← Quay lại trang sách

18. Ngọc lan.

Trên đường Ngô Thời Nhiệm có một cây ngọc lan Ngày nào nó cũng toả hương thơm

Tôi đi qua đấy, tôi nhìn nó Nó cũng nhìn tôi rất dịu dàng

Rồi bỗng một hôm nó hỏi tôi Người con gái ấy ở đâu rồi Lâu nay sao chẳng đi cùng với Nó hỏi làm tôi khó trả lời

Em ạ, ngọc lan cứ ngẩn ngơ Hình như nó tiếc cánh hoa xưa Mà em vẫn thích cài lên tóc Để giữ mùi hương đến tận nhà

Vậy đó, ngọc lan cứ giận hoài Theo như nó nói, tại vì tôi Vụng về nên để em đi mất (Nó chẳng làm sao hiểu cuộc đời!)

Trên đường Ngô Thời Nhiệm có một cây ngọc lan Bây giờ nó vẫn toả hương thơm Nhưng khi qua đấy, tôi nhìn nó Nó chẳng nhìn tôi lấy một lần!