← Quay lại trang sách

Chương 4090 Hỏi Thế Gian, Tình Là Chi (2)

Nhưng, còn không đợi chúng sinh Hồng Hoang kinh ngạc, Thiên Nguyệt Thần quân đã biến thành Đại Nhật và Minh Nguyệt, phát ra hai đạo sao băng vô to lớn cùng, đánh về phía Lôi Ngục Đạo Tổ.

Ánh sáng Chiêu Yêu Phiên bỗng nhiên sáng lên, kéo dài hóa thành vạn dặm như rồng, như gió lốc, khốn trụ Lôi Ngục Đạo Tổ trong thời gian cực ngắn.

Loại vây khốn này, chỉ diễn ra trong một khắc, nhưng một khắc này cũng đã đủ.

Chiêu Yêu Phiên biến thành một phiên dài vạn dặm, một hư ảnh Cửu Vĩ Tiểu Hồ Ly hiện lên, giang hai cánh tay ra, nghênh hướng Hàn Thế Triết biến thành Đại Nhật và Minh Nguyệt tật oanh tới.

Trong nháy mắt tiếp theo, Đại Nhật và Minh Nguyệt đụng vào nhau, giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng dao động diệt thế, va chạm vào trung tâm, cũng chính là bộc phát ra từ phương hướngLôi Ngục Đạo Tổ bị Chiêu Yêu Phiên vây khốn.

Tất cả quy về hư vô.

Khi tất cả quy về hư vô trong nháy mắt, hư ảnh Cửu Vĩ Tiểu Hồ Ly trong Chiêu Yêu Phiên, với Huyền Thiên Chân Quân Hàn Thế Triết biến thành Đại Nhật Minh Nguyệt, cuối cùng ôm nhau tan biết tại chỗ!

Thấy thế, Diệp Chân lại than nhẹ một tiếng.

- Hỏi thế gian, tình là chi, cứ khiến người ta thề nguyền sống chết.......

Trong âm thanh than nhẹ, Tí Thủ Ấn bay ra, sau khi Thái Dương tinh và Thái m tinh va chạm rồi hóa thành kiếp diệt thế, hạn định trong hư không của Lôi Ngục Đạo Cung.

Lôi Ngục Đạo Tổ Tử Vô Quy bị diệt!

Trong hoàng cung Lạc Ấp, Cơ Bang chấn kinh tại chỗ.

Hắn không nghĩ tới, Hàn Thế Triết lại đưa ra lựa chọn dứt khoác như vậy, không tiếc thân mình, lựa chọn đồng quy vu tận với Lôi Ngục Đạo Tổ!

Trước Thanh Lê Đạo Cung, Lục Mạn Ca đang vây khốn Thanh Lê Đạo Tổ đột nhiên khẽ giật mình, thần sắc nàng trở nên đau thương, bi thiết gọi:

- Thất sư đệ!

Sau đó, âm thanh nhóm Phù Tô bi thiết vang lên.

- Thất sư đệ!

- Thất sư đệ!

........

- Thất sư huynh!

Hàn Thế Triết và Lôi Ngục Đạo Tổ đồng quy vu tận, nhóm sư huynh đệ Huyền Cơ Đạo Môn đau buồn, bọn hắn đang bảo trì vận chuyển Huyền Tâm Đô Thiên Đẳng Thân đại trận, lập tức đại trận xuất hiện sự đình trệ và sơ hở, khiến Thanh Lê Đạo Tổ bị vây ở trong đại trận có cơ hội thoát thân.

Trong chớp mắt hắn chui ra khỏi Huyền Tâm Đô Thiên Đẳng Thân đại trận.

Nhưng, Thanh Lê Đạo Tổ thoát khỏi đại trận, cũng không có bỏ chạy vào Chư Thiên, mà nhìn về hướng Nhật Nguyệt Đạo Cung và Lôi Ngục Đạo Cung, thở dài một tiếng, tiếp theo tự ý quay trở lại Thanh Lê Đạo Cung, tĩnh tọa mà canh giữ!

Tất cả nhóm người Phù Tô đều rất ngạc nhiên.

Phương hướng Lôi Ngục Đạo Cung đã hoàn toàn chôn vùi vào hư vô, ánh sáng của Tí Thủ Ấn của Diệp Chân trong chớp mắt nở rộ đến cực hạn.

Tia sáng không ngừng co duỗi nở rộ, phóng ra tỷ vạn đạo ánh sáng trong toàn bộ Hồng Hoang đại lục, dẫn tới nhân tộc Hồng Hoang quỳ bái không ngừng.

Nhưng chỉ có Diệp Chân, lại biết hung hiểm trong này.

