← Quay lại trang sách

LI TA XINH ĐẸP

Việc điều tra về cái chết của ông giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Sông Hương của cậu đến đâu rồi? – Thượng tá Trần Đàm hướng cái nhìn về phía Vũ Linh. Buổi sáng yên tĩnh, không khí dịu mát tạo cảm giác thật dễ chịu.

Vũ Linh rời mắt khỏi tập hồ sơ. Đôi mắt sưng húp vì thiếu ngủ:

- Đêm qua tôi phải thức bơm nước chẳng chợp mắt được bao nhiêu. Đường ống nước sử dụng từ trước năm 1975 đã mục nát, công ty cấp nước hứa sẽ cải tạo lại nhưng từ đó đến nay đã gần ba năm mọi việc vẫn giẫm chân tại chỗ, chỉ khổ cho dân tình thức đêm trắng mắt!

Lê Quang nói:

- Dân có cần, quan chẳng vội mà. Theo tôi, đã đến lúc nhà nước phải xóa bỏ mọi hình thức độc quyền, phải xã hội hóa, lúc ấy người dân mới được hưởng lợi.

Trần Đàm nheo mắt nhìn Lê Quang:

- Cậu quan tâm đến những vấn đề xã hội từ khi nào vậy. Ái chà, khi yêu con người ta bỗng trở nên thông thái. Này, chừng nào cậu ra mắt người yên với bọn tớ?

Lê Quang thật thà thú nhận:

- Yến Vy rất ngại tiếp xúc với người ngoài nhất là công an..

Vũ Linh cướp lời:

- Cậu chẳng phải công an là gì. Đầu tàu không kéo được toa tàu thì hỏng!

Lê Quang nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói:

- Phụ nữ thật khó hiểu! Nhưng các anh cứ yên trí, nhất định tôi sẽ đưa nàng đến gặp các sếp.

- Phải vậy chứ! Tớ tin, đây không phải là lời hứa suông. – Vũ Linh lấy thuốc ra hút.

Trần Đàm rót thêm trà vào cốc của mình:

- Đến giờ rồi. Chúng ta vào công việc. Chuyện tình yêu, cả một đời cũng không nói hết.

Vũ Linh đặt điếu thuốc lên cái gạt tàn:

- Báo cáo thủ trưởng, cái chết của ông Lê Minh Thành được xác định do tai nạn giao thông. Kết quả giám định, trong máu nạn nhân chứa rất nhiều cồn. Qua xác minh, trước đó nạn nhân đã uống nhiều bia tại quán Cây Dừa với vài đối tác. Do say rượu, nạn nhân không làm chủ tay lái, đã đâm thẳng phía sau xe tải chạy cùng chiều. Có thể kết luận, đây chỉ đơn thuần tai nạn giao thông.

Trần Đàm nói:

- Nhưng bà Hà, vợ nạn nhân bày tỏ nghi vấn là vụ mưu sát. Đồng chí thấy thế nào?

- Kết quả xác minh, ông Thành có nhân thân tốt, có lối sống giản dị, khiêm tốn, được mọi người tôn trọng. Cho đến thời điểm này, tôi chưa phát hiện bất kỳ nghi vấn nào. Tài xế xe tải, sau tai nạn đã đầu thú. Anh ta có lý lịch tốt chưa từng có tiền án, tiền sự. Tất nhiên, trước cái chết tức tưởi của chồng, bà Hà có quyền nghi ngờ tất cả. Nhưng rõ ràng đây chỉ là tai nạn.

Trần Đàm gật đầu rồi day mặt về phía Lê Quang:

- Còn cậu?

Lê Quang đằng hắng mấy cái, nói:

- Vụ thanh toán hai băng nhóm côn đồ tại vũ trường Ánh Sáng đã hoàn tất và sẽ chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm sát trong hôm nay...

