Chương 3483 Cương Ngạnh
Trong chớp mắt đã ngăn cách khí tức toàn bộ Trấn Quốc Công phủ, ngay cả uy áp Thần Vương mà lục sư đệ Liên Mặc đột nhiên bạo phát ra cũng bị che đậy.
Nhìn lục sư đệ Liên Mặc tức giận ra tay làm cho Phù Tô là đại sư huynh cực kỳ bất đắc dĩ.
Chẳng ai ngờ rằng, sau khi bọn họ giáng lâm sẽ nhìn thấy tình hình gay go như thế.
Vừa khéo trước mặt bọn hắn hung hăng gọt đi thể diện lục sư đệ Liên Mặc, cho nên lục sư đệ Liên Mặc tức giận ra tay.
May mắn là, Liên Mặc ra tay cũng coi gnhw có chừng mực, chỉ giáng xuống uy áp của Thần Vương, làm cho Diệp Chân ngỗ ngược này bị xấu mặt mà thôi!
Dưới tình hình như thế, dù Phù Tô hắn thân là đại sư huynh thì cũng không ngăn cản được, chỉ có thể trước hết để cho Liên Mặc xả ra một ngụm ác khí!
Uy áp của Thần Vương đã không chỉ là lực lượng khí tức uy áp, mà là mang tới một loại ý chí Thiên đạo pháp tắc nào đó.
Giống như thiên địa này đè ngươi, lại giống như ý chí thiên địa muốn tru diệt ngươi, vô cùng uy nghiêm đáng sợ.
Dưới uy áp của Thần Vương, người có ý chí bình thường cũng có thể tại chỗ sợ đến vỡ mật mà chết, cho dù người ý chí mạnh mẽ cũng vạn phần hoảng sợ dưới uy áp Thần Vương tựa như ý chí thiên địa, thậm chí là chảy cả phân lẫn nước tiểu!
Không chỉ có Diệp Chân, tất cả mọi người ở đây đều đã cảm nhận được sức ép khủng khiếp của uy áp Thần Vương.
Có phản ứng trước nhất là Liễu Phong và Phong Cửu Mạch đứng hầu sau lưng Diệp Chân, hai người bị uy áp Thần Vương xa xa xông lên, choáng váng hoa mắt, thân hình run rẩy, muốn ngất xỉu tại chỗ!
Bên cạnh, mấy vị đệ tử đứng hầu như Tố Trì Lẫm lo lắng, Ngu Vô Mệnh vẫn như cũ mặt không hề cảm xúc, Tiêu Chiến và Liệt Ngự lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Không ngờ Lục sư bá lại tức giận ra tay, lần này xem Diệp Chân làm thế nào.
Giờ này khắc này, chỉ cần Diệp Chân ra tay, là bọn hắn được rồi hung hăng trút cơn giận, tìm về cảm giác ưu việt!
Cùng một khoảnh khắc, hai hàng lông mày Diệp Chân bỗng nhiên dựng thẳng, Lạc Nhật thần cung đột ngột hiện lên, tiếp đó, Diệp Chân ngồi trên mặt đất đột nhiên lấy cung, sát khí cường tuyệt và tà khí đột ngột từ Lạc Nhật thần cung trong lòng bàn tay Diệp Chân bay ra, nghênh hướng uy áp Thần Vương cuồn cuộn.
Đối với chuyện này, ai cũng không có để ý, khóe miệng Liệt Ngự và Tiêu Chiến thậm chí hiện lên một tia khinh thường!
Thực lực của Diệp Chân đúng là mạnh vượt quá dự liệu của bọn hắn, nhưng ở trước mặt mấy vị sư bá, Diệp Chân chính là sâu kiến, sâu kiến chân chính.
Lục sư bá ra tay, Diệp Chân còn muốn chống cự, còn dám chống cự, đây không phải là bọ ngựa đấu xe sao?
Mắt thấy uy áp Thần Vương muốn nghiền ép mà tới, Diệp Chân bị kích thích bởi sát hồn phía trong Lạc Nhật thần cung, đột nhiên phát ra một tiếng rít lên kinh người, sát khí như thực đột ngột từ phía trong Lạc Nhật thần cung bao phủ mà ra.
Sát khí quét qua, mơ hồ mang theo vô tận tuyệt vọng và ý chí nóng bỏng, trong chớp mắt va chạm với uy áp Thần Vương của Liên Mặc.
Phốc!
Đất bằng lên một đạo vòi rồng, sát khí Lạc Nhật thần cung và uy áp Thần Vương Liên Mặc đồng thời biến mất!
