Chương 3666 Chém Giết
Một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên một rồi biến mất, kiếm quang trên hậu thiên Canh Kim sát khí vô cùng sắc bén, làm cho người ta có một loại cảm giác đao kiếm tới người.
Trong lòng Đông Phương Ly Ca cũng giật mình, hậu thiên Canh Kim sát khí này vô cùng sắc bén, lực sát thương cực kỳ cường đại, trong lòng của hắn chớp mắt đề phòng đến cực hạn, định thôi động bảo mệnh linh bảo.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt của Đông Phương Ly Ca trở nên ngạc nhiên vạn phần.
Hắn nhìn thấy một thi thể không đầu mặc hỏa văn bào hết sức quen thuộc, khoang cổ đang điên cuồng phun ra tiên huyết, chậm rãi ngã về phía sau.
Đợi nhìn thấy trong tay trái của thi thể không đầu này mang theo ba chiếc nhẫn to lớn bộ dáng kỳ dị thì trong lòng Đông Phương Ly Ca đã hiện lên một nỗi nghi hoặc, sao chiếc nhẫn người này mang lại giống mình như vậy?
Đột nhiên, Đông Phương Ly Ca lập tức kịp phản ứng, thi thể không đầu kia, chính là hắn!
Hắn bị chém đầu!
Trong điện quang hỏa thạch này, hắn đã bị Diệp Chân một kiếm chém đầu!
Sau đó, Đông Phương Ly Ca đã thấy Tinh Huyết Phân Thân của Lão Tổ nhà hắn râu tóc đều dựng, gầm hét lên:
- Họ Diệp, ngươi dám giết đích mạch của Đông Phương ta?
Trước khi Đông Phương Ly Ca còn chưa kịp phản ứng, Diệp Chân hơi vẫy tay một cái đã trực tiếp bắt sống Đông Phương Ly Ca, bao gồm đầu và thần nguyên của hắn vào trong tay.
- Không phải ta còn chưa giết sao?
Diệp Chân cười lạnh.
Tinh Huyết Thần Phân của Đông Phương Ti Thân căm tức nhìn Diệp Chân, ngữ khí chậm chạp, vô cùng ngưng trọng nói:
- Thả Thần Nguyên của hắn rời khỏi, chúng ta sẽ còn có thể ngồi xuống nói chuyện!
- Thế nhưng, lúc ngươi cướp cơ nghiệp của ta, muốn đuổi tận giết tuyệt ta, có tìm ta nói chuyện hay không?
Trong tiếng cười, Diệp Chân ngay trước mắt Tinh Huyết Phân Thân của Đông Phương Ti Thần, ngón tay khẽ động co vào, bóp nát đầu của Đông Phương Ly Ca ngay trước mặt Tinh Huyết Phân Thân của Đông Phương Ti Thần.
- Lão Tổ cứu ta!
Trong tiếng cầu cứu thê lương của Đông Phương Ly Ca, lôi quang bắn ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Đông Phương Ti Thần, thần nguyên của Đông Phương Ly Ca, chớp mắt hôi phi yên diệt!
Lạc Ấp, nội thành Đông Phương phủ.
Bởi vì Đại thủ tế Đông Phương Ti Thần bị thúc ép chủ động từ chức, các phương thế lực do Đông Phương gia tộc nắm giữ, nhao nhao đến Đông Phương phủ tìm hiểu tin tức, hoặc cách đối phó là chuyện phải làm.
Nếu con thuyền lớn của Đông Phương gia tộc thật xảy ra vấn đề, như vậy những gia tộc hoặc quý tộc này tuyệt đối sẽ ngay đầu tiên bỏ thuyền, mà không phải đồng sinh cộng tử với bọn hắn, đây chính là chính trị.
Đông Phương Đại thủ tế hiểu rất rõ những khó khăn này, cho nên, dù hắn biết rõ trước mắt thế lực chính trị Đông Phương gia tộc cũng bị tổn hại, nhưng vẫn phải trấn an thế lực các phương.
Nếu hắn không ra mặt, hay động viên, điều này mới thật sự tạo thành nguy hiểm cho gia tộc.
Cho nên, dù Đông Phương Ti Thần vừa mới từ nhiệm, tâm trạng có hơi chút khó chịu, vẫn như cũ phải bày ra đủ loại tư thái, trấn an các thế lực dưới trướng gia tộc hắn.