Trần Đàm tỏ vẻ băn khoăn:

- Cậu đã xác minh, có nhân vật cỡ lớn nào đứng đàng sau hậu trường giật dây. Đây chỉ là vụ thanh toán do hiềm khích hay còn nguyên nhân nào khác. Có dấu hiệu tranh giành địa bàn hoạt động hay bảo kê?

Lê Quang lắc đầu, nói:

- Hoàn toàn không có. Cả hai băng nhóm đều là học sinh cấp ba, do được cha mẹ cưng chiều quá mức đâm ra hư hỏng.

Vũ Linh than:

- Đây là hiện tượng đáng báo động. Không kể đại đa số thanh niên có ước mơ, hoài bão, không ngừng rèn luyện, học tập để vươn lên thì vẫn còn một số ít muốn khẳng định cái tôi bằng ma túy, bạo lực. Chỉ mỗi ngành công an không thể nào làm cho xuể cần phải có sự phối hợp nhịp nhàng từ nhiều phía..

- Đúng vậy – Trần Đàm gật đầu:- Trong cuộc họp sáng hôm qua, tớ đã nêu vấn đề này trước các ban ngành, đoàn thể. Chúng ta không đơn thương độc mã, các đồng chí hãy yên tâm cả thành phố luôn bên cạnh chúng ta.

°

Tiệm điện Công Minh nằm dưới chân cầu, lại bị con lươn án ngữ. Địa điểm bất lợi như thế, nhưng lúc nào cũng đông khách bởi uy tín mấy chục năm trong nghề. Chủ nhân tiệm điện tên Xây, bốn mươi hai tuổi, trong đó có đến ba mươi năm tuổi nghề. Công việc của tiệm là sạc bình accu, sửa chữa thiết bị điện xe, quấn mô tơ, máy hàn, đi na mô các loại...Ngoài ông Xây, còn có thêm bốn người phụ việc. Trong đó có hai người là thợ chính, tên Tân và Trung được phát lương hàng tuần. Tân được lãnh nhiều hơn một ít vì là cháu gọi vợ là dì. Riêng hai thợ phụ tên Đại và Kỳ không được trả công, chủ chỉ bao bữa cơm trưa miễn phí. Đã có những lời gièm về tánh keo kiệt của ông Xây. Đại hôm nay không đến tiệm điện vì bận việc gia đình.

Hôm nay nhiều viêc cả chủ lẫn tớ đều không nghỉ trưa. Ông Xây vừa quấn chiếc mô tơ bơm nước vừa hò hét chỉ đạo đám lính.

- Tân, mối nối đó phải cho vào ống cách điện không được để bên ngoài. Thằng Trung, mày đo thử cái tụ điện này còn hoạt động không. Nếu hư thì thay cái khác. Thằng Kỳ sao đứng ngây ra như trời trồng vậy. thời gian nạp điện đủ rồi, thay mấy cái bình khác lẹ lên. Chậm chạp như rùa đất không có mà ăn! Cái thằng Đại ấy, chẳng vợ chẳng con mà tháng nào cũng bận việc riêng vài ngày. Lần này tao cho nó nghỉ luôn!.

Cánh thợ vừa đói vừa mệt gây gổ loạn xị. Ông Xây nhìn đồng hồ, thấy đã trễ giờ cơm trưa gần hai chục phút bèn lấy miếng giẻ lau tay:

- Tao vào nhà lấy cơm. Tụi bây cố làm xong việc thì nghỉ.

Nhà ông Xây cách tiệm điện gần trăm mét. Mọi ngày đúng giữa ngọ, ông Xây về nhà ăn cơm với gia đình, sau đó mang cơm ra cho thợ. Vợ ông, bà Nhung ở nhà lo việc nội trợ. Vợ chồng ông Xây có hai đứa con. Cô con gái lấy chồng Việt kiều đã định cư ở nước ngoài. Cậu con trai học đại học ở Thủ Đức sáng đi, chiều về. Bữa cơm trưa chỉ có hai vợ chồng.

