Chương 3871 Binh Bất Yếm Trá
Trong đại trướng, theo khoảnh khắc Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân rời khỏi, trung quân đại trướng, đột nhiên biến thành chợ bán thức ăn vô cùng ồn ào. Các tướng lĩnh nghị luận ầm ĩ, từng người vung tay vung chân trần thuật hiến kế. Đương nhiên, tất cả hiến kế đều quay xung quanh điều khoản Ma Tộc nghị hòa. Căn cứ thế cục trước mắt, như thế nào để Ma Tộc làm ra nhượng bộ càng lớn, thậm chí là bồi thường. Đương nhiên, cũng có phe cấp tiến. Bất quá, bên phe cấp tiến cũng thông qua tiến một bước chiến tranh bức bách, khiến cho Ma Tộc làm ra nhượng bộ càng lớn trong điều khoản nghị hòa, vì Đại Chu tranh thủ đến càng nhiều lợi ích.
Nhưng tất cả mọi người nghị luận đều là vây quanh vấn đề nghị hòa, những tướng lĩnh này vô ý thức đều cho rằng Đại Chu sẽ tiếp nhận Ma tộc cầu hoà. Đối với chuyện này, Diệp Chân không có chút tức giận. Chỉ lẳng lặng nghe, nghe những tướng lãnh đưa ra ý kiến, nghe rất nghiêm túc. Diệp Chân rất hiểu giải bọn họ, cũng rõ ràng ý nghĩ của bọn họ. Chiến tranh, là rất tàn khốc!
Là sẽ chết rất nhiều rất nhiều người. Trước dây mỗi một tướng sĩ bỏ mình liền đại biểu cho một gia đình ở hậu phương bi thương, thậm chí là bi kịch. Chính sách Đại Chu trợ cấp tuy tốt, nhưng giữa Hồng Hoang thiên địa này, đều có nơi ánh sáng mặt trời chiếu không tới, vẫn như cũ rất nhiều. Tiếng nghị luận tiếp tục gần một giờ, một tướng lĩnh đột nhiên phát hiện vẻ không hợp lý, bọn họ một mực đang nói, đại tướng quân Diệp Chân lại một chữ không nói. Cái này khiến bờ môi những tướng lĩnh lập tức liền phát khô, cả ngươi căng lên, quân pháp trong đại trướng cũng không phải nói đùa. Nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của Diệp Chân để bọn hắn buông lỏng một hơi.
- Tốt, những nghị cùng ý nghĩ của các ngươi, ta đều đã ghi lại, cũng sẽ chi tiết báo cáo cho bệ hạ. Nhưng chuyện Ma Tộc cầu hoà, dừng ở trung quân đại trướng, nếu ra khỏi trung quân đại trướng này, nếu ai dám nghị luận việc này, lại hoặc tiết lộ ra bất cứ người nào ngoài trung quân đại trướng ngoài, chém không tha!
- Đến lúc đó, quân pháp vô tình, đừng trách ta chỉ nói quân pháp không nhận người!
Diệp Chân đảo mắt nhìn tất cả mọi người ở trong doanh trướng, chúng tướng gật đầu lia lịa đáp ứng, sau đó toàn bộ rời khỏi. Không có mấy hơi, trong trung quân đại trướng, cũng chỉ còn lại bộ phận trọng yếu nhất của Đông Chinh đại quân, Diệp Chân, Vu Trọng Văn, Hoàng Kiếm, Lưu Khởi, Ngũ Phi Minh, Hoa Khôn, cộng thân vệ tiễn úy của Diệp Chân Hoành Thiên Quân và Hứa Tiến, cùng Cổ Thiết Kỳ, Hạ Kỳ chỉ mấy người. Bất quá, Cổ Thiết Kỳ và Hạ Kỳ hai người trong quân nghị chỉ có thể dự thính, trong Trấn Hải quân, chỉ có thể để Diệp Chân đại biểu. Về phần Hoành Thiên Quân cùng Hứa Tiến hai vị tiễn úy thì càng không cần phải nói.
- Chư vị, các ngươi thấy thế nào?
Tuy trong lòng Diệp Chân đã sớm có ý tưởng, nhưng ý kiến chúng tướng phía dưới, Diệp Chân vẫn muốn nghe. Đại quân Đông Chinh còn không phải Diệp Chân nói được là được.
Vu Trọng Văn cười cười, ra hiệu những người khác nói trước. Lên tiếng trước nhất là khai quốc đại tướng quân, cũng là Quân Đoàn Trưởng Thiết Huyết Quân Đoàn hiện tại - Hoàng Kiếm.
- Ý nghĩ của ta rất đơn giản, diệt cỏ tận gốc, nghi binh đánh tan, triệt để diệt tuyệt Ma Tộc. Nghị hòa, bất quá là Ma Tộc muốn làm trò xiếc mà thôi, thậm chí có thể là quỷ kế, không thể tiếp nhận nghị hòa.
