← Quay lại trang sách

Chương 3812 Thống Khoái Trước Lại Nói

Hai mươi hai Thánh Tế Tạo Hóa Cảnh của Tổ Thần Điện, trong đó có mười tám vị Thánh Tế tu vi Tạo Hóa Thần Nhân, bốn vị Tạo Hóa Thần Tướng.

Con số này xuất hiện ở trong đại doanh Trấn Hải quân do Diệp Chân tọa trấn đúng là rất bình thường.

Hiện nay, thường thường, nếu một chi quân đội không phân phối cường giả Tạo Hóa Cảnh xuất chiến thì chính là đang đi làm pháo hôi.

Về phần sáu Lạc Nhật Thần Cung, Thiên Miếu cũng có tình báo.

Sở trường của Diệp Chân là Lạc Nhật Thần Xạ, dưới trướng có mấy vị Chiến Linh sở trường Lạc Nhật Thần Xạ.

Dưới tình huống bình thường, chuyện này cũng sẽ không bị hai vị Thần Vương - Thanh Huy và Luyện Ngục đưa vào mắt.

Nhưng vào giờ phút này, mỗi một Lạc Nhật Thần Cung đều có thể bộc phát ra chiến lực của Tạo Hóa Thần Tướng.

Nhất là bốn vị Chiến Linh tu vi cao tới Tạo Hóa Thần Nhân đỉnh phong, Lạc Nhật Thần Cung trong tay, tuyệt đối có thể bộc phát ra lực sát thương tương đương với Tạo Hóa Thần Tướng hậu kỳ.

Lúc này, toàn bộ đều gắt gao tập trung vào hai người bọn họ.

Tương đương với có mười vị Tạo Hóa Thần Tướng, mười tám vị Tạo Hóa Thần Nhân đang ở bên ngoài chờ đợi phát ra một kích trí mạng về phía bọn hắn.

Nếu là dưới tình huống bình thường, mười vị Tạo Hóa Thần Tướng, mười tám vị Tạo Hóa Thần Nhân, chỉ chỉ có thể tạo thành một chút xíu bối rối cho hai vị Tạo Hóa Thần Vương Thanh Huy và Luyện Ngục mà thôi, chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể đồ diệt.

Nhưng bây giờ, lại có thể lấy mạng của bọn hắn.

Hơn hai vạn binh sĩ Trấn Hải quân cầm nỏ tiễn trong tay, công kích khuynh tiết tới, chắc chắn sẽ làm bọn hắn thụ thương, sẽ còn tiêu hao rất nhiều lượng lực lượng của bọn hắn.

Sau đó, một kích toàn lực của những người này sẽ vô cùng có khả năng trong nháy mắt giết bọn họ!

Đúng vậy, uy hiếp tử vong!

Diệp Chân bố trí lại làm cho hai vị Tạo Hóa Thần Vương Thanh Huy và Luyện Ngục cảm nhận được tử vong uy hiếp.

Chuyện này làm cho Thanh Huy Thần Vương có một loại cảm giác rất hoang đường.

Muốn cười, nhưng lại cười không nổi.

Một đám sâu kiến nhỏ bé lại uy hiếp được tính mạng của bọn hắn.

Chuyện này quả thực....

- Ngươi... Đây là muốn đồng quy vu tận sao? Ngươi.... Dám sao?

Đột nhiên nhận uy hiếp, vẻ mặt Luyện Ngục Thần vương đột trở nên điên cuồng, từ sau khi trở thành Thần Vương, hắn chưa từng gặp phải uy hiếp như vậy.

Luyện Ngục Thần vương nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, khí tức trong người bắt đầu chấn động kịch liệt.

Diệp Chân lại nhẹ nhàng liếm môi một cái, một mặt khiêu khích:

- Ngươi thử xem ta có dám hay không!

Luyện Ngục Thần vương lập tức trở nên bạo giận, nhưng lại bị lý trí ép xuống.

Không đáng.

Thần Vương chi tôn như bọn hắn, không đáng so đó với những sâu kiến này.

Nếu Thần này hắn vương xảy ra ngoài ý muốn, như vậy chính là giết mười vạn giết trăm vạn sâu kiến cũng không thể đền bù tổn thất.

- Diệp Nguyên Soái, ngươi suy tính hậu quả sau này chưa?

Thanh Huy Thần Vương im lặng hỏi.

- Hậu quả?

Diệp Chân lần nữa liếm môi, lộ ý cười ra khát máu:

- Ta là một nguyên soái mang binh đánh giặc, dưới uy hiếp của các ngươi, có hôm nay không có ngày mai, nghĩ nhiều hậu quả như vậy làm cái gì, hôm nay thống khoái trước rồi lại nói!

Nghe vậy, khóe miệng Thanh Huy Thần Vương co lại, mặc dù Luyện Ngục Thần vương cũng vạn phần tức giận, nhưng cũng không có biện pháp gì tốt.