Vừa bước vào nhà, Bốp, con becgie thuần chủng Đức, to bằng con bê từ bên trong xông ra quẫy đuôi mừng rỡ. Đói và mệt khiến ông nổi cáu:

- Bốp!

Nhưng con Bốp chẳng để ý đến thái độ khó chịu của chủ nhân, nó chồm lên, hai chân trước bám lấy thắt lưng ông Xây, rồi nó thè lưỡi liếm bàn tay dính đầy dầu nhớt chủ nó.

- Bốp!

Ông Xây nổi nóng dùng tay hất mạnh. Con Bốp ư ử mấy tiếng rồi chạy ngược vào bên trong. Ông Xây vừa đi, vừa nói:

- Cơm nước bà chuẩn bị xong chưa tôi đói lắm rồi!

Ông Xây ngồi xuống bộ xa lông trong phòng khách chờ vợ bưng cơm ra. Tiếng rên ư ử của con Bốp từ trong phòng ngủ của hai vợ chồng vọng ra không dứt. Ông Xây bước vào, đưa tay đẩy cánh cửa phòng ngủ:

- Trời ơi!

Ông Xây thốt lên rồi lảo đảo ngã xuống. Bà Nhung nằm bất động dưới chân tường. Đồ đạc trong phòng bi xáo trộn có dấu hiệu lục lọi. Sau vài giây trấn tĩnh lại, ông Xây lao ra ngoài kêu thất thanh:

- Cứu tôi với! Nhà tôi có cướp!

Nhà ông Xây nằm biệt lập với những căn khác, ông phải gọi nhiều lần mới có người nghe thấy. Chừng vài phút sau mọi người kéo đến, họ giúp ông Xây đưa bà Nhung đi bệnh viện và bảo vệ hiện trường chờ công an đến giải quyết.

°

Còn gần hai chục phút nữa mới đến giờ làm việc, Vũ Linh, Lê Quang ngồi giải khát ở quán cà phê gần cơ quan. Lê Quang ngáp vặt mấy cái:

- Chán quá, anh Vũ Linh. Bọn tội phạm lộng hành, anh em ta mệt. Chúng án binh bất động, anh em ta chẳng có chuyện gì làm, oải cả người. Chiều nay phải ra sân chơi bóng chuyền để thư giãn gân cốt.

Vũ Linh nheo mắt, nói:

- Cậu sướng thật, còn có thời gian thể thao, giải trí. Còn tớ thì chẳng lúc nào rảnh rỗi cả.

Lê Quang nói:

- Tôi muốn cái tất bật lo toan của anh mà không được đấy. Lao động là hạnh phúc.

- Việc ấy chẳng khó gì. Lấy vợ cậu sẽ được như tớ thôi.

- Nhà thơ hồ Dzếnh có nói:” Tình chỉ đẹp khi còn dang dở/ Đời mất vui khi đã vẹn câu thề...”, tôi thích mối tình đẹp.

Vũ Linh cười vang:

- Nhưng dân gian cũng có câu:” Lấy vợ thì lấy liền tay/ Đừng để lâu ngày lắm kẻ gièm pha! “. Không khéo, cậu mất cả chì lẫn chài!

- Tình yêu phải trải qua phong ba thử thách chứ. Tôi không sợ mất Yến Vy mà chỉ lo không chăm sóc cô ấy tử tế. Lấy công an là chấp nhận thua thiệt về mình.

Vũ Linh vẫy tay gọi chủ quán tính tiền.

- Mười ngàn!

Hai người chưa kịp bước ra khỏi quán thì điện thoại cầm tay của Lê Quang bỗng reo lên:

- A lô! Lê Quang đây! A, chào thủ trưởng. Chiều nay thủ trưởng không đến cơ quan làm viêc hay sao mà gọi đàn em vào lúc này?

