ma tộc chết trận hẳn là lên tới năm mươi vạn, có thể nói là tổn thất to lớn.

Nhưng đồng thời, trong khoảng thời gian này, dưới chiến thuật mài nước của ma tộc, mức thương vong của quân phòng thủ Trường Lăng thành cũng rất lớn.

Trường Lăng thành có tổng cộng một trăm mười vạn quân phòng thủ.

Trong đó, năm mươi vạn Trấn Hải quân đóng ở Trường Lăng thành, một phần chết trận, bây giờ Trấn Hải quân còn khoảng bốn mươi lăm vạn người.

Nhưng trong số bốn mươi lăm vạn Trấn Hải quân còn lại, gần như là người người bị thương, số người bị thương nặng lên tới tới bảy, tám vạn, cũng cần thời gian khôi phục.

Còn năm mươi vạn quận binh giúp đỡ thủ Trường Lăng thành, thương vong càng thảm trọng, số người chết trận có hơn mười hai vạn, nếu không phải Diệp Chân xuất hiện, chỉ sợ đã đến biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Ngoài ra còn có mười vạn quân trong quân đoàn Chiến Nô Ma tộc của Diệp Chân.

Quân đoàn Chiến Nô Ma tộc, luân phiên tích lũy từ cái đại chiến trước đó, số lượng đã đạt đến mười vạn, nhưng đại chiến mấy tháng này, không ngừng chết trận, nhân số chỉ còn không đến bảy vạn.

Cũng là nhờ Quân Đoàn Chiến Nô Ma tộc với thực lực mạnh mẽ làm tiên phong, bằng không, thương vong của Trấn Hải quân và quận binh sẽ càng lớn.

Dù sao, đối mặt với ba trăm vạn đại quân ma tộc ngày đêm tấn công không ngừng.

Cho nên, sau trận chiến đánh tan đại quân của Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt, Diệp Chân lựa chọn cố thủ.

Có điều, Diệp Chân chỉ tốn thời gian nửa ngày tuần doanh ở Trường Lăng thành, ổn định lòng quân, sau đó đã rời khỏi Trường Lăng thành.

Lúc rời khỏi, Diệp Chân mang theo ba người Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá, Chu Hồng, Huyền Hổ.

Sở dĩ mang theo bọn họ là do ba người bọn họ chủ động yêu cầu.

Theo ý kiến của Tôn Bá, huyết chiến lần này, thu hoạch được rất nhiều, bây giờ bọn họ cần một chút thời gian để đột phá.

Như vậy thời tự không gian Thận Long châu của Diệp Chân chính là nơi ẩn tu tốt nhất.

Hơn nữa, Diệp Chân có thể đoán được, trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất là nửa tháng, Trường Lăng thành sẽ không có chiến sự lớn, lại càng không có bất cứ nguy hiểm nào.

Trấn Hải quân có được cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức quý giá, không phải giả.

Nửa ngày sau, Diệp Chân xuất hiện hạ ở sông Vĩnh Bình, phía dưới Đa Bảo hồ.

Lúc này, hạ lưu sông Vĩnh Bình đã biến thành đại bản doanh của thủy tộc, gần ngàn vạn thủy tộc tập hợp ở đây, đối với nơi này, giống như một trận tai ương to lớn.

Ngắn ngủi một hai ngày, trong phạm vi ba trăm dặm quanh hạ lưu sông Vĩnh Bình đã biến thành một vùng ngập lụt, cũng biến thành một tuyệt vực.

Vùng ngập lụt này trở thành một vùng biển mênh mông, đã không công chiếm được Đa Bảo hồ, mà thủy tộc lại không thể không có thuỷ vực nuôi dưỡng, cho nên Bắc Hải thủy tộc dứt khoát tự mình mở thuỷ vực.

Vô số thủy tộc giỏi đào bới bắt đầu ngày đêm không ngừng đào thuỷ vực, lấy số lượng kinh khủng kia của thủy tộc, chỉ một ngày, đã nhanh chóng đào ra một hồ lớn phạm vi trăm dặm ở hạ lưu sông Vĩnh Bình, không đến mấy ngày, một thủy vực chứa đủ đại quân thủy tộc, có thể xem như đại bản doanh của thủy tộc, sẽ xuất hiện.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân xuất hiện ở sông Vĩnh Bình này.

So với ma tộc, uy hiếp từ thủy tộc càng lớn hơn.

Một khi thủy tộc có được chỗ đứng, hơn ngàn vạn thủy tộc sẽ phân tán ra bốn phương tám hướng, đến lúc đó, toàn bộ ba quận của Bắc Hải sẽ đều lâm vào cảnh sinh linh đồ thán.

Một khi đại quân thủy tộc chia thành tốp nhỏ, vậy thì thật sự là một tai nạn.

Cho nên sau khi giải quyết nguy cơ của Trường Lăng quận, Diệp Chân trước tiên tới trên bầu trời đại bản doanh Bắc Hải thủy tộc, khiêu chiến!

Mục tiêu của Diệp Chân rất đơn giản, đánh tan lực lượng cấp cao của thủy tộc, từ đó tiêu diệt sạch sĩ khí của đại quân Bắc Hải thủy tộc, khiến Bắc Hải thủy tộc không công tự loạn, đến lúc đó, nguy hiểm từ Bắc Hải thủy tộc sẽ được giải trừ.

Bởi vì đối mặt với ba trăm vạn đại quân ma tộc, ba quận của Bắc Hải còn có thể tập kết trăm vạn đại quân để chống cự.

Nhưng nếu đối mặt với ngàn vạn Bắc Hải thủy tộc đột kích, lực lượng mà ba quận của Bắc Hải có thể xuất ra, cũng chỉ là số lẻ của Bắc Hải thủy tộc, Diệp Chân chỉ có thể nghĩ biện pháp từ hướng này.