Chương 3516 Thời Gian Khó Khăn
Cho dù Lạc Ấp phân phối ra rất nhiều người, nhưng Lạc Ấp lại làm kinh tế, chính trị, trung tâm văn hóa, các thương đội, người qua lại trên đường của cả Hồng Hoang Đại Lục trở nên quá nhiều.
Theo tình huống trước mắt, muốn xếp hàng qua cửa, nhanh nhất cũng cần thời gian hai ngày.
Nếu như chậm một chút, thời gian cũng cần ba ngày.
Trước kia, chuẩn bị một chút, nói không chừng còn có thể chen ngang mà qua cửa, nhưng bây giờ, người thủ vệ ở đây lại là Cấm Vệ quân trung ương của Đại Chu, quyền quý bình thường muốn chào hỏi, ngay cả con mắt còn không cho.
Xếp vào hàng dài trước mặt, lại lập tức để Diệp Chân nhăn lông mày lại.
Bây giờ thời gian của Diệp Chân rất quý giá, rất không sẵn lòng lãng phí ở đây.
Khẽ dừng bước lại, hắn dứt khoát rời khỏi đội ngũ, trực tiếp bước đi về phía cửa khẩu để thông quan.
Sau khi Diệp Chân tách rời khỏi đội, cũng lập tức làm cho hàng dài bạo động, Cấm Vệ quân trung ương ở gần đó đang duy trì trật tự, lúc này nhanh chóng giơ trường thương trong tay lên, từ xa chỉ về phía Diệp Chân:
- Làm gì? Thành thật mà xếp hàng đi, nơi này không có chỗ để ngươi chen ngang.
Bởi vì phải đi ngang qua Lộ Châu thành nên Diệp Chân cũng không dẫn hầu cận theo, càng không mang theo nghi trượng, nên cấm vệ này vừa thấy mới lập tức quát lên.
Diệp Chân lại không chút để ý, trực tiếp đi về chỗ cửa khẩu.
Tên cấm vệ lập tức giận dữ, quát lên một tiếng, ba cấm vệ hung dữ khác nhanh chóng đi về phía Diệp Chân, vừa đi vừa mắng chửi.
Ban đầu, bọn trung ương Cấm Vệ quân này bị phái đến đây thường trực, vốn đã làm bọn hắn cực kỳ nổi nóng, hết lần này tới lần khác, bọn người còn không biết thức thời.
- Ngươi....
Ba tên cấm vệ hoành đi tới trước mặt Diệp Chân, định chửi ầm lên, đột nhiên ánh mắt Diệp Chân lại hơi động một, một ánh mắt thoáng nhìn qua đã làm ba cấm vệ này phát lạnh cả người, lời mắng người chưa kịp nói, đã trực tiếp nuốt xuống.
- Ta là Diệp Chân, lần này xuất hành nóng vội một chút, bố trí cho ta ra quan ngay đi.
Nhìn ba người đang câm như hến, Diệp Chân thản nhiên phân phó nói.
Ba người cũng nhìn ra thân phận bất phàm của Diệp Chân, nếu là người thường, đối mặt với trung ương Cấm Vệ quân bọn hắn, sao có thể có năng lực mở miệng lạnh nhạt vậy được.
Một tên cấm vệ trong đó vừa nghe thì hơi nghi hoặc:
- Diệp Chân? Diệp Chân là ai? Thỉnh cầu các hạ cho thấy thân phận....
Không đợi hắn nói xong, một cấm vệ khác bên cạnh đã nhanh chóng lôi hắn quỳ rạp xuống đất:
- Ti chức là Đô Úy Đệ Tam Quân của Trung Ương Cấm Vệ Quân - Khang Ngọc bái kiến Trấn Quốc Công, bái kiến Diệp Nguyên soái!
Vừa nghe đến đây lập tức để hai gã cấm vệ khác lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó là kinh ngạc muôn phần, không chút do dự quỳ rạp xuống đất.
Lúc này, bọn hắn mới phản ứng được!
Diệp Chân!
Thần thoại bất bại trong quân, Diệp Chân!
Trong lời cúi chào còn mang theo vài phần run rẩy, mang theo vài phần kích động.
Thần thoại trong quân đội!
Bọn hắn thậm chí còn có may mắn được thấy thần thoại trong quân sự của Đại Chu!
Mấy hơi thở sau, Diệp Chân lập tức thấy tất cả các quân quan lớn nhỏ của Đệ Tam Quân trong Trung Ương Cấm Vệ Quân vội vàng chạy đến, lấy quân lễ cao quý nhất trong quân, nửa quỳ nghênh đón mình, lại có hơi đau đầu!