Tiếng Trần Đàm phát ra:

- Có cậu Vũ Linh ở đó không? Tớ gọi mãi không được. Các cậu khỏi lo thất nghiệp. Một vụ trọng án xảy ra tại số..., các cậu hãy khẩn trương đến đó. Sau đó báo cáo lại cho tôi kết quả thu thập được.

Lê Quang thở hắt ra, day mặt về phía Vũ Linh:

- Khỉ thật! Có việc động tay động chân rồi!

°

Cả hai đến nơi, đám đông đã vãn bớt nhờ tinh thần làm viêc tích cực của đồng chí cảnh sát khu vực. Tuy nhiên vẫn còn một số người hiếu kỳ đứng từ xa xì sầm bàn tán không dứt. Tai họa bất ngờ ập xuống, ông Xây đã cho đóng cửa tiệm và nhờ mấy người bà con bên ngoại vào bệnh viện chăm sóc bà Nhung.

Vũ Linh, Lê Quang dựng xe ngay khoảng trống trước sân. Con Bốp bị xích vào hàng rào sắt, thấy người lạ nó lồng lên dữ tợn. Vũ Linh cảm thấy lạnh gáy khi bước qua “ hung thần giữ cửa “. Lê Quang trầm trồ:

- Con chó thật dũng mãnh, nó có thể xé tan xác con mồi chỉ trong nháy mắt!

Ông Xây bước ra đón khách. Nụ cười xã giao gượng gạo làm gương mặt biến dạng càng thảm hại.

- Tình trạng sức khỏe của vợ ông ra sao? – Vũ Linh tỏ vẻ quan tâm.

Ông Xây mếu máo:

- Người nhà mới điện thoại cho tôi, bà ấy vẫn còn hôn mê. Các bác sỹ đang theo dõi. Tôi lo quá.

- Đề nghị ông giữ thật bình tĩnh và thuật lại những gì đã chứng kiến – Lê Quang nói.

Để Lê Quang lấy lời khai chủ nhà, Vũ Linh đẩy cửa bước vào phòng ngủ, xem xét hiện trường. Phòng ngủ khá rộng, khoảng hai chục mét vuông. Chiếc giường đôi kê sát vách tường bên trái. Chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng lờ mờ xanh dịu. Đối diện giường ngủ có kê chiếc kệ đựng tivi, đầu máy video. Cạnh đó là chiếc tủ đựng quần áo hai cửa bằng gỗ cẩm lai choáng gần hết chiều ngang căn phòng. Vũ Linh nghĩ thầm, chiếc tủ được làm theo đơn đặt hàng. Cánh cửa bên trái mở tung. Phía bên trong, ở khoan cuối cùng có ngăn kéo nhỏ có lắp ổ khóa. Chiếc ngăn bị kéo hết ra phía ngoài, bên trong chỉ còn lại vài viên long não chống gián, mối. Dưới nền nhà có nhiều dấu chân trần của nạn nhân và nhiều dấu giày cỡ bốn mươi. Dưới nền nhà cách bờ tường chừng nửa thước có hai dấu trượt chân chạy dài khoảng một mét. Vũ Linh chụp nhiều kiểu ảnh dấu chân hung thủ và thu giữ chiếc chìa khóa còn dính trong ngăn kéo.

Lúc này Lê Quang cũng vừa lấy xong lời khai của chủ nhà. Ông Xây ngồi bệt trên nền gạch, đầu rụt vào vai. Đôi mắt thất thần còn đọng mấy giọt sương. Vũ Linh bước đến, đưa tay đặt lên vai chồng nạn nhân:

- Thành thật chia buồn cùng ông. Ông có biết chính xác số tài sản bị mất?

Ông Xây lắc đầu, nói lào phào:

- Gần sáu chục cây vàng, tiền khoảng trăm triệu gì đó, tôi không nhớ chính xác.

Lê Quang vắt cây Bic vào túi áo, nói:

- Ông có nghi ngờ ai là thủ phạm?

