← Quay lại trang sách

Chương 4088 Chạy Đâu Cho Thoát

Khi Diệp Chân hừ lạnh khinh thường, thần niệm của hắn khóa chặt trên hư ảnh đạo thân Nhật Nguyệt Đạo Tổ, không ngừng thi triển thần thông ngược dòng tìm hiểu, cho đến khi khí tức đạo thân Nhật Nguyệt Đạo Tổ dừng lại, không di động nữa, khóe miệng của hắn mới hiện lên một tia cười lạnh.

Đây gọi là nỗi khinh hoàng lớn nhất giữa sống và chết!

Cho nên, lúc có thể gặp phải nguy hiểm đến sống chết, cho dù là Đạo Tổ cũng không thể ngoại lệ.

Diệp Chân khóa chặt vị trí khí tức đạo thân của Nhật Nguyệt Đạo Tổ đã tính trước, ngược lại không vội.

Thần niệm hắn khẽ động, đã xuất hiện ở phía trên Lôi Ngục Đạo Cung.

Vốn dĩ, Thiên Nguyệt Thần Quân Hàn Thế Triết đại chiến với Lôi Ngục Đạo Tổ đã chiếm thế thượng phong.

Nhưng đến cùng, Hàn Thế Triết vẫn không phải Đạo Tổ, tuy hắn có thực lực của Đạo Tổ, nhưng trong cảnh giới và trợ giúp sức mạnh đại đạo của thiên địa vẫn còn thiếu một điểm, cho nên rơi vào thế hạ phong.

Hắn phải liều mạng, thậm chí dùng cách lấy mạng đổi mạng, mới áp bách được Lôi Ngục Đạo Tổ Tử Vô Quy.

Chỉ là, sau khi Diệp Chân dùng một mũi tên giết chết Nhật Nguyệt Đạo Tổ Huyền Hoàng, trong lòng Lôi Ngục Đạo Tổ Tử Vô Quy đã kinh sợ như chó nhà có tang, không có chút ý chí chiến đấu nào, giờ khắc này, ngược lại, hắn đã rơi xuống thế hạ phong.

Lúc này, Diệp Chân đột nhiên bay đến phía trên Lôi Ngục Đạo Cung, trong nháy mắt, Lôi Ngục Đạo Tổ đã kinh hồn táng đảm, mất đi thời cơ.

Bây giờ, hắn ứng phó một Hàn Thế Triết đã phí sức như thế, lại thêm một Diệp Chân dùng một tên giết đi Huyền Hoàng, kết cục của hắn đã không thể thay đổi.

Nhưng, đang lúc Lôi Ngục Đạo Tổ kinh hồn táng đảm, Hàn Thế Triết lại đột nhiên cao giọng nói:

- Chưởng giáo sư đệ, hôm nay, ta nhất định tự tay mình giết lão tặc Tử Vô Quy này, báo thù huyết hận cho Uẩn nhi.

Diệp Chân khẽ giật mình, khóe miệng của hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Hắn đã hiểu tâm ý Hàn Thế Triết.

Thất sư huynh Hàn Thế Triết đây là bảo hắn không nên nhúng tay, như vậy Diệp Chân cũng chỉ có thành toàn.

Quay đầu liếc mắt nhìn phương hướng Thanh Lê Đạo Cung, Diệp Chân lại không có chạy tới Thanh Lê Đạo Cung.

Vị Thanh Lê Đạo Cung lại không giống như hai vị này.

- Vậy Thất sư huynh cứ việc chém giết lão tặc này, lão tặc Huyền Hoàng còn có chút dấu vết, sư đệ ta lại đi xử lý một phen, rồi sẽ trở về.

Diệp Chân nói.

- Được, đa tạ chưởng giáo sư đệ thành toàn.

Hàn Thế Triết cao giọng cảm tạ, thế công mạnh hơn!

Diệp Chân khẽ thở dài một hơi, bước ra một bước, đã bước ra Hồng Hoang đại lục, bước ra một bước vào Hỗn Độn hư không.

Theo trước đây thi triển thần thông ngược dòng tìm hiểu thời gian, truy đuổi dấu vết, Diệp Chân như dạo chơi nhàn nhã trong Hỗn Độn hư không.

Bảy lần quẹo tám lần rẽ, đã một bước bước vào một tiểu thế giới bình thường cực không đáng chú ý.

Sau đó, Diệp Chân xuất hiện ở chân núi một ngọn núi lớn.

Chân núi, có một ngôi chùa luôn được cung phụng hương hỏa dày đặc.

Trong miếu, một tiểu hòa thượng bảy, tám tuổi môi hồng răng trắng, đang ngã ngồi ở nơi đó an tĩnh tu luyện.

Hắn ngồi an tính trên bồ đoàn, khăn tay màu đỏ thì ở trong tay áo, cả người không nhúc nhích tí nào!

