← Quay lại trang sách

Chương 4008 Chạy Đâu Cho Thoát

Cũng vào lúc này, trong hư không Cửu Nhật Thần Vương đột nhiên phát ra một âm thanh thống khoái than dài, lại nhân cơ hội ngắn ngủi Diệp Chân chặn lại diệt thế chi hỏa, hắn thi triển ra tất cả vốn liếng, cuối cùng thần nguyên của hắn đang bị Thiết Huyết kiếm vây vốn với nhục thân hắn giống như mạng nhện, cũng chạy thoát được.

Cửu Nhật Thần Vương chủ động vứt bỏ nhục thân, thần nguyên chạy thoát ra ngoài!

Sau khi thoát khốn, hắn đắc ý cười to:

- Diệp Chân, Thế Thiên Hành Phạt lại có thể làm gì được ta? Sau này, bản tọa sẽ báo thù!

Trong tích tắc, ánh mắt đại năng các phương Hồng Hoang đồng thời khẽ động, Thế Thiên Hành Phạt đã kết thúc?

Cửu Nhật Thần Vươngchủ động bỏ qua nhục thân muốn trốn.

Thiên La trong cung, ba vị Đạo Tổ quan sát từ xa chiến trường ánh mắt đột nhiên khẽ động, khí tức đều có phun trào.

Trong đôi mắt Lôi Ngục Đạo Tổ bắn ra ánh lôi, nhưng lông mày của hắn lại đột nhiên nhăn lại.

Thân là Đạo Tổ, cảm nhận của bọn hắn đối với Thiên Đạo là vô cùng mẫn cảm.

Mặc dù Cửu Nhật Thần Vương trốn khỏi Thế Thiên Hành Phạt của Diệp Chân, nhưng trong cảm ứng của bọn hắn, Thế Thiên Hành Phạt kia vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Đây thật là có chút không bình thường.

Thiên Đạo, cũng không phải mãnh thú do Diệp Chân thuần dưỡng, không phải hắn muốn dụ động là có thể dẫn động, muốn thay thế trời là có thể thay thế, nhất thiết phải có từ đầu đến cuối.

Nói cách khác, trong cảm ứng của bọn hắn, Thế Thiên Hành Phạt kia vẫn còn chưa kết thúc, chắc chắn có nguyên nhân.

Đột nhiên, ánh mắt của ba vị Đạo Tổ rơi vào bức tranh sa trường còn sót lại một ít của Diệp Chân treo trên bầu trời Thiên Minh Thần Quốc.

Bức họa sa trường của hắn khiến ba vị Đạo Tổ có chút chấn kinh, bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Chân còn có thể đạt được thành tựu căn cơ đại đạo như thế.

Nhưng trước khi Thiết Huyết kiếm với Thiên Tru cung được đúc thành, bức tranh sa trường của Diệp Chân trên cơ bản đã dùng hết rồi, chỉ còn lại một ít tàn quyển treo ở trên bầu trời.

Trước đây, người nào cũng không có chú ý.

Nhưng giờ khắc này, khi ánh mắt của Lôi Ngục Đạo Tổ bắn ra sấm sét rơi vào trên tàn quyển bức tranh sa trường này, hai hàng mi của hắn đột nhiên nhếch lên:

- Không tốt, sợ là Cửu Nhật đã gặp phiền toái.

Ánh mắt của Nhật Nguyệt Đạo Tổ bên cạnh cũng trong nháy mắt rơi vào phía trên tàn quyển này, khi thấy rõ hình ảnh tàn quyển này, sắc mặt hắn chợt trầm xuống.

- Trước đây, Cửu Nhật làm việc không nể nang ai, mới có đại kiếp hôm nay, chúng ta đã không cách nào cứu được hắn. Nhưng chờ sau đó, ba người chúng ta lại nhất định phải ra tay toàn lực, lại không thể có bất kỳ giữ lại nào, phải khiến kẻ này vẫn lạc tại chỗ hôm nay.

Nói đến đây, Nhật Nguyệt Đạo Tổ giương giọng hô to:

- Cho dù là Lục Ly trước kia, cũng chưa từng giống như kẻ này có thể đúc thành đại đạo chi cơ ở cảnh giới Thần Tướng, còn có thể thay trời hỏi thăm, hành động hành phạt!

Lôi Ngục Đạo Tổ miệng nói rất hay, nhưng ánh mắt Nhật Nguyệt Đạo Tổ lại rơi trên thân Thanh Lê Đạo Tổ, bình tĩnh chờ Thanh Lê Đạo Tổ tỏ thái độ.

Ở trong ba người bọn họ, Thanh Lê Đạo Tổ vẫn luôn là người không kiên định, Nhật Nguyệt Đạo Tổ với Lôi Ngục Đạo Tổ cũng biết điều này.

Điều này không chỉ có liên quan đến bản tính của Thanh Lê Đạo Tổ, cũng có liên quan đến công pháp hắn tu luyện.

Ánh mắt của Nhật Nguyệt Đạo Tổ sáng rực nhìn gần phía dưới, Thanh Lê Đạo Tổ nhẹ nhàng gật đầu:

- Ta biết, được rồi!

Lạc Ấp, Khai Quốc Thái Tổ Cơ Bang nghiêng nhìn phương hướng Thiên Minh Thần Quốc, lại nhìn về phía Thiên La cung, con mắt của hắn híp lại thành một đường.