Tí Thủ Ấn hoàn toàn che đi đợt sóng xung kích sau khi Thất sư huynh Hàn Thế Triết tự bạo bản nguyên, Tí Thủ Ấn của Diệp Chân đều có chút không chịu không nổi.

Tí Thủ Ấn thu cấm lực trường dao động phạm vi mấy vạn dặm trong hư không, lúc này từ phía dưới hư không nhìn sang, giống như một trái bóng bị bơm đến cực hạn.

Theo bên trong lực trường không ngừng dao động, trái bóng này đang không ngừng co vào, không ngừng mở rộng ra, tựa như lúc nào cũng có bị nguy cơ no bạo.

Diệp Chân toàn lực thôi động Tí Thủ Ấn, trên trán hắn đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Thất sư huynh Hàn Thế Triết cùng với Lôi Ngục Đạo Tổ đồng quy vu tận để kết thúc tất cả, có thể còn tốn sức hơn nhiều so với Nhật Nguyệt Đạo Tổ Huyền Hoàng vừa mới bị chém chết.

Dưới tình huống Diệp Chân vận dụng toàn lực, đều có chút thu lại không được.

Nhưng vấn đề là, một khi Tí Thủ Ấn của Diệp Chân ngăn không được, cơn sóng động lực này một khi tản ra, dù cho trên vạn dặm không trung, chỉ khi nào tản ra, vẫn là một hồi hạo kiếp đối với Hồng Hoang đại lục.

Thất sư huynh Hàn Thế Triết đã bỏ mình.

Nhưng một trận chiến này, Thất sư huynh Hàn Thế Triết là xuất chiến đại biểu cho Huyền Cơ Đạo Môn.

Kết quả này Thiên Đạo vẫn tính toán trên thân Huyền Cơ Đạo Môn.

Huống chi, đại đạo chi cơ của Diệp Chân là nhân đạo, cho nên, tai kiếp này, hắn nhất định phải cứu!

Khi ánh sáng Tí Thủ Ấn nở rộ đến cực hạn, ánh mắt của hắn đột nhiên khẽ động, khẽ quá:

- Tử Linh, nhờ vào người!

- Được!

Trong nháy mắt tiếp theo, Thiết Huyết kiếm hóa thành một vệt sáng xông vào trong lực trường dao động do Thất sư huynh tự bạo tạo thành, dùng một góc độ thích hợp, trong nháy mắt phóng ra tỷ vạn đạo kiếm quang, trong chớp mắt đã chém triệt tiêu vô số khí kình chôn vùi trong lực trường bên dao động

Áp lực của Tí Thủ Ấn trong nháy mắt đã giảm xuống rất nhiều.

Dùng công thay thủ, khiến Diệp Chân trong lúc nguy hiểm đã vô hình giải trừ đi tai kiếp Thất sư huynh và Lôi Ngục Đạo Tổ đồng quy vu tận, hắn cũng có chút sợ hãi thán phục Thất sư huynh trọng tình và cường hãn hung mãnh!

Thất sư huynh Hàn Thế Triết tự bạo, sở dĩ có thể mang theo Lôi Ngục Đạo Tổ đồng quy vu tận, có hai lý do.

Đầu tiên, Hàn Thế Triết thật ra đã đúc thành đại đạo chi cơ của hắn, chỉ là chưa có chứng đạo, điểm này thấy rõ từ thực lực hắn bộc lộ ra. Khi Thái m tinh và Thái Dương tinh va chạm đến với nhau, đã ẩn chứa đại đạo chi cơ của Thất sư huynh. Bên cạnh đó, Thái m tinh và Thái Dương tinh va vào nhau, thật ra chính là mặt trời và mặt trăng chân chính.

Nhưng, cũng không phải Thái m tinh và Thái Dương tinh của Hồng Hoang đại lục, mà là mặt trời và mặt trăng mà Hàn Thế Triết lấy từ thế giới khác.

Sức mạnh của hai ngôi sao có tính chất khác nhau va chạm vào nhau, uy năng kia có thể xưng là hủy thiên diệt địa, huống chi còn có bản nguyên lực lượng của Thất sư huynh Hàn Thế Triết ẩn ở bên trong.

Có thể nói, nếu Diệp Chân ở hạch tâm va chạm, chỉ sợ cũng sẽ không ổn, muốn bảo mệnh, chỉ sợ cũng phải tốn một hai kiện linh khí chứng đạo.

Nói đi thì nói lại, loại thủ đoạn cay độc này, cũng chỉ có dưới tình huống đồng quy vu tận mới có thể sử dụng, thời điểm khác cũng không dùng được.

Chỉ có thể nói, tình cảm của Hàn Thế Triết đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ Đồ Sơn Uẩn cực sâu, đồng thời cũng hận kẻ đầu têu năm đó, Lôi Ngục Đạo Tổ Tử Vô Quy đến cực hạn.