Tượng thần trước đại điện, ngã tiểu hòa thượng mặc áo đạo bào trắng như tuyết ngồi tĩnh tu ngũ tâm hướng thiên, môi hồng răng trắng, đôi mắt khép hờ, cũng không nhúc nhích.

Diệp Chân lặng yên không tiếng động xuất hiện ở cửa đại điện, lẳng lặng nhìn chăm chú vào tiểu hòa thượng này, cứ như vậy đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chăm chú, cũng không nhúc nhích.

Diệp Chân bất động, tiểu hòa thượng giống như chưa tỉnh.

Gió núi thổi qua, chiếc khăn tay màu đỏ hình dáng kỳ lạ được tiểu hòa thượng nhét vào ống tay áo đột nhiên bắt đầu run rẩy.

Diệp Chân vẫn như cũ bất động, chỉ là khóe miệng của hắn đột nhiên hiện lên một nụ cười, trong ý cười lại mang theo tràn ngập sự trào phúng.

Tiểu hòa thượng giống như sau lưng mọc thêm con mắt, giống như cũng nhìn thấy khóe môi của Diệp Chân nhếch lên vẻ trào phúng, cũng không ngồi yên được nữa.

Sau đó, tiểu hòa thượng thở dài một tiếng, đột nhiên chuyển đầu, vẻ mặt non nớt lại phát ra âm thanh già nua.

Đây là âm thanh của Nhật Nguyệt Đạo Tổ.

- Diệp đạo hữu, tội gì đuổi tận giết tuyệt? Đến cấp bậc như ngươi và ta, sao không lưu lại một đường thiện duyên, mà mở rộng tương lai!

Tiểu hòa thượng đột nhiên hiện ra sắc mặt sầu khổ.

Diệp Chân cũng không nói tiếp, nhưng ý trào phúng khóe miệng hắn càng đậm, nhìn về phía tiểu hòa thượng, phụ thể đạo thân của Nhật Nguyệt Đạo Tổ, trong ánh mắt hắn càng tràn đầy khinh bỉ.

Không tệ, khinh bỉ!

Tràn ngập khinh bỉ!

Đường đường là Nhật Nguyệt Đạo Tổ Thiên Miếu vậy mà tham sống sợ chết đến trình độ như vậy.

Người như vậy, theo Diệp Chân nhìn, đã không xứng làm đối thủ của hắn.

Đạo Tổ Huyền Hoàng cảm nhận được vẻ khinh bỉ tràn ngập trong đôi mắt Diệp Chân, gò má tiểu hòa thượng đột nhiên đỏ bừng.

Mặc dù thua trận, hắn cũng muốn mấy phần thể diện.

- Trước kia, nếu ngươi ta lưu lại một đường sống cho sư tôn Lục Ly ta làm thiện duyên, hôm nay tự nhiên ngươi sẽ không thiếu một chút hi vọng sống. Ngày đó, nếu ngươi lưu lại một đường sống Ngũ sư huynh Hứa Tiến của ta, hôm nay tự nhiên ngươi không thiếu thiện duyên! Ngày đó ngươi cho vô số Nhân tộc Hồng Hoang chết thảm vì Ma tộc xâm lấn một chút thiện duyên, ngươi sẽ không có hôm nay!

Nói đến đây, âm thanh Diệp Chân trầm xuống, tiếng như sấm sét quát lên:

- Tự gây nghiệt, không thể sống!

Khi tiếng nói của Diệp Chân vang lên trong nháy mắt, vô số sấm sét, ánh lửa, kim quang, sát khí từ bốn phương tám hướng cuốn hết về phía Nhật Nguyệt Đạo Tổ, tiểu hòa thượng mặc đạo bào trắng.

Tí Thủ Ấn buông xuống từng đạo ánh sáng, phủ kín tòa đại điện này, ngăn cách trong ngoài, cũng làm cho tất cả khí tức trong đại điện đều không thể chạy ra.

Thiên Tru cung còn khẽ giương cao, bất luận con cá lọt lưới nào, cũng không chạy khỏi sự truy kích nó.

Phụ thể tiểu hòa thượng của Nhật Nguyệt Đạo Tổ, dưới sấm sét ánh lửa hóa thành tro bụi, nhưng m Dương Bồ Đoàn và Nhật Nguyệt m Dương Kỳ dưới thân tiểu hòa thượng, lại không có lập tức vỡ nát, còn đang giằng co, ý muốn chạy thoát.

Chỉ là, lúc Nhật Nguyệt Đạo Tổ toàn thịnh, đều không phải là đối thủ của Diệp Chân, chớ đừng nhắc tới hiện tại.

m Dương Bồ Đoàn và Nhật Nguyệt m Dương Kỳ còn sót lại, chỉ là một điểm bản nguyên lực lượng chứng đạo chi vật của Đạo Tổ Huyền Hoàng, cũng là ký thác Chân Linh cuối cùng của Nhật Nguyệt Đạo Tổ!