← Quay lại trang sách

Chương 3959 Tí Thủ

Chuyện này, nếu rơi vào trên đầu một người già thì cũng không có gì, có thể chìm quyết tâm tới.

Nhưng Xích Linh Nhi chỉ mới hai mươi tuổi, chính là thời điểm tính tình hoạt bát.

Thiếu niên bình thường, ở cái tuổi này, cho dù tính tình hoạt bạt thì cũng có cái lò lửa nhân thế này dạy hắn làm người lớn, mài đi góc cạnh và sự sắc sảo của hắn.

Thế nhưng Diệp Xích Linh thì sao?

Đến Chân Huyền Đại Lục không được mấy năm, tu vi đã gần như đạt tới tuyệt đỉnh của Chân Huyền Đại Lục, trên người thì được Diệp Chân phối tốt trấn khí, dưới trạng thái bình thường, trừ mẫu thân của nàng - Hồ Thanh Đồng ra thì không ai có thể chế phục được.

Chưa nói đến tu vi, địa vị cũng cao lạ thường.

Xuất thân quý tộc cấp cao nhất của Thiên Hoàng.

Mà Diệp Xích Linh xuất thân thì còn cao hơn quý tộc Thiên Hoàng.

Nàng chính là công chúa của toàn bộ Chân Huyền Đại Lục.

Cho dù đi đâu, không nói tiền hô hậu ủng, ám nội bảo hộ và tùy hành cũng có một nhóm lớn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tu vi của những người này lại không bằng Xích Linh Nhi, còn có thể bị Xích Linh Nhi phát hiện.

Làm ầm ĩ mấy năm, Xích Linh Nhi cảm thấy Chân Huyền Đại Lục vô cùng không thú vị.

Nhớ tới Diệp Chân từng nói với nàng về thế giới Hồng Hoang, càng thêm hướng tới.

Chỉ là bọn người Hồ Thanh Đồng đương nhiên sẽ không cho Xích Linh Nhi tiến về con đường Hồng Hoang.

Hồ Thanh Đồng vô cùng rõ ràng, hiện tại Hồng Hoang Đại Lục nguy hiểm cỡ nào.

Hồ Thanh Đồng không cho, Xích Linh Nhi lại bắt đầu tự mình giày vò, một tới hai đi, bị bọn người Uông Dục có ý định mưu đồ nhắm vào.

Cho nên mới có một màn hiện tại.

Nghe Xích Linh Nhi kể xong, Diệp Chân mới nhẹ vặn lên lỗ tai Xích Linh Nhi:

- Nói thật êm tai, ngươi kém chút nữa đã bị người khác thu thập, không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?

- Cha, cha, ta sai vẫn không được sao! Hơn nữa, không phải trong cơ thể ta còn có cho bảo mệnh thần phù sao?

- Còn cãi!

- Cha, ta sai, ta sai vẫn không được sao.

Mặc dù không có chịu bao nhiêu đau, nhưng Liêu Phi Bạch lại nhìn không được, trực tiếp đánh rụng tay Diệp Chân:

- Nào có người cha nào như ngươi, vừa về đã đánh con!

- Ta...

Diệp Chân im lặng, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

- Tốt, vậy chúng ta về Tề Vân thành trước.

Thần niệm nhất chuyển, Diệp Chân đã mang theo Liêu Phi Bạch và Diệp Xích Linh xuất hiện trên bầu trời Tề Vân thành, còn không đợi Xích Linh Nhi sợ hãi thán phục, Liêu Phi Bạch đã biến sắc:

- Không tốt, hình như Diệp phủ xảy ra chuyện.

Vào giờ phút này, trong Diệp Phủ đã loạn thành một đoàn.

Phụ thân của Diệp Chân - Diệp Thiên Thành thỉnh thoảng gầm thét, dạy dỗ đệ đệ của Diệp Chân - Diệp Tiến đến mức không dám thở mạnh.

Diệp Tiến vội vàng an bài sự vụ khẩn cấp, Diệp Thiên Thành còn oán giận đạp trên mông Diệp Tiến một cước, thể hiện rõ sự tức giận.

Mẫu thân Mễ Giang Tuyết đã sớm vinh thăng thành nãi nãi, lúc này lại là một mặt tái nhợt, nhìn một thân áo bào trước mắt, ngón tay không ngừng run rẩy.

Phong Khinh Nguyệt và Lục La ở bên cạnh vừa thôi cung quá huyết Mễ Giang Tuyết, vừa đánh ra phù tấn nặng nề, liên lạc thế lực khắp nơi tìm người.

Đôi mi thanh tú của Hồ Thanh Đồng cũng nhíu chặt, thầm vận rất nhiều bí pháp cảm ứng phương vị của Diệp Xích Linh, nhưng làm thế nào cũng không cảm ứng được, này làm cho Hồ Thanh Đồng hết sức lo lắng.

Hồ Thanh Đồng làm mẫu thân bí pháp cảm ứng không qua cũng làm cho trái tim của lão thái thái và lão thái gia càng treo đến cổ họng.

Diệp Xích Linh mất tích.

Diệp Xích Linh tiềm tu trong tĩnh thất, chỉ còn lại một chếc áo bào, người đã không thấy.

Mấu chốt là Hồ Thanh Đồng rất nhiều bí pháp cũng không cảm ứng được Diệp Xích Linh, bọn họ bị hù dọa.

