← Quay lại trang sách

ÉO LE

Ngồi trong quán Café Lover, chàng nhâm nhi ly café đắng và ánh mắt chăm chăm hướng về nơi cửa. Hễ mỗi lần cửa mở là tim chàng đánh thót. Cái cảm giác của buổi ban đầu yêu nhau và hò hẹn đã trở lại với chàng. Chàng đang chờ ai chăng?

Ðã hai năm qua chàng thiếu vắng cái cảm giác này. Chàng tự cho mình là sống trong tẻ lạnh. Một cuộc sống trong sự ràng buộc, khổ sở. Trang, người bạn gái mà chàng đã không còn tí gì cảm hứng. Từng cử chỉ thiếu tế nhị và những lời cằn nhằn điếc tai đã làm chàng chán ngấy. Chàng tự nhủ là phải đi tìm một cái gì mới lạ. À, nên tìm cho mình một người mới, một tình nhân lý tưởng để rồi sẽ trở thành một người vợ đảm đang.

Rồi chàng cũng đã thực hiện những gì mình nghĩ. Chàng đã tìm cho chính mình một lối thoát. Chàng sẽ thố lộ cho Trang biết về sự lựa chọn của mình. Chàng sẽ cho nàng biết là chàng sẽ xa nàng vì chàng đã tìm được cho mình một tình yêu mới. Nhưng mà... cũng chẳng vội gì. Khi cá đã cắn câu và mọi chuyện đâu vào đó rồi thì nói cũng chưa muộn. Mọi chuyện nên tạm gác lại khi chưa gì chắc chắn.

Chàng đã quen nàng trên hệ thống internet. Qua những lời xã giao, trao gởi, chàng biết được nàng tên Diệu. Chàng tự nghĩ... chỉ cái tên không cũng đã hơn xa Trang. Con người Diệu cũng diệu hiền như tên nàng vậy. Tuy mới quen và chưa lần gặp mặt, chàng đã tự đặt mình vào địa vị một tình nhân. Qua lời miêu tả của nàng, chàng hình dung ra Diệu là một người mà chàng hằng mong đợi: dáng người vừa khổ, xinh xinh, tóc dài, và nhất là nụ cười tươi như đóa Hồng buổi sáng. Tính tình ư; nàng là một người biết thông cảm, vị tha, và biết lo lắng cho gia đình. Ôi, quả thật là mẫu người lý tưởng; mẫu người mà chàng hằng mong được gá nghĩa phu thê. Chàng hy vọng sự quen biết ấy sẽ sớm đưa đến một cuộc tình bền vững và rồi một cuộc hôn nhân nồng thắm. Trang, trái ngược Diệu. Chẳng đoan trang tí nào hết. Người thì dữ tợn; lúc nào cũng muốn nắm quyền. Nếu cưới Trang rồi thì chắc là sẽ mất hết tự do. Vả lại, nếu tiếp tục sống với Trang chắc có ngày cũng chết vì bịnh tim do cái miệng bô bô của Trang. Chàng so sánh rồi chàng tự xa cách mình với Trang, và dệt mộng cùng với Diệu. Chàng dệt thật nhiều và thật nhiều.

Chẳng trách chi chàng bồn chồn, đứng ngồi không yên vì hôm nay là ngày chàng hẹn gặp nàng. Chàng chọn Quán Café Lovers để Làm điểm hẹn vì quán có cái tên quá ư là lý tưởng và trữ tình. Còn gì bằng khi gặp người hữu duyên nơi Quán Café Tình Yêu. Ðây là lần đầu gặp mặt, chàng phải để lại trong nàng một ấn tượng tốt. Tất cả phải hoàn hảo vì chàng muốn nàng phải nhớ mãi "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy." Nàng yêu màu tím, màu của tình yêu lãng mạn, nên chàng đã yêu cầu nàng mặc môt chiếc áo màu tím cài hoa Hồng vàng. Còn chàng, chàng cũng đã chọn một bộ đồ thích hợp nhất và cài cho chính mình một đóa Hồng vàng để dể nhận nhau. Chàng chọn hoa màu vàng vì đó là màu rực rỡ tượng trưng cho sự chiến thắng. Có lẽ đó là sự chiến thắng mà chàng đã đặt cho chính mình và chiến lợi phẩm là Diệu.

Tiếng cửa khua nhẹ và khẽ mở. Bóng một người vừa lách vào. Qua ánh đèn mờ, chàng cũng nhận ra người mới vào là một thanh nữ, khoác trên người một áo choàng tím, và cầm trên tay một nhành Hồng vàng. Thân chàng run động mạnh, chán đổ mồ hôi hột, và tay đã ướt đẫm từ lúc nào. ”Chắc là Diệu đây rồi," chàng nghĩ. Chàng ngồi bật dậy và bước vội ra hướng cửa để chuẩn bị đón nàng. Nhưng... chàng bỗng chùn chân lại và vội kêu "Ủa, Trang!!!"

Trang không lên tiếng trả lời. Nhưng ánh mắt đăm chiêu buồn thảm nhìn vào cõi hư không đã nói lên tất cả, nói lên cảnh éo le của tình đời. Nàng không khóc nhưng mà sao hai hàng lệ cứ tuôn xuống như mưa, chảy dài trên má, để rồi rơi tan tác trên thềm cửa.

Chàng choáng váng mặt mày. Chiếc áo choàng tím kia hình như đã ngả sang màu đen tối và nhánh Hồng vàng, màu tượng trưng cho sự chiến thắng, đã đổi sang màu trắng hình như để tang cho một cuộc tình vừa tan vỡ.

Ôi...

Xao xuyến lòng khi tình vào đoạn kết

Im lặng cúi đầu, chấp nhận tình xa

Này người hỡi, đừng luyến lưu chi nữa

Mình ta về, đơn chiếc bóng chiều qua...

April 2002