← Quay lại trang sách

Chương 3969 Bí Mật Bị Khui Ra

Bát sư tỷ Trang Ninh Băng hỏi lại.

- Ai!

Diệp Chân thở dài một tiếng:

- Trang sư tỷ, ta không nghĩ tới là ngươi, nhưng mà ta hi vọng giờ này khắc này, ngươi có thể đem chân tướng nói, miễn cho chúng ta hiểu lầm ngươi là phản đồ.

- Phản đồ?

Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc biến sắc, bỗng nhiên nhìn về phía Trang Ninh Băng, Lãnh Thủ Thiên thay Trang Ninh Băng tranh luận.

- Diệp sư đệ, lời này cũng không thể nói lung tung, sư muội cùng chúng ta thủ cơ nghiệp còn sót lại hơn mười vạn năm, làm sao có thể là phản đồ?

- Đúng vậy, Trang sư muội làm sao có thể là phản đồ, nàng năm đó là người thân nhất với sư tôn, quan hệ giữa sư tôn với nàng, so với tứ sư muội còn tốt hơn.

Lệnh Xiêm cũng nói.

- Mấy vị sư huynh, ta cũng không có nói Trang sư tỷ là phản đồ, nhưng mà Trang sư tỷ, xác thực có chút ngoài ý muốn.

Lục Tâm tỏa cùng Tí Thủ ấn trực tiếp hiện lên bên ngoài cơ thể Diệp Chân, biểu hiện ra cho mọi người.

- Hai cái dị bảo này, đối với chấn động thần nguyên cùng tâm linh, vô cùng mẫn cảm. Ta không dám nói Đạo Tổ cũng có thể cảm nhận được, dù sao ta không dùng bảo vật này đối phó với Đạo Tổ, nhưng dưới Đạo Tổ, bất cứ dị thường nào, đều chạy không thoát sự cảm ứng của nó.

Nói xong, Diệp Chân nhìn về phía bát sư tỷ Trang Ninh Băng:

- Sư tỷ, ngươi giải thích một chút, lúc nãy đối mặt vấn đề của ta, vì sao thần nguyên cùng tâm linh đều chấn động.

- Nếu không phải khác thường, như thế nào như vậy?

Câu thứ hai của Diệp Chân là nói với bốn người Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc.

Khí tức bốn người Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc liên tục rơi trên Lục Tâm tỏa cùng Tí Thủ ấn, và bị sốc.

Lục Tâm tỏa còn tốt, bọn họ có thể cảm ứng được ra đây là một cái thần hồn dị bảo, thần niệm chìm vào, di động tâm niệm thần nguyên đều có dấu hiệu, uy năng xác nhận bất phàm.

Nhưng mà Tí Thủ ấn, bên trong lại hỗn hỗn độn độn, thần niệm bọn họ hạ xuống, như đá chìm đáy biển, chớp mắt bị tiêu tan.

Chío dù là Tiên Thiên linh bảo, cũng chưa chắc thần dị như thế.

Như vậy, bọn họ tự nhiên tin tưởng Diệp Chân nói không sai.

Theo như lời nói Diệp Chân, Trang Ninh Băng nếu không phải khác thường, như thế nào như vậy?

Đây cũng là suy nghĩ của Diệp Chân.

Diệp Chân đã từng nghĩ tới, phản đồ trong Ngũ Tiên tông, khả năng là lục sư huynh Liên Mặc.

Nhưng mà lời của A Sửu, lục sư huynh Liên Mặc chỉ là bụng dạ rất sâu mà thôi.

Lúc này Diệp Chân tự thân cảm ứng, không nghĩ tới lại là bát sư tỷ Trang Ninh Băng.

Nhưng mà, bát sư tỷ Trang Ninh Băng cũng không nhất định là phản đồ.

Bởi vì Diệp Chân hỏi, là những năm gần đây ai từng có hoặc duy trì liên hệ với Thiên Miếu.

Mà không phải ai bán đi sư tôn.

Nếu Diệp Chân không biết thất sư huynh Hàn Thế Triết chính là Nhật Nguyệt Thần Quân thì cũng thôi đi, bây giờ biết, ý nghĩ tự nhiên không giống với lúc trước.

Cũng diễn sinh ra được rất nhiều vấn đề mới.

Ánh mắt của bốn người Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc đều nhìn về phía bát sư tỷ Trang Ninh Băng, nhưng mà bát sư tỷ Trang Ninh Băng lại là mím chặt môi không mở miệng.

- Trang sư tỷ, ngươi hẳn phải biết thất sư huynh Hàn Thế Triết còn sống?

Diệp Chân hỏi.

Lời vừa nói, đôi mắt bát sư Trang Ninh Băn lộ ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc vô cùng nhìn Diệp Chân.

Mấy người Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc lại là la thất thanh.

- Cái gì, lão thất còn sống?

- Lão thất năm đó không phải đã chết rồi sao?