Ông Xây lắc đầu:

- Đầu óc của tôi bây giờ rối tung lên, chẳng biết nghi ai cả. Nhưng hung thủ nhất định là người quen, rất quen.

Vũ Linh:

- Do đâu, ông kết luận như thế? Phải chăng do hung thủ biết nơi cất giấu tài sản?

- Tôi không nghĩ như thế. Tài sản, tôi chỉ cất trong tủ và sử dụng loại khóa cũng đơn giản. Kẻ xấu dễ dàng tìm thấy và cuỗm đi. Tôi khẳng định là người quen bởi vì chỉ có người quen mới có thể tùy ý ra vào. Kẻ lạ đột nhập, con Bốp sẽ xé xác ngay lập tức!

Lê Quang thắc mắc:

- Với số tài sản lớn như thế, sao ông không cất một nơi kín đáo, kiên cố? Để hớ hênh dễ làm mồi cho kẻ ác.

Ông Xây thừ người một lúc, nói:

- Các anh mách cho tôi nơi nào là chỗ an toàn. Cất kỹ vẫn bị trộm như thường. Bọn đạo tặc ngày nay có đầy rẫy những mưu ma chước quỷ! Vả lại tôi tin vào khả năng của con Bốp. Chỉ nghe tiếng sủa của nó, kẻ xấu đã sợ đến vãi cả linh hồn!

Vũ Linh nhìn ra sân. Con Bốp đang nhe hàm răng nanh nhọn hoắt đe dọa hai vị khách không mời mà đến:

- Đúng, ông có một vệ sỹ trung thành và mạnh mẽ. Nó sủa ghê quá!.

Ông Xây day mặt ra phía ngoài nạt lớn:

- Bốp! Im nào!

Con Bốp còn cố sủa thêm mấy tiếng nữa mới chịu câm họng. Ánh mắt nó đỏ rực như hai hòn than.

- Mọi khi ông đều xích nó lại? – Vũ Linh hỏi.

- Ồ, không. Xích nó lại rủi kẻ gian đột nhập vào nhà thì biết làm thế nào. Con Bốp luôn được tự do, tôi chỉ xích nó lại mỗi khi có khách mà thôi.

Lê Quang nhìn ăm soi con Bốp, nói:

- Chú chó tuyệt vời, trông nó chẳng khác gì một dũng tướng xung trận!

Ông Xây gật đầu:

- Bốp là chú chó khỏe mạnh nhất, thông minh nhất trong số những con chó tôi đã từng gặp. Một người bạn thân trước khi xuất cảnh đã để lại cho tôi nuôi, lúc đó nó còn nhỏ phải bú sữa. Tôi thương nó như con!

Ông Xây uống một hớp nước thấm giọng, nói:

- Từ khi có nó, nhà tôi chưa hề mất thứ gì cho dù là cây kim sợi chỉ.

Vũ Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Theo tôi đoán, có thể hung thủ đã lợi dụng lúc cu cậu bỏ ra ngoài để gây án.

Ông Xây lắc đầu một cách quả quyết:

- Không bao giờ có chuyện đó. Thế giới của nó chỉ trong khuôn viên này thôi. Nó là người chiến sỹ tuyệt đối trung thành, không có lệnh chủ, nó không dám ra ngoài.

Để chứng minh những gì vừa nói, ông Xây hất hàm ra lệnh cho con chó:

- Bốp! Nằm xuống, không được cử động!

Con Bốp răm rắp làm theo. Ông Xây lại ra lệnh:

- Nằm xây mặt ra phía ngoài.

Con Bốp di chuyển nửa thân hình, cổ nghếch ra phía cổng. Ông Xây tiếp tục ra lệnh:

- Sủa ba tiếng!

- Gâu! Gâu! Gâu!

