6. Ba Lần Giã Biệt Mẹ
Hạnh phúc trong tầm tay giờ vụt mất. Mẹ tôi mất vào sáng ngày 13/7 lúc 3:59 sau một ngày cuối cùng tôi hối hả chạy vào bệnh viện để thăm mẹ. Tôi biết là lúc tôi phải buông tay để mẹ vui vẻ, an tâm , bình an mà đi đoàn tụ với ông bà ngoại như lúc tôi còn bé Tết về quê thăm ngoại. Tánh mẹ tôi lúc nào cũng lo lắng cho dù các con đã trưởng thành, cho dù chúng cũng đã trên 60. Trước ngày mẹ mất, tôi nói với mẹ “Mẹ cứ vui vẻ, an tâm mà đi. Đừng lo lắng bận bịu với các con nữa. Con đã sắp xếp hành trang cho mẹ rồi cứ an tâm mà đi." Sáng hôm sau quả thật mẹ tôi ra đi trong giấc ngủ an lành. Bốn giờ sáng thật sự là giấc ngủ ngon nhất ! Tôi buồn lắm nhưng suy đi nghĩ lại thế cũng tốt cho mẹ thôi. Hai lần giã biệt mẹ nhưng lần thứ ba này quả thật không gặp mẹ nữa rồi. Tình mẫu tử giờ xa vời trong tầm tay. Có chăng con gặp mẹ ở nơi vĩnh cửu nào? Lần thứ nhất giã biệt với mẹ là lúc 12 tuổi. Bởi con ngổ ngáo, phá làng phá xóm nên ngày nào cũng có người đến nhà mắng vốn nên mẹ phải gửi tôi về ngoại. Còn tôi thì nghĩ tôi bị đày biệt xứ. Ở ngoại được một tuần ngày nào đi học về cũng xoay vào vách tường mà khóc. Tôi nhớ nhà, nhớ mẹ. Bà ngoại thấy vậy cho tôi cuối tuần đáp xe về thăm nhà. Từ Rạch Giá về tới phà Vàm Cống, tôi lại phải chuyển xe lamb về quê Sa đéc. Vừa bước chân tới nhà tôi chạy thẳng ra sau bếp thì thấy mẹ giặt một thau quần áo. Mẹ tôi thấy tôi về ngẩn mặt lên kêu Xíu. Tôi ôm mẹ mà khóc oà! Chủ Nhật tôi lại lật đật lên xe đò trở về ngoại. Từ dạo đó tôi nguôi ngoai không còn khóc nữa! Những lúc buồn nhớ mẹ, nhớ cha tôi vớ cây đàn mandolin, hay lấy harmonica của cậu tôi mà thổi. Ánh trăng vàng soi sáng ở Sa Đéc vẫn đẹp hơn. Mấy thằng bạn quỷ sứ theo thời gian tôi cũng quên đi. Lần thứ hai mẹ tôi đưa vợ chồng tôi và các em xuống tàu vượt biên. Lúc chạng vạng tàu vừa rồi bến. Mẹ tôi vẫn còn lẩn quẩn ở bến với những người xa lạ. Họ cũng đưa thân nhân vượt biển như mẹ tôi. Tôi đứng trên bong tàu thấy mẹ tôi hớt hải, vẫy tay gọi tên tôi. Mẹ tôi nghĩ chuyến vượt biên này có còn gặp mặt lại các con hay không, những giờ đây nghìn trùng xa cách. Tay kia mẹ vẫy không ngừng, E rằng chỉ thấy mặt con lần nầy. Con đau, con xót đêm dài, Nhưng vì thế cuộc mẹ con chia lìa. Thuyền thì cứ rẽ sóng đi, Máy kêu “phình phịch”, mẹ kêu xa dần Bóng đêm nghiệt ngã chìm dần Khuất đi bóng mẹ nỗi buồn không vơi! Mẹ và Đêm Vượt Biển, Lãng Nhai Trương Văn Tú Nhưng rồi anh em cuối cùng bình an đặt trên đất khách. Không đầy 4 năm tôi cố gắng bám lại nơi khỉ ho cò gáy Greenville để bảo