Chương 3654 Đại Thủ Tế Sai Lầm
Lần này, chuyện Lạc Ấp truy phong liên quan đến rất nhiều tạp vụ, cho dù Diệp Chân làm chưởng quỹ vung tay cũng đi theo bận bịu hết nửa ngày, sau khi xử lý xong chuyện đại tổng quản nội giám Đồng Đức Hải, Diệp Chân mới có thời gian cùng Liêu Phi Bạch vuốt ve an ủi.
Người xa lạ với Liêu Phi Bạch thì cảm giác nàng là Kiếm Sát trùng thiên, là La Sát người sống chớ lại gần, cho dù là người quen như Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ ở trước mặt Liêu Phi Bạch cũng phải hành xử cẩn thận.
Tuy nhiên, nếu bọn họ nhìn thấy bộ dáng Liêu Phi Bạch co quắp trong ngực Diệp Chân lúc này, chỉ sợ từng kẻ trừng đến nổi tròng mắt sắp rơi xuống đất.
Cái này còn là Huyền m Kiếm Tiên, Liêu Phi Bạch mà bọn hắn quen biết sao?
Trong không gian Thận Long Châu, có một Trang Viện do Diệp Chân bố trí tỉ mỉ qua, có mấy phần giống viện tử năm đó Diệp Chân cùng Liêu Phi Bạch còn ở qua tại Tề Vân tông.
Hai người thường xuyên gặp nhau ở chỗ này, còn nữa, nơi này còn có thời tự không gian, hai người cũng có thể hội tụ lâu một chút.
Chỉ là lúc này Liêu Phi Bạch co quắp trong ngực Diệp Chân, bộ dạng phục tùng, mắt cúi xuống, nhìn qua hơi có chút rầu rĩ không vui, cái này khiến Diệp Chân hơi kinh ngạc.
- Làm sao? Là bởi vì ta không có giết chết tên đại tổng quản nội giám Đồng Đức Hải gây ra chủ ý với nàng kia mà tức giận sao?
Diệp Chân tìm kiếm nguyên nhân.
Liêu Phi Bạch không nói chuyện, Diệp Chân cho rằng như thế, vội vàng giải thích,
- Ta đã hủy thân thể hắn, tuy nhiên lúc ta muốn tiêu diệt hắn, hắn khẩn cấp truyền âm cho ta muốn lấy một bí mật đổi lấy một con đường sống, mà bí mật này đúng là thứ mà ta cần, cho nên ta đã đồng ý cho hắn một con đường sống.
- Nếu nàng không nguyện ý, bây giờ ta sẽ khiến cho hắn hồn phi phách tán, dù sao ta cũng coi như không tuân thủ, ở chỗ này cũng không có người nào biết....
Diệp Chân đứng dậy nháy mắt, Liêu Phi Bạch lại hơi giương đôi mi lên, trừng Diệp Chân một cái,
- Trong lòng chàng, ta chính là người nhỏ mọn như vậy sao? Đồng Đức Hải sống hay chết, liên quan gì đến ta?
Diệp Chân hắc hắc cười bồi, lại thấy Liêu Phi Bạch đã thổ lộ tiếng lòngnhưng không ngờ mắng hắn xong, Liêu Phi Bạch lại mang theo bộ dạng phục tùng, mắt cúi xuống, một bộ dáng nặng nề đầy tâm sự.
- y... Là bởi vì ta thả ác nhân Thánh Tế Phí Tác kia đi sao?
Diệp Chân lần nữa suy đoán nguyên nhân.
Liêu Phi Bạch vẫn bộ dạng phục tùng mắt cúi xuống không nói lời nào như cũ, Diệp Chân cảm giác, tựa hồ là mình đã đoán đúng, vội vàng cười khổ giải thích.
- Sư tỷ, không phải là ta không báo thù cho nàng, thả Thánh Tế Phí Tác cùng ba mươi tên Thánh Tế khác kia đi, ta cũng là ngàn lần bất đắc dĩ mà thôi. Sư tỷ, nàng nhìn xem, địa điểm mà chúng ta giằng co chính là bầu trời của Trấn Quốc Công phủ, trung tâm toàn bộ Bắc Hải Quận Thành.
- Một khi ta muốn giết bọn họ, có hơn bốn mươi năm mươi vị Tạo Hóa Thần Nhân ở nơi đó sẽ liều lĩnh tiến hành sinh tử chiến, còn có cường giả tạo hóa Thần Tướng cảnh toàn lực ra tay. Đến lúc đó, không cần tận lực, chỉ cần sức mạnh còn sót lại là đã đủ để hủy trọn cái Bắc Hải Quận Thành này rồi.
