Chương 3993 Không Chỉ Có Ngươi Có
Diệp Chân đứng ngây người tại chỗ, có thể cân nhắc nhận hắn làm cha.......
Điều này cũng thực sự là.......
Nhưng hài tử lớn như vậy, trước mặt đột nhiên xuất hiện cha mình, hài tử có phản ứng này, cũng rất bình thường.
Diệp Chân cảm thấy may mắn, đứa nhỏ này ít nhất cho hắn cơ hội.
- Ừm, ngươi chờ, nhất định ta sẽ dẫn đi.
Sở dĩ Diệp Chân không có ngăn cản Diệp Trác bị mang đi là muốn Diệp Trác không nhìn thấy tình hình kế tiếp.
Đứa nhỏ này dù sao cũng là lão thái thái nuôi lớn, thân tình trong đó không cách nào xóa bỏ.
Nói thật, bộ dáng vừa mới nãy của lão thái thái khiến cơn giận vừa mới tích uẩn trong đầu Diệp Chân đột nhiên tiêu tán không ít.
Lão thái thái rất thương Diệp Trác, có thể nhìn ra được là phát ra từ thật lòng.
Mặc dù vì nguyên nhân huyết mạch, lại không cách nào nói khác.
Mà Diệp Chân đều muốn tranh thủ cho con của mình tự do, hắn cảm thấy, không cần thiết dùng máu tươi để kết thúc.
Đúng vậy, bây giờ, hắn muốn giành lấy sự tự do nhi tử.
Theo Diệp Chân thấy, hiện tại, mặc dù Diệp Trác cẩm y như ngọc, nhưng lại như con ếch ngồi đáy giếng, chi tước bị giam trong lồng, nếu lại không tự do, sau này, hắn chỉ có thể nhảy nhót ở vùng thiên địa này, không cách nào chân chính bay lượn giữa vạn giới.
Diệp Chân thân là cha, không cách nào cam đoan con của mình trưởng thành lên thành thế chi anh hào, trưởng thành lên thành cường giả tuyệt thế, hiền giả các loại.
Đó là bản lãnh sau này của Diệp Trác biểu lộ ra.
Nhưng trước khi Diệp Trác tìm được con đường của mình, Diệp Chân người làm phụ thân này lại là người đầu tiên phải bảo đảm cho Diệp Trác có được một đôi tự do cánh. Chim ưng chưa từng gặp qua núi cao, sẽ không thể có ý chí mạnh mẽ.
Diệp Trác như chim ưng non mỗi ngày ở ổ, hắn cần có cơ hội bay ra khỏi ổ, đây là trách nhiệm và nhiệm vụ của người làm cha như Diệp Chân.
Không thể để hắn trưởng thành trong thâm cung, dưới sự cưng chiều lão thái thái, cũng là trách nhiệm và lo lắng của Diệp Chân.
Cho hắn có cơ hội và rèn luyện, có thể trưởng thành đến trình độ gì, thì phải nhìn Diệp Trác.
Người làm phụ thân như Diệp Chân sẽ cố gắng giúp đỡ hắn!
- Ngươi nuôi dưỡng Trác nhi lớn lên, cho nên, ta vẫn phải gọi ngươi một tiếng nãi nãi.
Diệp Chân chắp tay thi lễ hướng về phía lão thái thái.
Lão thái thái gật đầu một cái, sắc mặt của nàng cũng đã hơi bình tĩnh lại.
Thải Y cũng thở dài một hơi, cuối cùng một màn nàng không muốn nhất đối mặt nhất cũng xuất hiện.
- Nãi nãi, nhìn ra được, ngươi rất thương Trác nhi, vô luận là xuất phát từ điều gì, cũng là thật lòng, cho nên, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Diệp Chân đột nhiên hỏi.
Diệp Chân nói như vậy, khiến sắc mặt lão thái thái càng thêm dãn ra:
- Ngươi hỏi đi.
- Ngươi đọc qua lịch sử chưa?
Diệp Chân đột nhiên hỏi.
- Ngươi từng đọc qua lịch sử chưa?
Bảy chữ vô cùng đơn giản lại trực tiếp chỉ vào nơi sâu nhất trong lòng người, câu hỏi vô cùng sắc bén, cũng không có bất cứ tình cảm nào, khiến sắc mặt lão thái thái biến đổi liên tục.
Vô luận là lão thái thái, hay Thải Y, lại có lẽ là Tạo Hóa Thần Nhân khác trong Hoàng Linh tộc đều có kiến thức vô tận, trong chớp mắt đều hiểu được ẩn ý sau bảy chữ này của Diệp Chân.
