← Quay lại trang sách

Chương 3941 Chủ Động Từ Chức

Vu lão, trong Ma tộc, chúng ta đã biết người mạnh nhất của phe địch, tính cả Tiên Tri Ma Sư Bát Ngôn, còn có bảy vị Thần Vương, một vị Thủy tổ Ma Thần. Nhưng, lúc Ma tộc xuất chinh, nhất định sẽ có ở lại giữ cường giả Thần Vương cảnh, hơn nữa không phải chỉ một vị. Cho nên, ta suy đoán trước mắt số lượng cường giả Thần Vương cảnh Ma tộc có ước chừng chín đến trên dưới mười vị.

- Mà cường giả cấp độ Thần Vương Đại Chu ta, đã biết có khoảng mười bảy, mười tám vị, đương nhiên, nếu tính cả các vị ở lại bảo vệ Lạc Ấp và các nơi khác, trước mắt số lượng Thần Vương mà bệ hạ có thể điều động chắc hơn hai mươi vị, ước chừng cỡ hai mươi vị đến hai mươi lăm vị. Ta muốn hỏi, hai mươi vị đến hai mươi lăm vị Thần Vương có thể tham gia chiến đấu toàn bộ hay không?

Diệp Chân hỏi.

- Cái này chỉ sợ là không thể!

Vu Trọng Văn lắc đầu.

- Vương Thừa Tướng Vương Mãnh, lúc nào có thể lần nữa tham chiến?

Diệp Chân lại hỏi.

- Tạm thời chưa biết được, trong thời gian ngắn chắc chắn không được.

Vu Trọng Văn nói.

- Đã như vậy, con đường thứ nhất một tia hi vọng cũng không có, chỉ có thể chọn con đường thứ hai, đại quân từ từ tiến lên thu lại đất bị xâm lăng, quét sạch Ma tộc còn sót lại.

Diệp Chân nói.

- Lý do?

Diệp Chân nhếch miệng:

- Lý do này còn không đơn giản, Vu lão, nếu lao thẳng tới Vạn Thánh Thành, Thủy tổ Ma Thần Ma tộc A Di Khải và Tiên Tri Ma Sư Bát Ngôn nhất định sẽ cố gắng phản kích, bí pháp cấm thuật tầng tầng lớp lớp, trời sinh đã chiếm hữu ưu thế cực lớn. Đến lúc đó, chiến đấu ở địa bàn quan trọng của Ma tộc, Ma tộc gặp phải lại là trận chiến diệt tộc, sẽ làm hết khả năng, tuyệt không tiếc đồng quy vu tận.

- Dù tất cả sức mạnh đỉnh phong Đại Chu ta toàn bộ ra trận, chỉ sợ cũng sẽ trả giá cực lớn thậm chí là đánh đổi cực kỳ thê thảm, huống chi bây giờ, những vị có chiến lực mạnh nhất không thể tham gia tất cả. Thiên Miếu lại rình rập, bây giờ, từ từ nuốt chửng quét sạch, mới là thượng sách.

- Ừ, chính xác như thế.

Vu Trọng Văn chậm rãi gật đầu, nhưng cũng không mở miệng, khóe môi của hắn nhếch lên nụ cười thản nhiên, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Diệp Chân.

Bộ dáng này, làm cho Diệp Chân hơi có chút chẳng hiểu ra sao.

Vu Trọng Văn đây là ý gì?

Đột nhiên, Diệp Chân phản ứng lại.

Dựa theo kiến thức và sự quyết đoán của Vu Trọng Văn còn có mấy người Khai Quốc Thái tổ Cơ Bang, tự nhiên biết rõ phải nên làm như thế nào.

Bọn hắn chỉ có thể chọn con đường thứ hai, mà không phải con đường đầu tiên, căn bản không cần tới thỉnh giáo Diệp Chân.

Mà sở dĩ Vu Trọng Văn tới thỉnh giáo hắn, cũng vì Diệp Chân là Phiêu Kỵ đại tướng quân, nguyên soái Đông Chinh quân đoàn.

Thỉnh giáo là giả, nhắc nhở là thực sự!

Nhắc nhở Diệp Chân nhanh chóng đưa ra quyết đoán.

Quyết đoán như thế nào?

Nếu như dùng con đường thứ hai, kế sách toàn đại quân chậm rãi tiến lên, từng bước xâm chiếm quét sạch Ma tộc, như vậy kế tiếp, vị trí chủ soái Đông Chinh quân đoàn trở nên vô cùng quan trọng, cũng sẽ trở thành người bận rộn nhất giữa trời đất Hồng Hoang này.

Tương lai trong một đoạn thời gian rất dài, sẽ có rất nhiều quân vụ, có thể sẽ còn muốn bận rộn hơn so với hoàng đế.

Nhưng vấn đề bây giờ là, nguyên soái Đông Chinh đại quân Diệp Chân bị thương vô cùng nặng, thần nguyên cũng bị trọng thương, không cách nào xử lý quân vụ thời gian dài, chớ nói chi là tọa trấn. Vậy đi con đường nào, cần hắn đưa ra quyết định.