- E rằng, cho dù ta có diệt sạch đám người Thánh Tế Phí Tác, nhưng sau khi cuộc chiến qua đi, phạm vi ngàn dặm tại Bắc Hải Quận Thành sẽ triệt để trở thành Tuyệt Vực, cho nên....
Đang nói, gương mặt Diệp Chân đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, cũng bị Liêu Phi Bạch vặn chặt thịt mềm bên hông, còn hung hăng chuyển ba vòng, Diệp Chân không dám vận dụng linh lực, tự nhiên là đau đến cắn răng nhếch miệng.
- Trong lòng chàng, ta chính là không biết đại cục như thế, là một nữ nhân không để ý đại cục sao?
Sư tỷ Liêu Phi Bạch đang giận dữ.
Diệp Chân ngạc nhiên!
Lại đoán sai không nói, còn gây phiền phức mới, đây quả thực...
Yết hầu gian nan lăn động một cái, Diệp Chân chỉ có thể tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác,
- Dĩ nhiên không phải, ta chỉ muốn biết vì cái gì nàng không cao hứng. Ta đoán, có phải ta tới chậm hay không?
Hay là vì vấn đề danh phận...
- Ngươi là mộ tên ngốc!
Ngón tay Liêu Phi Bạch lần nữa đặt bên trên thịt mềm bên hông Diệp Chân, Diệp Chân trong đau đến hít một hơi, lại cười bồi với Liêu Phi Bạch,
- Cái này... Ta là thật....
- Đừng đoán lung tung nữa, ta đang lo lắng Trường Nhạc muội muội!
Liêu Phi Bạch chủ động nói tiếng lòng, tay cũng lấy ra khỏi hông Diệp Chân.
- Trường Nhạc?
- Nàng lo lắng cái gì?
Diệp Chân ngạc nhiên, trong lúc nhất thời có chút không có kịp phản ứng.
Đồng thời cũng đang cảm thán, lòng dạ đàn bà, thật đúng là không cho phép đoán được.
Hắn đoán nửa ngày, cũng không ngờ lại là gốc rạ này.
- Mặc dù nói có thánh chỉ truy phong ở đây, nhưng thật ra người nào cũng đều hiểu là đã xảy ra chuyện gì, bây giờ chàng trực tiếp dùng cái này tiến vị Bắc Hải vương, lập chế độ xây dựng Vương Phủ.
- Tuy da mặt cùng phương diện Lạc Ấp còn không có xé rách, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều rõ ràng, ngươi đây đã gần đến gần như tự lập. Sau này Lạc Ấp muốn chào hỏi chàng, Cơ Ngao không có khả năng. Vậy chàng nói Trường Nhạc muội muội phải làm sao bây giờ?
- Tự xử như thế nào? Nàng còn không có gả tới? Một bên là huynh trưởng cùng gia tộc nàng, một bên khác là chàng, chàng để cho nàng tự xử như thế nào? Một khi Cơ Ngao này lấy thân phận Hoàng tộc đưa ra chút gì, chẳng phải nàng sẽ càng khó xử sao?
Liêu Phi Bạch một mặt lo lắng.
- Cái này.... Hẳn là sẽ không? Đại Chu từ trên mặt mũi mà nói sẽ tán thành cái gọi là Bắc Hải vương này, đồng thời cùng ta bảo trì một loại ngầm hiểu ăn ý lẫn nhau, mà, từ thế cục Đại Chu trước mắt mà nói, cũng nhất định phải để ta tới bảo vệ biên cảnh Đông Bắc bộ của bọn họ an toàn, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến Trường Nhạc?
Diệp Chân nói.
- Thứ chàng cân nhắc chỉ là chính trị, chỉ là đại cục, đừng quên, Trường Nhạc muội muội không chỉ là công chúa Đại Chu, nàng còn là nữ nhi nhà Cơ thị Hoàng tộc. Một khi Cơ Ngao lấy thân tình hoặc là cái khác muốn nhờ, chỉ sợ Trường Nhạc muội muội liền sẽ rất khó xử!
Liêu Phi Bạch nói.
Diệp Chân trầm tư nửa ngày, mới chậm rãi nói,
- Là ta muốn đem việc này làm cho đơn giản.
Diệp Chân hôn nhẹ trên trán Liêu Phi Bạch,
- Vẫn là nàng chu đáo, chuyện này, ta sẽ xử trí thích đáng.
- Chàng dự định xử trí như thế nào?