Trong chớp mắt, không chỉ có đám người Liệt Ngự, Tiêu Chiến, Ngu Vô Mệnh, Tố Trì Lẫm sợ ngây người, năm đạo quang ảnh vừa rồi giáng lâm, từng người cũng nhìn nhau chằm chằm, vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Chân chỉ là một Đạo cảnh hậu kỳ nho nhỏ, không ngờ lại chặn lại uy áp Thần Vương của Liên Mặc.
Chuyện này quả thực.... Làm người ta khó tin!
Hai mắt Đại sư huynh Phù Tô sáng ngời, chỉ vào Lạc Nhật thần cung của Diệp Chân nói:
- Sát khí vừa nãy, hẳn là Vẫn Nhật sát khí thiên hạ chí tuyệt?
- Vẫn Nhật sát khí?
Một giọng nữ kinh hô lên, là âm thanh của tiểu sư muội Trang Ninh Băng, không chỉ có là Trang Ninh Băng, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm còn có Liên Mặc đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Chân.
Bọn họ đều rõ ràng, Vẫn Nhật sát khí, thật không đơn giản!
Nó đại biểu cho người sở hữu nó đã bắn rơi mặt trời chân chính!
Mặt trời chính là ngôi sao khốc liệt nhất trong thiên địa này, há lại dễ dàng có thể bắn rơi?
Diệp Chân đứng lên, một mặt lạnh như băng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chống Lạc Nhật thần cung nhẹ nhàng ngồi về chỗ ngồi:
- Không sai!
- Ta cho rằng người tới là quý khách, không ngờ, tới là ác khách!
Lời nói của Diệp Chân khiến năm vị Thái Thượng vừa xấu hổ vừa khó chịu.
Bọn họ ngầm đồng ý Liên Mặc ra tay, cũng có ý tứ hạ mã uy đối với Diệp Chân, trước chiếm cứ cường thế, rồi mới bàn chuyện khác.
Nhưng không ngờ, bọn họ ra oai phủ đầu lại bị Diệp Chân ngăn cản trở về, phản thành ra oai phủ đầu với bọn họ!
Tạo Hoá Thần Vương tức giận ra tay, lại bị dễ dàng phá giải, đây cũng coi là Diệp Chân lần nữa hạ thấp da mặt bọn họ.
Kinh ngạc qua đi, sắc mặt Lục sư huynh Liên Mặc càng thêm khó coi.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng chỉ là đối kháng uy áp Thần Vương của Liên Mặc, nếu thật sự giao thủ, hiện nay, Diệp Chân ngoại trừ chạy trốn thì vẫn chỉ có thể chạy trốn!
- Quý khách lại như thế nào? Ác khách lại như thế nào?
Lục sư huynh Liên Mặc rất xấu hổ, với tư cách là đồng bạn của Liên Mặc, tam sư huynh Lệnh Xiêm ra mặt ủng hộ, một mặt lại lạnh lùng.
Tố Trì Lẫm ở bên cạnh ngạc nhiên, kịch bản không phải là như vậy.
Nguyên bản, hai bên hẳn là ngồi xuống từ từ nói chuyện mà không phải giương cung bạt kiếm, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía sư tôn Phù Tô, chỉ là sư tôn hắn cũng chỉ cười khổ.
Thể diện của Lục sư đệ Liên Mặc bị mất hết, lúc này cũng không thể ngăn cản hắn, nếu không sẽ bị chửi là giúp người ngoài.
Diệp Chân cười lạnh ngồi trở lại chỗ ngồi, chống Lạc Nhật thần cung, sát khí bốn phía:
- Nếu là quý khách thì có rượu có trà có chỗ ngồi, tất cả đều có thể nói chuyện!
- Nếu là ác khách, cũng chỉ có thể tiễn khách! Kể từ hôm nay, Ngũ Tiên tông là nghịch giáo, toàn bộ đều cút khỏi ba quận Bắc hải cho ta!
- Nghịch giáo?
Hai chữ này làm cho đồng tử lục sư đệ Liên Mặc thu nhỏ lại, ánh mắt híp lại, trong hai con ngươi nổi lên khí tức vô cùng nguy hiểm.
Tam sư huynh Lệnh Xiêm cũng cười lạnh:
- Muốn tiễn ác khách, cũng phải có bản lĩnh tương ứng mới được! Trên đời này có chút ác khách, chưa chắc là ngươi muốn tiễn là có thể tiễn đi?
Đây là uy hiếp Diệp Chân.
Đối với loại uy hiếp này, Diệp Chân không để ý chút nào.
- Trên địa bàn ba quận Bắc Hải, không có ác khách nào mà Diệp Chân ta không thể tiễn đi được!
Diệp Chân tự tin không gì sánh được.
- Vậy sao?
Uy áp Thần Vương từ trên người Tam sư huynh Lệnh Xiêm lấn tới.
Vẫn Nhật sát khí của Diệp Chân lần nữa bay lên, chủ động khiêu khích:
- Nếu không thì thử một chút?