Dù sao, cục diện trước mắt, có thể nói là một mình Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Chân mưu đồ đánh liều làm ra, nếu hoàng đế đột nhiên hạ chỉ đổi soái, không chỉ trên triều xôn xao, lòng quân dao động mạnh, hơn nữa lời đồn hoàng đế là một người vô tình cũng sẽ bị truyền ra.

Nhưng, nếu do nguyên soái Đông Chinh đại quân chủ Diệp Chân tự mình chủ động nói, cục diện kia sẽ không giống vậy, đủ loại ảnh hưởng không tốt cũng sẽ bị ảnh hưởng ở mức thấp nhất.

Đây chỉ là điều thứ nhất, điều dễ hiểu nhất trên mặt nổi.

Nếu lại cân nhắc sâu sắc hơn, lại xem xét về phương diện chính trị triều đình, sự kinh khủng ẩn giấu phía sau càng thêm phức tạp.

Tỷ như nếu hắn tiếp tục dẫn dắt Đông Chinh, mặc dù sẽ có chút khó khăn trắc trở, nhưng khả năng cao là thắng trận, mà lại là thu được thắng trận lớn, lấy lại được nhiều đất mất.

Đại Chu lấy quân công phong tước, phía sau những thắng trận này, đại biểu cho vô số quân công, càng đại biểu có được vô số lợi ích.

Các thế lực trong triều đình Đại Chu có thể sẽ ra tay hái quả.

Đương nhiên, khả năng lớn nhất là, phong không thể phong!

Giành lại gần nửa quốc thổ Đại Chu đã từng mất đi, gần như là khai quốc.

Nếu công lao lớn như vậy để cho Diệp Chân một mình cầm hết, sau này đại chiến kết thúc, Khai Quốc Thái tổ Cơ Bang lấy cái gì phong cho Diệp Chân?

Thân Vương Thảo Luận Chính Sự sao?

Một người tương lai có hi vọng bước vào cảnh giới Thần Vương, còn là Thảo Luận Chính Sự Thân Vương, khác với hoàng đế ở chỗ nào?

Chuyện này có thể là nguyên nhân hôm nay Vu Trọng Văn đến đây nhắc nhở.

Đương nhiên, cũng có thể chỉ là chuyện thứ nhất.

Bây giờ, Đông Chinh đánh tới tình huống này, vì lợi ích lớn như vậy, sẽ trở nên vô cùng phức tạp.

- Vu lão, nếu như thế, có một chuyện Diệp mỗ xin Vu lão chuyển lời cho bệ hạ.

Diệp Chân nói.

Nghe xong Diệp Chân nói như vậy, Vu Trọng Văn liền biết, Diệp Chân đã hiểu được ý của hắn.

- Diệp Nguyên soái mời nói.

Vu Trọng Văn trịnh trọng nói.

- Vu lão, có thể thấy trước mắt, quân vụ Đông Chinh quân đoàn, sẽ vô cùng bận rộn, bây giờ thương thế của ta khó khăn khôi phục lại trong thời gian ngắn, nếu lại cứ khăng khăng giữ chức nguyên soái, tuyệt đối sẽ chậm trễ đại sự quân quốc, ảnh hưởng căn nguyên Đại Chu. Cho nên, ta quyết định, muốn từ chức nguyên soái Đông Chinh đại quân, Phiêu Kỵ đại tướng quân, xin Vu lão chuyển cáo bệ hạ.

Dừng một chút, Diệp Chân lại nói:

- Mặt khác, bản soái sẽ gửi tấu chương từ chức, cũng sẽ cho toàn quân thấy tâm ý, ủng hộ đại soái mới thuận lợi tiếp quản.

Vu Trọng Văn sợ hãi đứng dậy, cả kinh nói:

- Chuyện này, chỉ sợ......

- Ý ta đã quyết, Vu lão không cần khuyên nữa!

Vu Trọng Văn chậm rãi gật đầu, đột nhiên nhìn Diệp Chân nở nụ cười, đồng thời nhìn nhau cười to lên.

- Ai, Vu lão, nói như vậy thật mệt mỏi!

- Ách...... Đúng vậy, lão phu cũng không thích, nhưng là, ai......

Trong lúc nói cười, không khí lúng túng vô hình giữa hai người đã biến mất.

- Vu lão, ta sẽ chủ động từ chức, nhưng ta có một điều kiện.

- Diệp soái mời nói.

- Trong tương lai Đông Chinh, nếu Trấn Hải Quân chiến tổn vượt qua....... Ba thành, xin bệ hạ phái tinh nhuệ thay phiên nhau.

Diệp Chân nói.

Binh sĩ khó tránh khỏi hi sinh trong lúc chiến đấu, ra trận giết địch là thiên chức của binh sĩ, là tận trung vì nước ra sức vì nước, nhưng Diệp Chân nhất định phải mang những binh lính theo hắn ra trận, quay về.

Nếu không, Diệp Chân không mặt mũi nào gặp mặt phụ lão Bắc Hải!

Nghe vậy, Vu Trọng Văn, trịnh trọng xá dài hướng về phía Diệp Chân:

- Diệp soái yên tâm, ta đã ghi nhớ.