Toàn bộ trong ngoài Diệp phủ, sói chạy hổ đột, loạn thành một bầy.

Qua trong giây lát đã có cao thủ Tề Vân Tông lướt đến, toàn bộ trong Tề Vân thành cũng trinh kỵ tứ xuất.

Ban đầu, Diệp Chân phát hiện Diệp phủ trong loạn thành một bầy, trong chớp mắt tâm đã nắm chặt thành một đoàn, khẩn trương đến không được.

Sợ trong Diệp phủ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dù sao tay của Cửu Nhật Thần Vương hoặc Hồng Nhu đã xuyên thấu qua bản thổ Chân Huyền Đại Lục, thẩm thấu tới.

Muốn làm chút chuyện ở Diệp phủ cũng không phải việc khó gì.

Trong khi phi tốc giáng lâm Diệp phủ, thần niệm lộ ra hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Diệp Chân đột nhiên thở dài một hơi.

Cũng không sợ kinh thế hãi tục, liên tục không ngừng bổ nhào vào trước mặt mẫu thân Mễ Giang Tuyết, xem xét trạng thái của mẫu thân.

Mặc dù trong lòng của Diệp Chân biết thân thể của mẫu thân Mễ Giang Tuyết sẽ không có vấn đề lớn gì, nhưng vẫn bản năng lo lắng.

Không ngờ, Diệp Chân vừa rồi xuất hiện, mẫu thân Mễ Giang Tuyết đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó gào khóc, vừa khóc, ngay cả mãnh liệt chùy của mình.

- Chân nhi, ngươi cũng cảm ứng được Xích Linh Nhi xảy ra chuyện rồi?

- Là ta làm bà nội không có chiếu cố tốt Linh Nhi.

- Ta có lỗi với ngươi nha!

- Ngươi chỉ một cốt nhục như vậy, ta... Ta không mặt mũi thấy....

Nói còn chưa dứt lời, con mắt của mẫu thân Mễ Giang Tuyết đã trợn trắng, tại chỗ ngất đi.

Diệp Chân trợn hai mắt lên, vẫy tay một cái, na di Liêu Phi Bạch và Diệp Xích Linh còn trong hư không đến trong Diệp phủ.

- Xem đi, đều là chuyện tốt ngươi làm!

Diệp Chân nổi giận quát.

Diệp Xích Linh kinh ngạc đến ngây người, cũng bị hù dọa, nhìn bà nội Mễ Giang Tuyết bị ngất đi, khóe miệng còn có từng tia vết máu thì cũng lo lắng đến phát khóc.

Hồ Thanh Đồng tương đối nghiêm khắc hơn rất nhiều, toàn bộ Diệp phủ, thương nhất Xích Linh Nhi, còn chính là bà nội.

- Bà nội, người làm sao vậy, ta.... Ta sai, ta cũng không dám như vậy nữa....

Diệp Xích Linh nhào vào trong ngực Mễ Giang Tuyết, vừa khóc vừa gào.

Liêu Phi Bạch cũng không lo được ôn chuyện với bọn tỷ muội, vội đi đến phía sau Mễ Giang Tuyết, đưa một chút xíu Linh Lực tinh thuần vào trong, Mễ Giang Tuyết mới chậm rãi tỉnh dậy.

- Chẳng lẽ là ta đang nằm mơ sao?

Nhìn Diệp Xích Linh mất mà được lại, nhìn lại Diệp Chân, Mễ Giang Tuyết trong lúc nhất thời có loại cảm giác như trong mộng, một hồi lâu, mới hoàn toàn hiểu được.

Đã tìm được Diệp Xích Linh.

Tin tức như sóng nước chớp mắt truyền khắp toàn bộ Diệp phủ.

Trong chốc lát, Diệp phủ vừa rồi gà bay chó chạy sói chạy hổ đột, trong thời gian cực ngắn đã trở nên an bình, kinh hoảng và khẩn trương diệt hết, thay đổi một cảnh tướng khác.

Trong đại sảnh Diệp phủ, bà nội ôm tôn nữ, gia gia nhìn tôn nữ, chủ sự Diệp phủ nhị gia Diệp Tiến cũng thở dài một hơi.

Trên mặt chư nữ Phong Khinh Nguyệt, Lục La, Hồ Thanh Đồng đều bình thường trở lại.

Một khoảnh khắc này, trong lòng Diệp Chân đột nhiên có cảm giác.

Diệp phủ biến hóa, từ kinh hoảng hỗn loạn, lại đến an bình tường hòa như bây giờ, mặc dù thời gian không dài, nhưng ngay từ đầu, tất cả mọi việc vẫn đều nằm trong thần niệm của Diệp Chân.

Thậm chí toàn bộ trong ngoài Tề Vân thành, lúc ấy Diệp Chân còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, thần niệm chớp mắt bao trùm.

Nguyên bản bởi vì đại tiểu thư của Diệp phủ mất tích mà đưa đến tình trạng khẩn trương, trong chớp mắt giải trừ.

Mẫu thân biến hóa trước sau cực to lớn, Tề Vân thành biến hóa, đột nhiên cho một bút màu vào bức tranh nhân gian mà trước đó Diệp Chân vẫn chưa hoàn thành.