Lần này, mặc dù Diệp Chân đến Lạc Ấp không có cố hết sức để ẩn giấu hành tung, nhưng lại không nghĩ rằng, còn chưa tiến vào Lạc Ấp đã gây nên ầm ĩ lớn như vậy.
Nhiều sĩ quan cao cấp như vậy đến đón, xung quanh còn có hàng vạn thương đội và người đi đường tính trong hàng dài đến vây xem, Diệp Chân tin chắc, tin tức hắn đến Lạc Ấp, không bao lâu nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ Hồng Hoang Đại Lục.
Diệp Chân rất rõ ràng sức nặng hiện tại của của mình.
Thế lực khắp nơi đều đang chú ý đến Diệp Chân, mấy vị thân vương đến cát cư, cả đám cũng không hề từ bỏ ý định lôi kéo Diệp Chân.
Nhưng ngay cả Diệp Chân cũng không ngờ, thanh danh bây giờ của mình, nhất là trong quân đội lại lớn đến mức này, ngay cả Trung Ương Cấm Vệ Quân kiêu ngạo nhất cả Đại Chu còn kính trọng mình như thế.
Đây lại chẳng phải chuyện tốt gì.
Này chỉ có thể nói rõ, chiến sự của Đại Chu bây giờ đã rất thối nát.
Cũng chỉ có chiến cuộc thối nát, người trong quân đội mới có thể càng kính trọng người nguyên soái Trấn Hải Quân có tiếng tăm thống soái vô địch là hắn này.
Nửa canh giờ sau, sau khi Diệp Chân chen chúc qua một đám sĩ quan của Đệ Tam Quân Trung Ương Cấm Vệ Quân mới có thể rời khỏi Thượng Cổ na di trận trong Long Du Nguyên, thậm chí Đệ Tam Quân còn phái một đại đội ngàn người ra để làm nghi thức tạm thời, thuận tiện mở đường cho Diệp Chân, hộ tống Diệp Chân tiến về Lạc Ấp.
Với ý tốt này, Diệp Chân lại không thể nào từ chối được.
Diệp Chân rất rõ, việc hắn lộ diện lúc này đã giúp tinh thần binh lính tăng lên lớn bao nhiêu.
Dù chỉ chỉ là một tin tức.
Đối với chuyện nội bộ này, Diệp Chân không quá quan tâm, nhưng những Ma Tộc đang đối chiến với nhân tộc Đại Chu ngoài kia, nếu Diệp Chân lộ mặt, còn có thể làm bọn chúng chết thêm mấy người thì vẫn rất sẵn lòng.
Nhưng sau đó, hậu quả để lại cũng nhanh chóng xuất hiện.
Ngay khi Diệp Chân được một ngàn hộ vệ Trung Ương Cấm Vệ quân này hộ tống đến cửa Lạc Ấp thành, trước cửa Lạc Ấp thành đã bị giới nghiêm. Lúc này, tất cả hơn ngàn vị quý tộc, sĩ quan, quan viên lớn nhỏ trong Lạc Ấp đang vô cùng chỉnh tề xếp hàng trước cửa thành, nghênh đón Diệp Chân tới, càng làm Diệp Chân cực kỳ ngạc nhiên.
Cục diện này cũng quá lớn rồi?
Nhưng sau đó, từ trong đội hàng ngũ, Diệp Chân lại chợt nhìn thấy người quen.
Trận thế to lớn trước cửa Lạc Ấp thành, không phải ai khác, mà là hai người tân Ninh Châu công Cổ Yến và Thái Xuyên hầu Liễu Dã này làm ra.
Bây giờ, danh khí của Diệp Chân trong quân đội Đại Chu là cực lớn, nhưng loại thanh danh này, ảnh hưởng trung đê cấp sĩ quan hoàn thành, tướng lãnh cao cấp đều có lập trường và phe phái của mình, không thể nào nghe thấy thanh danh của Diệp Chân đã lập tức đuổi tới đón tiếp.
Tân Ninh Châu công Cổ Yến và Thái Xuyên hầu Liễu Dã cũng xem như môn hạ hệ phái của Diệp Chân.
Trước đó, bởi vì Diệp Chân bị trục xuất mất tích nên thời gian trôi qua vô cùng khổ sở.
Bởi vì trong ngoài triều đình, ai cũng biết chuyện Diệp Chân trở mặt với tân quân Cơ Ngao, không cần đối thủ ra tay, chỉ những nịnh thần a dua kia đã làm cho bọn hắn sứt đầu mẻ trán, tổn thất vô số.
Nhưng hai vị này cũng là lão hồ ly lăn lộn trên triều đình rất nhiều năm, quả quyết co lực lượng lại, bảo tồn thực lực.