← Quay lại trang sách

Nhạc kịch: NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Victor Hugo

Tôi nhớ lần đầu được đọc tác phẩm Les Miserables của Victor Hugo năm học lớp 7, bản tiếng Việt không biết của ai, tựa là "Những Người Khốn Khổ". Trải qua bao nhiêu năm, vẫn còn nhớ từng chi tiết câu chuyện, nhưng không bao giờ nghĩ tới ngày mình có thể ngồi xem trọn vẹn vở nhạc kịch dài 3 tiếng bất hủ này tại thành phố Luân Đôn.

Và buổi nhạc kịch có lẽ sẽ là kỷ niệm khó quên trong kỳ nghỉ hè này.

Như đã nói, tôi tưởng chỉ đi cho biết thôi vì đã biết toàn bộ câu chuyện, nhưng không...

Cũng là câu chuyện đó hoàn toàn không thay đổi, nhưng những tình tiết được diễn xuất quá sống động và độc đáo đến độ mình phải rùng mình cảm xúc.

Đoạn người tù Jean Valjean đánh cắp một số đồ của nhà thờ tính tẩu thoát nhưng bị bắt lại, vị linh mục đã nói với nhà chức trách chính ông đã tặng cho Jean những món đồ đó, lại tặng thêm cặp chân đèn quý giá thật cảm động.

Khi người tình của Cosete là Marius làm cách mạng thất bại trở về, những bạn đồng chí hướng của anh đều đã hy sinh. Anh ngồi cô đơn một mình ở quán cũ, nơi anh trước kia gặp gỡ những người bạn mà nay tất cả đều đã chết, tự hỏi tại sao mình còn ở đây, giữa tiếng nhạc nổi lên "Empty chairs at the empty tables"

Đoạn cuối cùng thật độc đáo khi người tù Jean Valjean đã già yếu ngồi cô đơn sắp từ giã cõi đời, linh hồn người thiếu phụ năm xưa Fantine (mẹ của Cosete) mà ông đã giúp đỡ trở về cám ơn ông đã cưu mang con gái bà mười mấy năm trời. Bà cởi bỏ chiếc áo cũ trên người Jean Valjean ra, tức khắc ông đứng dậy tươi tắn và trẻ trung... ta hiểu là ông đã chết. Vô tình hay hữu ý, triết lý của Phật Giáo bàng bạc đâu đây. Một Jean Valjean già lão cô đơn trong hình hài thể xác của chiêc áo cũ nhầu nát, chỉ cần cỡi bó nó ra, thoát vòng tục lụy, vĩnh viễn về cõi vĩnh hằng.

Và còn rất nhiều phân cảnh, chi tiết khác rất hùng tráng, xúc dộng...

Tôi không kể lại toàn bộ câu chuyện để nếu ai chưa xem truyện hay phim nếu có dịp đừng bỏ qua cơ hội thưởng thức tuyệt tác này.

Bước ra khỏi rạp, hồn đầy bâng khuâng thương cảm một Jean Valjean có trái tim nhân ái rực ánh tình người.

Tôi không khỏi ngạc nhiên và tự hỏi tại sao mình có thể xúc động đến vậy khi mà đã biết trước những tình tiết sẽ xảy ra: ÂM NHẠC.

Vâng, tình tiết của câu chuyện cho ta cảm xúc, nhưng chính âm nhạc lồng trong bối cảnh câu chuyện đã dẫn dắt, nâng cảm xúc của ta đến một mức độ đĩnh điểm cao hơn, hay hơn, tuyệt vời hơn.

Và đó là nhạc kịck Les Miserables, Những Người Khốn Khổ, của Victor Hugo trình diễn tại hí viện Delfont Mackintosh Theaters, Luân Đôn.