← Quay lại trang sách

31. Tứ tuyệt cho nàng.

Thương nhau mấy núi cũng trèo Nhà em lầu chín khó leo quá chừng

Chân đi một bước lại dừng Ngó lên, lại nhủ: hay đừng yêu em!

Dành cho anh một chỗ buổi chiều Dành cho anh một chỗ tình yêu Dành thêm một chỗ cho anh đứng Bên cạnh đời em lúc quạnh hiu.

Trái tim nằm ở trong người Đâu như quần áo mà phơi ra ngoài Nếu em còn trách anh hoài Thôn Đông ngại nói, thôn Đoài nói đi!

Ghé thăm em một chút rồi đi Ngồi thêm cũng chẳng nói năng chi Lòng em cửa khép then cài lắm Chẳng biết ngày xuân sắp lỡ thì

Ngày mai xa cách nhau rồi Đừng quên anh đã từng ngồi bên em Sau này, ai nói yêu thêm Chỉ là nhắc lại điều em nghe rồi...

Hình như trong gió có mưa theo Nghìn núi xanh xa có vạn đèo Trái tim em cũng hình như có Con đường qua đó rất cheo leo?