Ông Xây tháo xích. Chỉ chờ có thế, con Bốp lao vào trong như tên bắn. Cả Vũ Linh lẫn Lê Quang đều né người sang một bên. Con Bốp nhảy xổ vào, hai chân tì mạnh lên vai Lê Quang làm anh bổ ngửa về phía sau.

- Không được hỗn! Ngồi im.

Trò chuyện một lúc, ông Xây tỏ vẻ sốt ruột cứ liên tục xem giờ. Hiểu ý Vũ Linh nói:

- Chúng tôi không phiền ông nữa. Vợ ông đang cần có ông bên cạnh.

Đoạn Vũ Linh hướng mắt về phía Lê Quang:

- Cậu cũng vào bệnh viện xem xét tình hình như thế nào. Nạn nhân tỉnh lại, cậu cố tranh thủ tìm hiểu tung tích hung thủ. Ít ra là một cái tên.

Ông Xây bấm điện thoại gọi Tân, cháu vợ đến. Đoạn ông quay sang mắng con Bốp:

- Mày khiến tao mất hết lòng tin rồi. Bà chủ của mày đang sống dở chết dở trong bệnh viện. Bao nhiêu tài sản chúng khua sạch. Đồ ngu!

Con Bốp cụp mắt xuống, có vẻ xấu hổ. Cữ chỉ của nó khiến mọi người không nhịn được cười.

Chừng vài phút sau Tân đến nơi. Nhà Tân cách đây không xa. Ông Xây vội vàng dắt xe ra cổng. Lê Quang cũng cho xe nổ máy bám theo.

Còn lại hai người, Vũ Linh chìa ra bao thuốc và tranh thủ bắt chuyện:

- Anh là..

- Vâng, tôi là cháu của dì Nhung. Có việc gì không, anh?

- Ồ, không. Anh có thông tin gì về vụ án vừa xảy ra.

- Tôi chẳng biết gì cả. Tôi đang ở ngoài tiệm chờ dượng mang cơm ra. Chừng vài phút sau nghe mọi người hô hoán ầm ĩ, lúc đó, tôi mới biết vừa xảy ra vụ giết người, cướp của tại nhà của dì tôi.

Vũ Linh đưa điếu thuốc đang hút cho Tân mồi thuốc. Tân ngước mắt nhả những vòng khói lên không trung. Vũ Linh gợi chuyện:

- Từ trước đến nay, khu vực này đã từng xảy ra trọng án?

Tân đáp:

- Không. Thỉnh thoảng xảy ra cắp vặt, giết người, cướp của tôi mới thấy lần đầu. Không thể tưởng tượng được, giữa thanh thiên bạch nhật chúng dám xông vào nhà thản nhiên cướp bóc. Chúng coi trời bằng vung!

- Anh có thấy đối tượng lạ mặt lảng vảng quanh khu vực những ngày trước đó?

- Tôi không để ý đến chuyện này – Đoạn Tân day mặt về phía Vũ Linh:- Anh nghi kẻ lạ mặt gây ra vụ án này sao?

Vũ Linh im lặng, búng mẫu thuốc lá ra phía ngoài. Tân nói:

- Người lạ chỉ có thể đột nhập vào bên trong chỉ khi nào vô hiệu hóa được con Bốp. Mà chuyện này thì còn khó hơn việc hái sao trên trời.

Vũ Linh nói:

- Có vẻ, anh đặt trọn niềm tin vào con vật bốn chân nhỉ.

- Tất nhiên rồi. Anh chưa biết nó khôn như thế nào đâu. – Đoạn Tân đưa tay vẫy vẫy, con Bốp lập tức bước đến và nằm xuống cạnh đó. Mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Tân đưa tay vuốt bộ lông bóng mượt của nó:

- Bốp ơi, tội mày cao như núi. Tao hết thương mày rồi!

Tân nói chuyện với con chó như người bạn thân. Vu Linh thử đưa tay đặt lên đầu nó. Ngay lập tức con Bốp mở choàng mắt, nhe răng gầm gừ.