Phần lớn quý tộc hoặc gia tộc, Đông Phương Ti Thần chỉ cần đứng ra, gặp mặt bọn hắn một chút, cho bọn hắn một chút lòng tin là được.
Nhưng mấy gia tộc hạch tâm có chút quan trọng đối với tập đoàn chính trị Đông Phương nhất tộc lại không thể như thế tùy tiện đuổi đi.
Hắn phải đứng ra tổ chức gia yến, một là trấn an, thứ hai là giao lưu, ba là bàn bạc suy tính.
Sau khi Đông Phương Ti Thần hắn từ chức Đại thủ tế, ngoại trừ phải tiến cử người có thể giữ chức Đại thủ tế, đồng thời cũng phải là lưỡi dao sắc bén của tập đoàn chính trị gia tộc hắn, thừa cơ mở rộng một chút phe cánh chính trị của bản thân, cảnh cáo các phương thế lực khác.
Vốn đây là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Chỉ là Diệp Chân bỗng đến đại doanh Thánh tế Hồ Châu, Đông Phương Ly Ca cầu cứu, làm cho Đông Phương Ti Thần không thể không phân tâm thành hai.
Một bên cùng các đại quý tộc với tộc trưởng các gia tộc ăn uống tiệc rượu, một bên bàn luận đại kế với bọn hắn, một bên khác còn phải tập trung tinh thần trên tinh huyết phân thân Hồ Châu, xem Diệp Chân muốn làm gì.
Ầm!
Cực kỳ bất ngờ, Đông Phương Ti Thần ngồi ở chủ vị, bóp nát chén ngọc trong lòng bàn tay thành bột phấn.
Toàn bộ trong đại sảnh yến hội, ánh mắt mọi người đều nhìn về Đông Phương Ti Thần, có người còn trực tiếp mở miệng hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
- Không sao, các ngươi tiếp tục, bản tọa đi ra ngoài một lát......
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt của hắn đột ngột trở thành xanh biếc, sát khí vô thức bão táp lan ra, trực tiếp làm cho các tộc trưởng quý tộc có mặt ở nơi này lạnh cả người, mồ hôi ứa ra như mưa.
Đông Phương Ti Thần mất khống chế trong chốc lát, sát khí lóe lên liền thu lại, mang theo mặt mũi âm trầm, trực tiếp rời đi đại điện tổ chức yến hội.
Nhóm người đang ngồi với quý tộc các gia tộc dài đều ngẩn ra.
Mỗi người bọn hắn đều là người sống lâu năm, đều biết chắc chắn đã xảy ra đại sự gì.
Sự kiện có thể làm cho sắc mặt của truyền kỳ Thánh tế Đông Phương Ti Thần tái xanh chắc chắn không nhỏ.
Hơn nữa, trước đó hắn còn cố ý che giấu, nhưng sau đó cũng không che giấu nữa, trực tiếp mang vẻ mặt xanh mét rời đi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong đại điện yến hội, lòng người bị dao động, tiếng nghị luận vang lên.
Đông Phương Ti Thần mới vừa rời đi đại điện yến hội, tiến vào một gian tĩnh thất, sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn vạn phần, sát khí quanh thân tuôn ra.
Ngay lập tức, trận pháp trong tĩnh thất dâng lên, che lại sát khí quanh thân hắn.
Nhưng, sát khí quanh thân Đông Phương Ti Thần lại không che giấu chút nào dâng trào hướng về phía trong đại doanh tạm thời, nghị sự đại điện của Thánh tế Hồ Châu, Diệp Chân vừa mới ở ngay trước mặt hắn giết Đông Phương Ly Ca!
- Diệp Chân, ngươi đang tìm cái chết.
- Bản tọa chắc chắn sẽ đốt ngươi thành tro!
Tinh huyết phân thân của Đông Phương Ti Thần đang gằn từng chữ nói như sắp phun ra máu.
Diệp Chân lại không thèm để ý chút nào, vẻ mặt khinh thường:
- Đông Phương Thánh tế, uy hiếp như vậy, có ý nghĩa sao?
- Ngươi mấy lần ba phen muốn đẩy ta vào chỗ chết, còn muốn hủy đoạt cơ nghiệp của ta, ngươi cảm thấy, ngươi uy hiếp như vậy ta sẽ sợ sao?
- Giữa ngươi với ta đã là cục diện không chết không thôi, ngươi lại còn uy hiếp ta, ngươi thực sự là càng già càng ngây thơ!