← Quay lại trang sách

Chương 3856 Không Gì Hơn Cái Này

Dưới tình huống bình thường, dù Tổ Thần Điện xuất động một ngàn Thánh tế có cảnh giới Tạo Hóa Thần Nhân, lại xuất động hơn mười vạn Tế Tự tinh nhuệ, còn có Tuần Tra Ti phối hợp, Tổ Thần Điện cũng làm không được.

Khoảng cách vẫn quá xa.

Tiếp theo, Diệp Chân cũng rất không khéo trở thành đồng lõa.

Vu Trọng Văn mượn đi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, còn nói tiện thể cho Tiểu Miêu hưởng chỗ tốt gì đó.

Diệp Chân biết Vu Trọng Văn mượn Tiểu Miêu là muốn làm gì, nhưng không nghĩ tới hành động của hắn ta thật sự quá lớn.

Dưới sự giúp đỡ của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu với phân thân Tổ Thần Sơn, một đêm quả thực đã dẹp mất năm mươi sáu vạn đệ tử tinh anh Thiên Miếu, đây là muốn đánh sống mái một phen với Thiên Miếu.

Trước tiên, Diệp Chân ra lệnh cho Trấn Hải quân toàn quân nâng cao cảnh giác, lập tức phân tán hạ trại.

Hắn sợ Nhật Nguyệt Đạo Tổ dưới cơn nóng giận vỗ xuống một cái tát, như vậy thật phiền toái.

Đang lúc nội bộ Trấn Hải quân như lâm đại địch, Vu Trọng Văn mang theo Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu ăn no căng, làm cho bụng tròn xoe tới gặp Diệp Chân.

Tiểu Miêu con hàng này, kể từ thu được một chút tinh huyết của Bạch Hổ Yêu Đế Hổ tộc, trong thời gian ngắn, tu vi không gặp phải gặp hạn chế bình cảnh.

Dưới tình huống tích lũy lâu dài sử dụng một lần, tiềm tu một đoạn thời gian trong không gian thời tự Thận Long châu đã được Diệp Chân dẫn dắt đột phá đến cảnh giới Tạo Hóa, hiện tại, tu vi của nó là Tạo Hóa Thần Nhân cảnh sơ kỳ.

Diệp Chân vốn muốn để Tiểu Miêu củng cố một chút.

Mặc dù nó bị vây ở cấp độ Giới Vương cửu trọng đỉnh nhiều năm như vậy, nhưng gần đây tăng lên quá nhanh, nên củng cố một chút sẽ tốt hơn.

Chỉ là một đêm trở về, khí tức của Tiểu Miêu, vậy mà từ Thần Nhân cảnh sơ kỳ tăng lên điên cuồng đến Tạo Hóa Thần Nhân cảnh trung kỳ, rõ ràng lấy được không ít chỗ tốt từ trong tay Vu Trọng Văn.

- Diệp soái, tiểu gia hỏa khả ái này, trả lại cho ngươi!

Vu Trọng Văn cười nói.

- Ta còn tưởng rằng Vu lão còn muốn dùng thêm một đêm.

Diệp Chân cười, Tiểu Miêu đã nhào vào trong ngực hắn, biến nhỏ như một con mèo nhỏ.

Vu Trọng Văn cười cười, chỉ vào bên ngoài:

- Nếu như lại dùng thêm một đêm, như vậy những bố trí này của Diệp nguyên soái, chỉ sợ cũng thật phải dùng tới.

Vu Trọng Văn đang ám chỉ Trấn Hải quân vừa được Diệp Chân hạ lệnh hạ trại chuẩn bị rút đi.

Diệp Chân khẽ chau mày, sau đó trong nháy mắt lông mày của hắn liền giãn ra, đối với kẻ địch như Thiên Miếu, hắn luôn chú ý, lời nói vừa rồi của Vu Trọng Văn, hắn đã kịp phản ứng lại.

- Tiếp tục đấu đến cùng với Nhật Nguyệt Thiên nhất mạch?

Diệp Chân đột nhiên hỏi.

Vu Trọng Văn nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không thừa nước đục thả câu:

- Nhật Nguyệt Thiên, Lôi Ngục Sơn, Thanh Lê Phong, ba phân đà này của Thiên Miếu, mặc dù nói bọn hắn như một thể chân tay, nhưng nội bộ cũng mâu thuẫn rất nghiêm trọng, đều luôn tính toán cản tay lẫn nhau, không có người chịu xuất toàn lực. Nếu bị bên ngoài đả kích quá tàn ác, ngược lại ba nhà sẽ toàn lực liên thủ lại với nhau. Trình độ hiện giờ vừa đúng lúc nên dừng lại.

Diệp Chân hiểu ý của Vu Trọng Văn, đối với ba nhánh Thiên Miếu này vẫn chọn lựa kế sách chia rẻ, chỉ đánh Nhật Nguyệt Thiên đầu rơi máu chảy, để cho nội bộ bọn hắn sinh ra mâu thuẫn, không đến mức lập tức đoàn kết lại liều chết với Đại Chu.