lãnh cha mẹ và các đứa em còn lại. Cha mẹ đến sau ngày Giáng sinh và gia đình lại xum vầy trước ngày Tết tây. Một Tết tây xum vầy, ý nghĩa đánh dấu sự đoàn tựu của mọi người trong nhà - thiên luân chi lạc! 13 năm trước, ngày thượng thọ 80 của mẹ tôi vừa vui mừng vừa nhìn cha mẹ già tôi càng cảm thấy cha mẹ dường như cứ xa dần tầm tay theo ngày tháng mà tôi thì không có một quyền năng nào để kéo cha mẹ tôi gần hơn nữa. Con Tạo nghiệt ngã thì cứ hờ hững xoay vần. Đúng ra đó là hạnh phúc của một đời người mà tôi phải tạ ơn trời đất. Nhưng sao trong lòng tôi cứ sợ hãi cái hạnh phúc ấy nó sẽ vội tan biến bất cứ lúc nào. Mạnh Giao, thi nhân nhà Đường, đạt công danh ở tuổi 50 còn báo đáp mẹ. Đưa mẹ về huyện phủ Lật Dương, tỉnh Giang Tô để hưởng tuổi già còn lại. Trong bài thơ Du Tử Ngâm, Mạng Giao cảm thán: “Thùy ngôn thốn thảo tâm Báo đắc tam xuân huy” Thảo tâm hay lòng hiếu thảo. Ba xuân ý là lòng mẹ ấm áp như mùa xuân. Cụ Nguyễn Du trong truyện Kiều trong đoạn Thúy Kiều bán thân báo hiếu cha mẹ, diễn tả như sau: “Hạt mưa sá nghĩ phận hèn, Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân” Còn tôi thì sao? Cho đến tuổi 55 tôi vẫn còn bị mẹ đánh đòn. Mấy cái bạt tay vào đầu đau đấy! May là tôi cũng có võ công chịu đòn còn được. Tôi bị oan nhưng không hề oán mà lòng lại vui vì tôi còn biết đau có nghĩa là mẹ tôi còn khỏe. Ngày hôm sau mẹ gọi điện thoại: “Đánh con xong mẹ giờ đây cũng đau lòng.” Cù lao chín chữ ân tình, Một đời tất bật vì con không nề. Mẫu từ nghĩa nặng ân sâu, Con xa day dứt đêm thâu trong lòng. Nắng xuân báo đáp không xong, Nói chi một tấc thảo tâm với người! Du Tử Ngôn, Lãng Nhai Mạc Hận Thọ 90 lại đúng vào cơn sốt covid nên làm trễ. Em tôi vội vã từ Virginia và làm tiệc đại thọ trong gia đình trong tháng năm vừa qua. Mẹ tôi lúc bấy giờ không còn biết gì cả . Mẹ tôi lãng trí vô cùng, ăn uống hồ đồ, gì cũng ăn, gì cũng nuốt! Tôi chỉ biết: “... Ngẩng mặt than trời thương thân mẹ Tuổi chiều bệnh tật lại vướng mang Bóng dần mờ nhạt trong sương khói Hận đất xa trời ai hiểu chăng?” Mưa Nhẹ Đầu Xuân – Chẳng Thấy Xuân, Lãng Nhai Mạc Hận Giờ đây tôi mất tất cả kể cả cái bạt tay của mẹ. Tôi không còn là con vịt đen trong đàn bầy vịt trắng nữa, như mẹ tôi nói. Mẹ tôi mất, người tôi như điên đảo Cả mặt trời áng sáng cũng tối đen Cõi U Minh thế giới của vô hình Sinh và tử hai đôi bờ xa thẳm Mẹ ra đi nghìn thu nay giã biệt Cõi thiên đường mẹ hãy ung dung đi Mẹ đi đi, lửa Phật đã soi đường Tôi lẳng lặng ... mẹ về nơi vĩnh cữu! Lãng Nhai Trương Văn Tú August 11, 2023