← Quay lại trang sách

2. Bạch Tuyết và 8 chú lùn.

Sẽ không ai biết đến các chú Nếu không có nàng

Nàng đến... Và thế là các chú tự dưng nổi tiếng

Chứ các chú thì nào có gì Những chiếc ghế bé tẹo của các chú Ai mà thèm ngồi Bây giờ người ta thích ngồi trên những chiếc ghế cao thật cao Thậm chí cao hơn chính người ngồi lên chúng Và những thứ đĩa, tách con con mà các chú thường dùng Thú thật chẳng ai màng đâu Bây giờ người ta thích ăn những miếng thật to Những miếng ăn không phải của mình Người ta lại càng thích Rồi những chiếc giường nhỏ nhắn như đồ chơi kia Trong thời buổi bây giờ chỉ đáng bày trong tủ kiếng Người ta đã chế ra những chiếc giường thuận tiện Có thể vừa xoay dọc lại xoay ngang

Vì vậy suy cho cùng Các chú chẳng có gì phải lên mặt Nếu mụ dì ghẻ không xua nàng vào rừng Để nàng phải sợ hãi vì dẫm lên gai và đá nhọn Vì nhìn thấy từng đàn thú dữ lượn quanh Trước khi ngạc nhiên lạc vào căn nhà chẳng ra nhà của các chú Lại là thứ nhà chẳng ở mặt tiền Bây giờ có cho thuê cũng chẳng ai thèm mướn

Mà các chú cũng chẳng phải tử tế gì Các chú đừng hòng bịp ta Trẻ em khắp thế giới đều nghe các chú ngoác mồm kêu toáng lên như một lũ quạ ưa sinh sự: - Ai đã ngồi lên chiếc ghế xinh đẹp của tôi? - Ai đã ăn ở đĩa nho nhỏ của tôi? - Ai đã nếm rau của tôi? - Ai đã lấy nĩa bé xíu của tôi để xiên thức ăn? - Ai đã lấy dao xinh xắn của tôi đem cắt gì rồi? - Đã có ai uống nước ở ly của tôi? - Ai đã giẫm lên giường của tôi? Thật buồn cười Các chú cứ nhặng xị cả lên Như những con rối ngốc nghếch Các trò nhếch nhác ấy không ai là không hay biết Chỉ trừ có nàng Lúc ấy nàng đang ngủ Điều đó thật may cho các chú.

Nhưng ta chỉ nói thế thôi Dù sao ta cũng muốn làm người anh em của các chú Ta không thích ngồi trên những chiếc ghế cao hơn đầu người Ta không thích giành giật miếng ngon của kẻ khác Ta không thích tự chôn mình trên những chiếc giường biết co giãn Ta sẽ từ bỏ căn nhà mà ta không bao giờ có Để đến ở với các chú Chật chội một tí cũng chả sao Ta sẽ sung sướng ngồi vào chiếc ghế bé tẹo Ăn những món ăn bé tẹo trong cái đĩa bé tẹo Và uống nước trong cái ly cũng bé tẹo nốt Duy chiếc giường của ta thì không bé chút nào Ta sẽ đóng chiếc giường của ta vừa với khổ người nàng Trên đó, nàng sẽ ngủ, sẽ mơ thấy, sẽ nói mê Còn ta, ta nằm dưới đất Vì ta thích nằm dưới đất Vì ta là thợ rừng Gã thợ rừng không bao giờ đốn củi Suốt ngày ngồi dập xóa những câu thơ

Các chú đừng buồn vì sợ ta quấy rầy Ta hứa sẽ không làm phiền đến các chú Các chú cũng đừng sợ rằng thế giới này chỉ biết có bảy chú lùn và một nàng Bạch Tuyết Mà bây giờ phải sửa lại truyện cổ tích của Grimn Các chú đừng lo Này ta bảo thật Ta cần quái gì những trang sách Ta cần gì lưu danh như các chú Ta đến và ở lại, thế thôi Trẻ em có thể sẽ không biết đến ta Nhưng nàng biết, thế là đủ Khi các chú kéo nhau vào rừng Ta sẽ ở nhà bảo vệ nàng Tránh xa những quả táo ngon mắt đã bị tẩm thuốc độc (Tặng nhau những quả táo ngon mắt đã được tẩm thuốc độc Thời buổi bây giờ vẫn có) Ta sẽ lang thang trong rừng lúc mặt trời chưa mọc Hái cho nàng mười lăm giỏ đầy Những quả táo chín mọng còn đẫm hơi sương Buổi sáng, trước khi nàng thức giấc Ta đã kịp cắm những bông hoa quanh bốn góc giường nàng ngủ Những bông hoa tự tay ta gieo hạt và chăm sóc

Các chú phải biết rằng Với nàng, ta sẽ làm tất cả những gì ta làm được Những gì không làm được ta cũng làm Chung quy, chỉ vì ta yêu nàng Và để nàng kịp yêu ta Trước khi gã hoàng tử và lũ thị vệ dở hơi kịp phi ngựa đến