Phía trên Thiên Minh Thần Quốc.

Thần nguyên Cửu Nhật Thần Vương sắp rời khỏi nhục thân, hóa thành một vòng Đại Nhật cực nhỏ, dưới sự bảo vệ của bốn vòng Đại Nhật còn sót lại, hắn đã chui đột qua, sắp chạy thoát.

Diệp Chân thấy một màn này lại không vội chút nào.

Hôm nay, trận chiến này, hắn đã trù tính rất lâu, há lại cho Cửu Nhật Thần Vương dễ dàng chạy thoát như vậy!

Nếu Cửu Nhật Thần Vương dễ dàng chạy thoát như thế, căn cơ đại đạo hắn vừa mới đúc thành, chỉ sợ cũng sẽ thiếu sót.

Diệp Chân đã sớm chuẩn bị!

Hắn tiện tay ném ra Thiên Tru cung đang cầm, lại hướng về phía tàn quyển bức tranh sa trường treo trong vòm trời tiện tay đánh một chiêu, quan miện nhân đạo thần quang sau đầu Diệp Chân mũ như đang hưởng ứng, bắn ra tia sáng chói mắt, tiếng cười lạnh của hắn bỗng vang lên.

- Cửu Nhật, Thiên Phạt chưa xong, bốn phương như lao tù, há có đường cho ngươi chạy thoát!

Giống như miệng ngậm thiên hiến, âm thanh của Diệp Chân vừa vang lên, trước khi Cửu Nhật Thần Vương hóa thành ánh lửa thì Diệp Chân đã biến ra bức tường vô hình, ngăn cản thần nguyên của hắn ở nơi đó.

Cửu Nhật Thần Vương kinh hãi.

Nhưng giờ khắc này, hắn tự nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, thần nguyên trực tiếp dùng Đại Nhật chi tượng, thôi động bản nguyên chi lực bốn vòng Đại Nhật còn sót lại, ý muốn xông phá nhà tù giữa trời đất này.

Hắn đã bị Thiên Phạt, thì làm gì còn quan tâm lồng giam thiên địa.

Nhưng, Diệp Chân vừa mới ném ra Thiên Tru cung, khoảnh khắc hắn ném ra, rồi bước một bước xuất hiện ở giữa trời đất.

Lúc này, thời điểm Cửu Nhật Thần Vương ý muốn xông phá khỏi vòng vây, Thiên Tru cung lại gia trì lên, trong chớp mắt đã giúp cái nhà tù này bền vững thêm gấp trăm lần nghìn lần.

Không chỉ như thế, tiếng hò hét tức giận của vô số Anh Linh trong Thiên Tru cung, khiến trong lòng Cửu Nhật Thần Vương hiện lên một loại cảm giác sợ hãi không cách nào hình dung.

Người gian chưa được diệt trừ, oán giận của Anh Linh giữa trời đất khó tiêu!

Tàn quyển bức tranh sa trường trên bầu trời treo trong nháy mắt được thôi động, chính là trước kia, Cửu Nhật Thần Vương hạ xuống Thiên Phạt Hoàng Kim Thánh thành Y Trĩ biển cát, thiêu huỷ ngàn dặm lãnh thổ trong ngoài Hoàng Kim Thánh thành, giết chết mấy trăm vạn con dân sa mạc.

Thật ra một phần bức tranh sa trường này, trước đây Diệp Chân đã liều chết không nhận là kẻ gian trước mặt Cửu Nhật Thần Vương, hắn đã chuẩn bị vận dụng, dùng tấm bức họa sa trường dẫn động Thiên Phạt.

Chỉ là không nghĩ tới Hồng Nhu lại đứng nhảy ra chỉ chứng, Diệp Chân chỉ có thể Thế Thiên Hành Phạt, nên bức họa này có thể tồn tại đến bây giờ.

Lúc này, hắn dùng tới còn rất đúng lúc.

Trong bức họa sa trường, hình ảnh Cửu Nhật Thần Vương hạ xuống Thiên Phạt bỗng phóng đại ra, dáng vẻ vô số dân tộc sống ở sa mạc chết thảm tại chỗ, đột nhiên tập trung chung vào một chỗ, phẫn nộ gầm hét lên hướng về phía bị lồng giam thiên địa phong tỏa Cửu Nhật Thần Vương.

Trong từng tiếng gào thét, ẩn chứa tất cả sự phẫn nộ và tuyệt vọng của bọn hắn, còn có tất cả oán hận đối với Cửu Nhật Thần Vương!

Những điều này, trước đây, Cửu Nhật Thần Vương chưa từng cảm ứng qua.

Bởi vì hắn là Thần Vương chi tôn, thực lực bản thân được Thiên Đạo bảo vệ, vạn tà khó xâm nhập!

Nhưng bây giờ, sau khi được ngưng tụ thành bức họa sa trường của Diệp Chân, biển động hô hào này chính là tiếng hét phẫn nộ nhất, tiếng kêu thảm thiết của vô số Sa Dân có già, trẻ, nam, nữ bị thiêu thành tro, thậm chí còn xen lẫn tiếng khóc trẻ nhỏ, lúc này mỗi một âm thanh như lôi âm lấy mạng, trực tiếp oanh vào hạch tâm thần nguyên Cửu Nhật Thần Vương.