Thật ra thì trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, đây là kế sách ngọc thạch câu phần của Diệp Chân, dụng ý căn bản cũng chỉ là buộc bọn họ thỏa hiệp.

Nếu thật muốn dùng loại phương pháp này giết bọn hắn, này sẽ liền hẳn là vạn tên cùng bắn, mà không phải cãi nhau.

Xác suất ngọc thạch câu phần rất nhỏ, có thể cũng chưa tới một phần mười.

Nhưng, cho dù chưa tới một phần mười, hay là hai vị Thần Vương Thanh Huy và Luyện Ngục không dám mạo hiểm.

Bọn hắn cũng không đánh cược nổi.

Thua không nổi!

Thế nhưng Diệp Chân lại có khả năng dám!

Thời khắc mấu chốt, sẽ dám dùng ngọc thạch câu phần, đồng quy vu tận!

Cho nên, từ ngay khi Diệp Chân lộ ra thủ đoạn này, này hai vị Thần Vương của Thiên Miếu Thanh Huy và Luyện Ngục đã thua.

Giằng co!

Cứ giằng co như vậy!

Diệp Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm hai vị Thần Vương Thanh Huy và Luyện Ngục, một mặt khiêu khích, một bộ dáng vẻ chỉ sợ các ngươi không động thủ.

Vẻ mặt của hai vị Thần Vương Thanh Huy và Luyện Ngục lại l càng ngày càng khó coi.

Xảy ra vấn đề.

Vấn đề xảy ra ở trên người hai vạn binh sĩ Trấn Hải quân ở hậu phương đang kéo căng Viêm Linh Bạo Ma Nỗ kia.

Cầm nỏ thời gian lâu, cho dù là Trấn Hải quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng cũng làm cho tay của một phần nhỏ binh sĩ bắt đầu run rẩy.

Một khi tay của tên lính nào đó run một chút, bắn ra Viêm Linh Bạo Ma Nỗ trong tay.

Lấy tập tính trong quân, những binh sĩ thần kinh căng cứng, thời khắc chuẩn bị oanh kích này sẽ lập tức oanh kích theo bản năng.

Dưới phản ứng dây chuyền, tất cả bố trí của Diệp Chân cũng sẽ khởi động ở một loại tình huống bình thường.

Đến lúc đó, Diệp Chân có chết oan hay không, bọn hắn không biết.

Nhưng hai người Thần Vương bọn họ tuyệt đối sẽ chết rất oan, rất không cam lòng!

Loại lo lắng này làm cho hai vị Thanh Huy Thần Vương và Luyện Ngục Thần vương, sau khi dùng thần niệm giao lưu và thương nghị, cuối cùng khí thế mênh mông quanh người cũng bắt đầu chậm rãi thu liễm.

Còn không dám thu quá nhanh.

Thu quá nhanh, cũng sợ khí cơ dẫn dắt dẫn phát phản ứng dây chuyền, vậy sẽ chết quá oan.

- Diệp Nguyên Soái, điều kiện trước đó chúng ta đưa ra vẫn còn hiệu lực, hơn nữa, điều kiện trong phạm vi hợp lý thì ngươi còn có thể thêm vào, chúng ta hi vọng ngươi có thể suy tính nghiêm túc một chút.

Thanh Huy Thần Vương phục nhuyễn.

Thanh Huy Thần Vương nhắc lại việc này, chính là phục nhuyễn.

- Xem ra lỗ tai của hai vị Thần Vương không dùng được! Ta đã nói là không hứng thú!

Diệp Chân quát.

Gần như bị Diệp Chân phun nước bọt đầy mặt, Thanh Huy Thần Vương và Luyện Ngục Thần vương vẫn im lặng như cũ, khí tức đã thu liễm triệt để, không có bất kỳ ý tứ sắp động thủ.

Nhưng, ngoài soái trướng, hai vạn Trấn Hải quân vẫn như cũ chỉ về phía bọn hắn!

- Nếu Diệp Nguyên Soái đã không hứng thú, vậy chúng ta xin cáo từ!

Sắc mặt Thanh Huy Thần Vương tái xanh, gần như biệt khuất nói ra câu nói này.

Nghe vậy, trong lỗ mũi Diệp Chân phun ra hai luồng khi lạnh:

- Hai vị muốn đi, vậy thì tạm biệt, không tiễn!

Phất ống tay áo, Trấn Hải quân bao quanh bọn hắn lập tức giống như như thủy triều tản ra, mở thành một lối đi.

Hai người Thanh Huy Thần Vương và Luyện Ngục Thần vương chính là đi xuyên qua hai vạn Trấn Hải quân dùng Viêm Linh Bạo Ma Nỗ, từng bước một rời khỏi đại doanh Trấn Hải quân.

Đối với hai vị Thần Vương mạnh mẽ như bọn họ thì đây chính là khuất nhục đến cực hạn!