Đây là âm mưu.

Ba vị Đạo Tổ Thiên Miếu cũng có thể nhìn ra được, nhưng lại không cách nào hóa giải được.

Lôi Ngục Sơn và Thanh Lê Phong bị thiệt hại tương đối nhỏ, Nhật Nguyệt Thiên bị thiệt hại tương đối lớn, nhưng muốn làm cho Lôi Ngục Sơn và Thanh Lê Phong xung phong đánh trận đầu, hai nhà này chắc chắn không vui.

Nếu để Nhật Nguyệt Thiên lại xung phong, Nhật Nguyệt Thiên chắc chắn không vui.

Chuyện này có hơi giống ba hòa thượng không có nước uống, tất cả mọi người đều muốn giấu đi đồ ăn, cũng không muốn xuất ra lực lượng lớn nhất, tiếp theo cuối cùng đều sẽ bị thiệt thòi lớn.

Tất cả mọi người hiểu, nhưng cũng không nguyện ý, vì lúc này, người nào ra lực lượng lớn nhất, chính là người chết nhanh nhất!

Chỉ là trình độ tấn công kịch liệt của Vu Trọng Văn làm cho Diệp Chân có chút không hiểu!

- Vừa vặn sao?

Diệp Chân chỉ vào báo cáo kết quả trận chiến trong tay vừa lấy được:

- Năm mươi sáu vạn đệ tử Thiên Miếu ngã xuống và bị nô dịch, trong đó hơn một nửa là đệ tử Nhật Nguyệt Thiên. Tại sao ta có cảm giác, Nhật Nguyệt Đạo Tổ Thiên Miếu cũng sắp bị ngươi bức điên rồi?

- Cảm giác của ngươi là đúng, nhưng ngươi không hiểu rõ Nhật Nguyệt Đạo Tổ.

Vu Trọng Văn đột nhiên nhìn Diệp Chân nói:

- Vào một số thời khắc, chỉ nên làm một tồn tại quá cao quá lớn phiêu miểu xa vời, mới tăng thêm vô số cảm giác thần bí cho người bên ngoài. Ừ, giống như là thường dân Đại Chu ta, cho rằng hoàng đế Đại Chu ta mỗi ngày đều đang chuyên cần chính sự lo cho con dân, là minh quân nhìn rõ mọi việc, nhưng trên thực tế thì sao?

Lời này của Vu Trọng Văn, Diệp Chân nghe xong, mí mắt của hắn liền giật giật.

- Còn có, trước kia Diệp Nguyên Soái cũng đã làm Tế Tự phổ thông trong Tổ Thần Điện, năm đó, trong suy nghĩ của Diệp Nguyên Soái, những Thánh tế trong truyền thuyết Tổ Thần Điện lại là tồn tại kiểu nào, hiện tại thế nào, Diệp Nguyên Soái nghĩ như thế nào?

Vu Trọng Văn rất nghiêm túc hỏi.

- Bây giờ....... Chuyện này.......

Diệp Chân cười ha hả, suy nghĩ chân thật, chỉ sợ cũng có chút đả thương người.

- Không có gì hơn người đúng không? Diệp Nguyên Soái đại khái chính là như vậy nghĩ.

Vu Trọng Văn cười nói.

Không đợi Diệp Chân nói cái gì, Vu Trọng Văn nói lần nữa:

- Đúng là không gì hơn. Đối với tồn tại mạnh mẽ cao cao tại thượng, hắn sẽ chủ động tăng thêm vô số cảm nghĩ tốt với làm quá bản thân cho hắn thậm chí là khiến ngươi tưởng tượng hắn như Thánh Đức. Nhưng khi ngươi tiếp xúc hắn, mới phát hiện, ngươi đã từng vô cùng kính phục những tồn tại cường đại kia cũng chỉ như thế mà thôi!

- Không có gì đặc biệt!

- Đúng, không gì đặc biệt, bao gồm Đạo Tổ!

Vu Trọng Văn cường điệu nói.

- Diệp Nguyên soái, ngươi phải nhớ kỹ, Đạo Tổ, đầu tiên là một người, tiếp theo mới là Đạo Tổ! Tất nhiên đầu tiên là người, như vậy Đạo Tổ cũng có đủ loại cá tính với cảm xúc của người, có lẽ, chỉ là ẩn tàng sâu một chút hơn mà thôi.

Vu Trọng Văn nói.

Diệp Chân gật đầu một cái, bày tỏ đã hiểu

Vu Trọng Văn cười rời đi, khi đến trước soái trướng, quay đầu lại nói:

- Đúng rồi, mới vừa lấy được tình báo mới nhất, Thiên Miếu phái ra đặc sứ, khẩn cấp cầu kiến bệ hạ!