← Quay lại trang sách

BIỂN HỒ LAI LÁNG ..

Mạ tôi bệnh, chỉ nằm giường và rất yếu. Những việc vệ sinh tiêu hóa phải dùng tã cho mạ, và phải thay luôn luôn vì mạ rất sạch sẽ. Những việc này tôi không phải lo bởi mạ có đến 6 cô con gái, tuy ai cũng phải công việc sinh nhai, chồng con bận bịu, nhưng đã chia phiên túc trực. Hình như khi nào cũng có một đứa bên cạnh để lo cho mạ.

Một ngày kia tôi đi làm về sớm ghé qua nhà gặp lúc em gái tôi đang thay tã cho mạ. Thông thường thì chỉ cần mạ hợp tác tự mình nghiêng bên này một chút, co cái chân một chút…thì một người cũng có thể làm. Hôm đó mạ bỗng yếu quá không thể tự mình làm những động tác trên khiến cho em tôi loay hoay mãi vẫn không thay được. Thấy tôi tới nó mừng rở kêu tôi vào phụ.

Mạ tuy yếu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Thấy tôi vào mạ lắc đầu không chịu nói tôi ra ngoài. Mạ quen có con gái làm vệ sinh cho mạ, bây giờ có thằng con, mạ không quen. Anh em tôi phải nói một hồi, cuối cùng mạ chịu cho tôi phụ.

Đúng ra em tôi chỉ muốn tôi giúp nó đỡ mạ nghiêng qua nghiêng lại chút xíu cho nó làm việc dễ dàng vậy thôi, nhưng tôi nói nó đổi cho tôi tự tay thay tã cho mạ, còn nó lãnh phần đỡ phụ. Bỗng nhiên tôi muốn tự tay mình thay tã cho mạ. Trực giác cho biết rằng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng tôi làm được việc này. Tôi cắn răng ráng không để cho nước mắt tuôn trào, muốn nói với mạ lúc đó rằng: mạ ơi, ngày xưa mạ thay cho con biết bao nhiêu cái tã, để cho đến hôm nay, khi mà tháng ngày còn lại của mạ chắc là không còn được bao nhiêu nữa, và khi mà trên đầu thằng con của mạ tóc cũng đã muối tiêu hai màu, mới thay lại cho mạ được một lần.

Người ta nói cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày. Tôi đâu cần tính cũng biết rằng cả đời mình chỉ được một lần này thay cho mạ được một cái tã..