Ẩn ý trong câu hỏi của Diệp Chân thật ra ẩn chứa vô số vấn đề và điều cần suy nghĩ!
Tất cả mọi người gần như cũng hiểu.
Lại phối hợp với yêu cầu vừa mới của Diệp Trác muốn đến Hồng Hoang nhìn trước khi rời đi càng có tính chấn động.
Một hài tử trưởng thành ở thâm cung của phụ nhân, tương lai có thể có bao nhiêu tiền đồ?
Một chim ưng con vẫn luôn được bảo vệ dưới cánh chim không trải qua mưa gió, sau này, nó làm sao có thể gánh vác nổi tương lai Hoàng Linh nhất tộc?
Trước mắt, dưới loại trạng thái cưng chiều này của lão thái thái, xác suất cực lớn sẽ cưng chiều ra một tên hoàn khố (chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa)!
Lịch sử chứng minh, gần như tất cả hài tử lớn ở thâm cung phụ nhân, tương lai trên vai đều rất non nớt!
Bảy chữ này của Diệp Chân là vấn đề, cũng là lo lắng, càng là nhắc nhở!
Thải Y làm mẫu thân, nét sầu trong đôi mắt nàng càng lớn, nàng rất sớm đã nghĩ tới vấn đề này, lại bị nãi nãi lấy hài tử uy hiếp, không cho nàng nói với Diệp Chân, lại không dám phản kháng.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, vẫn là sức mạnh.
Lực lượng sau lưng lão thái thái quá lớn, không phải nàng có khả năng phản kháng.
Thấy lão thái thái còn có nhóm người Hoàng Linh tộc tại chỗ đều lộ ra vẻ trầm tư, trong lòng Diệp Chân không khỏi buông lỏng.
Chuyện này cuối cùng Diệp Chân vẫn thấy hy vọng dùng thủ đoạn hòa bình để giải quyết, mà không phải sức mạnh.
Vô luận như thế nào, lão thái thái vẫn muốn nuôi dưỡng bảo vệ Diệp Trác lớn lên.
Chỉ cần có cơ sở này, Diệp Chân cảm thấy, vạn sự đều có chỗ thương lượng.
Nhưng, hắn đã đánh giá thấp tính cố chấp của lão thái thái, hoàn toàn đánh giá thấp.
- Diệp Chân, lão thân từng đọc qua lịch sử, tự nhiên hiểu ý của ngươi, một hài tử lớn ở thâm cung trong tay lão phụ, tương lai không có gì nhiều tiền đồ. Một hài tử chưa từng trải qua mưa gió, cũng sẽ không có thành tựu gì lớn. Nhưng, những thứ này đều không phải vấn đề.
- Ngươi phải biết, lão thân cũng không phải lão phụ thâm cung bình thường, chờ đứa nhỏ này lớn một chút, lão thân tự mình dẫn hắn đi du lịch thiên hạ, trải qua mưa gió. Đương nhiên, lão thân cho phép ngươi gọi là một tiếng nãi nãi, cũng coi như ngươi còn có chút lương tâm.
- Sau này, cũng không cần năm năm gặp một lần, chỉ cần không phải quá thường xuyên, năm năm qua hai ba lần thậm chí ba bốn lần, cũng có thể, đứa nhỏ này dù sao cũng là huyết mạch của ngươi. Còn có, Thải Y ta cũng không ngăn cản. Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ, có thể cam đoan sự an toàn cho Thải Y, nàng có thể cùng ngươi rời đi, đương nhiên, chuyện hoàng thần điện, Thải Y phải xử lý tốt, không thể có chỗ chậm trễ.
Lão thái thái nói rất chậm, nhưng rất chân thành, nàng cảm thấy, đây đã là sự nhường nhịn cực lớn của mình.
Nghe vậy, Diệp Chân lại nở nụ cười khổ:
- Nãi nãi, đến cùng, ta và Thải Y mới là phụ mẫu đứa nhỏ này. Cho tới bây giờ, ta chưa từng muốn độc chiếm đứa bé này. Nãi nãi, chúng ta có thể cho đứa bé này càng nhiều thêm một chút tự do, cũng cho ta càng nhiều thêm một chút thời gian hay không? Ta bảo đảm, vô luận đi nơi nào, hay mang đứa bé này làm cái gì, từng giờ từng phút, đều hồi báo với ngươi.
- Dù sao, chúng ta cũng hy vọng tương lai của đứa bé này tốt hơn, ngươi nói đúng không?
Diệp Chân rất chân thành nói với lão thái thái.