Hoàng Kiếm tỏ thái độ rất rõ ràng. Lưu Khởi không nói gì, nhưng không nói gì có nghĩa ủng hộ Hoàng Kiếm. Ngũ Phi Minh không có mở miệng, bởi vì đây là nguyên nhân nhà lão tổ tông Ngũ Phi Hùng bọn hắn phục sinh tái hiện, Ngũ Phi Minh đã biết chút ít gì đó, đối với thân phận của Hoàng Kiếm cùng Lưu Khởi cũng biết một chút, cũng không có mở miệng. Ngược lại là An Bình Quận Vương Hoa Khôn quét mắt nhìn mọi người một chút, sau đó trực tiếp mở miệng,
- Từ trong nội tâm của ta ủng hộ ý nghĩ của Hoàng Tướng quân. Ta so với ai khác đều muốn triệt để diệt tuyệt Ma Tộc. Nhưng trước khi làm chuyện này, chúng ta cần cân nhắc một vấn đề khác, đánh tan, triệt để diệt tuyệt Ma Tộc, chúng ta cần phải bỏ ra bao nhiêu hoặc là đại giới cỡ nào.
- Cái đại giới này, chúng ta có thể giao ra được hay không, có thể chịu được hay không.
Vẻ mặt Diệp Chân khẽ động, lại coi trọng Hoa Khôn thêm mấy phần, An Bình Quận Vương chỉ nói mấy câu đơn giảng đã có chút vốn liếng. Đương nhiên, không phải nói Hoàng Kiếm bố cục không đủ. Chỉ cân nhắc từ lập trường thiết huyết phục sinh quân đoàn như Hoàng Kiếm mà nói. Trong khoảng thời gian này, theo Diệp Chân quan sát cùng đủ loại phán đoán, Diệp Chân cảm giác, thiết huyết phục sinh quân đoàn có một sự gấp gáp nào đó và vô cùng hạn chế.
- Không sai, Hoa Tướng Quân nói không phải không có lý, muốn triệt để diệt tuyệt Ma Tộc, nhất định sẽ phải bỏ ra cái giá rất lớn, thậm chí là thê thảm đau đớn.
Lưu Khởi mở miệng,
- Nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Nếu có thể lấy cái giá cực to triệt để dọn sạch Ma Tộc, ta nghĩ, đây là đáng giá.
- Nói không chừng, nếu hiện tại dừng lại nghỉ dưỡng, chờ đến sang năm, Ma Tộc nghỉ ngơi dưỡng sức, lại một lần nữa công phá Nhân Ma phòng tuyến thì sao?
- Lần này, Đại Chu ta có Thánh Quân lâm triều ngăn cơn sóng dữ, một lần khác, Đại Chu sẽ không có vận khí tốt như vậy.
Lưu Khởi nói.
Diệp Chân nghe được, Lưu Khởi nói Thánh Quân lâm triều chỉ là khai quốc Thái Tổ Cơ Bang phục sinh, nhưng An Bình Quận Vương Hoa Khôn lại nghe không hiểu.
- Lưu tướng quân, nếu như nỗ lực bỏ ra cái giá thê thảm đau đớn hội có khả năng dẫn đến Đại Chu chúng ta diệt quốc thì sao?
Hoa Khôn ở trước mặt Lưu Khởi, không thối lui chút nào.
- Diệt quốc, dưới tình huống Thánh Quân lâm triều bây giờ, đây tuyệt đối không có khả năng!
Lưu Khởi kiên định.
- Không có cái gì là không thể!
- Đừng quên, Thiên Miếu cũng là địch nhân của chúng ta!
- Trước đây rất nhiều năm, tất cả mọi người đều cho rằng Nhân Ma phòng tuyến không có khả năng công phá, Đại Chu nhất định sẽ truyền thừa vạn vạn năm. Nhưng Nhân Ma phòng tuyến vẫn bị công phá, Đại Chu cũng mấy lần lâm vào nguy cơ diệt vong!
Hoa Khôn nói.
- Sẽ không! Thánh Quân lâm triều, Đại Chu tuyệt đối sẽ không diệt quốc!
Lưu Khởi một mặt kiên trì.
- Ngài quên trước đó hiểm cảnh các bên cát cứ sao?
Hoa khôn gầm thét.
- Chưa, nhưng Thánh Quân lâm triều, tuyệt đối sẽ không diệt quốc!
Lưu Khởi nói.
- Ngài!
Hoa khôn bị tức gần chết, Lưu Khởi không thèm tranh luận, chỉ nói bốn chữ Thánh Quân lâm triều, quả thực không giảng đạo lý. Hết lần này tới lần khác Hoa Khôn lại không cách nào phản bác, Thánh Quân không phải vạn năng, ngươi có thể biết, nhưng lại không thể nói.