- Hắn làm sao có thể sống sót?

- Chẳng lẽ lão thất là phản đồ?

- Là lão thất phản bội bán đi sư tôn?

Không cần Diệp Chân nói cái gì, tin tức vô cùng kình bạo vừa mới tuôn ra, khiến bốn vị sư huynh Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc trong nháy mắt có vô số phán đoán liên tưởng không khác nhau lắm.

Ngắn ngủi một cái chớp mắt, ý kiến bốn vị sư huynh gần như thống nhất, thất sư huynh Hàn Thế Triết là phản đồ, hắn mới là người bán sư.

Nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên hai mắt phun lửa:

- Lão thất là đồ lang tâm cẩu phế, uổng công sư tôn toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hắn, coi hắn là thành truyền nhân y bát mà bồi dưỡng.

Hắn vậy mà làm phản đồ bán đi sư tôn....

- Thất sư huynh không phải phản đồ!

Bát sư tỷ Trang Ninh Băng cuối cùng không còn lặng im, phảng phất dùng hết khí lực toàn thân hướng về phía nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên gào thét, cũng thay thất sư huynh Hàn Thế Triết tranh luận

- Thất sư huynh không có bán sư tôn!

Nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên gấp gáp:

- Sư muội, thất sư đệ khởi tử hoàn sinh, hắn không phải phản đồ, ai là phản đồ?

Ngươi dựa vào cái gì nói hắn không phải phản đồ!

- Ta hỏi qua thất sư huynh, hắn nói không phải hắn!

Bát sư tỷ Trang Ninh Băng tức giận.

- Đương nhiên, cũng không phải trong lúc cấp bách phạm sai lầm.

Giờ này khắc này, tin tức thất sư huynh Hàn Thế Triết còn sống, đã không dối gạt được.

- Ngươi gặp qua lão thất?

Đại sư huynh Liên Mặc ngạc nhiên mở miệng.

Bát sư tỷ Trang Ninh Băng ngơ ngác một chút, chậm rãi gật đầu.

Cái gật đầu này lập tức đưa tới lửa giận của Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Trang Ninh Băng.

Đầu tiên là đại sư huynh Phù Tô mở miệng:

- Trang sư muội, lão thất còn sống, ngươi còn gặp qua hắn, vì sao không nói cho chúng ta?

- Vì sao?

- Ngươi cũng thấy lão thất, vì sao không cho lão thất tới gặp chúng ta! Chúng ta những năm này, còn tưởng rằng hắn....

Hai con ngươi Nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên mơ hồ ửng hồng.

- Sư huynh, chỉ sợ lão thất còn có bát sư muội cho là trong bốn chúng ta có phản đồ, lão thất mới không cho bát sư muội nói cho chúng ta biết, mà bát sư muội cũng cho rằng như thế, cũng không nói cho chúng ta biết.

- Lục sư huynh Liên Mặc xác thực rất có bụng dạ, một câu liền đánh thẳng vào chỗ hiểm, còn dẫn sự tình đến phương hướng tối tăm nhất.

Vẻ mặt ba người Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm đều trở nên vô cùng khó coi, cũng có mấy phần không dễ chịu.

Tam sư huynh Lệnh Xiêm gầm thét:

- Bát sư muội, chúng ta nhiều năm như vậy mưa gió cùng nhau đi qua, đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ còn không sánh bằng một câu do phản đồ khởi tử hoàn sinh?

- Lệnh sư huynh, không phải!

Bát sư tỷ Trang Ninh Băng cúi đầu, một mặt phức tạp.

- Sư muội, vậy ngươi cũng nói cho chúng ta một chút, đây rốt cuộc là vì sao? Là chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Đại sư huynh Phù Tô như sương lạnh.

Nhìn một màn này, Diệp Chân thầm than một tiếng, chuyện ngày hôm nay, nếu hắn lại không mở miệng, e rằng năm vị sư huynh muội trở mặt ngay tại chỗ, thậm chí có thể tiến triển theo chiều hướng xấu hơn.

Huyền Cơ Đạo môn còn chưa lập, ngọn nguồn đã phân rã.

- Trang sư tỷ, Thiên Miếu Nhật Nguyệt Thần Quân, chính là thất sư huynh Hàn Thế Triết của chúng ta?

Tiếng tuy nhỏ nhưng như lôi đình cuồn cuộn mà qua.

Bốn vị sư huynh Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc khiếp sợ tại chỗ, trợn mắt hốc mồm, bát sư tỷ Trang Ninh Băng cũng ở trong nháy mắt này kinh ngạc vô cùng, nhìn bộ dáng Diệp Chân, tựa như là thấy quỷ.

- Ngươi... Làm sao ngươi biết? Cái này.....

Bát sư tỷ Trang Ninh Băng nói năng lộn xộn, có điều, nhưng biểu lộ một sự thật cơ bản ‘những gì Diệp Chân nói là đúng’.