- Đừng chạm vào nó! Coi chừng nó nuốt chửng cả bàn tay của anh đấy! Bốp! Nằm im.

Vũ Linh rụt tay lại.

- Nó đã cắn rất nhiều người gây thương tích. Lần gần đây nhất là ông tổ trưởng dân phố, ông ta vào nhà mà không gọi cửa, thế là...Rốt cuộc dượng Bảy phải đưa ông tổ trưởng vào bệnh viện khâu cả chục mũi.

- Chó dữ phải xích lại. Thả rong nó cắn người rất nguy hiểm.

Tân đưa tay trỏ ra phía cánh cửa có treo tấm bảng “ Coi chừng chó dữ! “, nói:

- Đã treo biển cảnh báo, tại họ không chịu đọc.

Vũ Linh thắc mắc:

- Đặc tính loài chó rất thích cuộc sống bầy đàn. Chẳng lẽ, con Bốp không bao giờ bước ra ngoài nô đùa với những con khác?

Tân lắc đầu:

- Không bao giờ! Mặc dù nó rất thích. Nó là người lính phải phục tùng mệnh lệnh chỉ huy!

Thấy Vũ Linh có vẻ chưa tin. Tân nói:

- Con Bốp được sáu tháng tuổi, dượng Bảy đã đưa nó đi học khôn ở trung tâm dạy thú gần sân vận động. Nó là con chó khôn nhất khóa học.

- Thì ra là vậy. – Vũ Linh thăm dò:- Một con chó thông minh đến đâu đi nữa cũng cần phải ăn, có thể, kẻ gian đã lợi dụng điểm yếu này..

- Không! Con Bốp chỉ ăn những thứ do dì dượng đưa cho. Tôi đã nhiều lần cố thử nhưng nó chi khịt khịt mũi rồi lảng đi. Một lần dì dượng tôi về quê dự đám cưới quên chuẩn bị thức ăn cho nó. Thế là cu cậu chịu nhịn đến hai ngày.

Qua câu chuyện của Tân, Vũ Linh rút ra kết luận, đối tượng gây án là những người rất thân quen với chủ nhà.

Vũ Linh hỏi:

- Những ai có thể vào nhà mà không gặp trở ngại từ con Bốp?

Tân suy nghĩ một lát, đáp:

- Theo như tôi biết, ngoài dì dượng ra chỉ có bốn người làm công ở tiệm điện là có thể ra vào tự do. Còn ai nữa, tôi không biết.

- Anh cố nhớ lại xem.

Tân nói:

- Còn cậu Chín, em ruột dì Bảy và có thể là chú Hiển, em trai của dượng.

- Những người kể trên có sống gần đây không?

- Chú Hiển ở cùng phường nhưng khác khu phố cũng không xa lắm. Tuần nào chú cũng ghé nhà trò chuyện với dượng Bảy. Còn cậu Chín trước kia ở cùng với dì. Cách đây gần một năm cậu Chín theo mợ về quê.

- Quê cậu ấy ở đâu?

- Cũng gần đây thôi. Huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An. Chưa đầy hai mươi cây số.

°

Bà Nhung, vợ ông Xây nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Bà Tám Thời, mẹ nạn nhân ngồi bên ngoài phòng đợi nước mắt ngắn dài. Ông Xây đi đi lại lại trong khoảng không chật hẹp, gương mặt hiển hiện căng thẳng lo âu. Lê Quang nhìn qua lớp cửa kính, nạn nhân nằm trên chiếc giường sắt, băng quấn quanh đầu, ống chuyền đạm đính vào cánh tay.

- Tại sao lại ra chuyện tày trời như thế này. Con gái tôi ăn ở hiền lành, tốt bụng sao trời nở đối xử bạc với nó.

Cô y tá bước vào cạnh giường. Cô nâng cánh tay trái người bệnh ra khỏi chăn, đặt mấy đầu ngón tay lên tìm mạch. Lát sau cô đặt cánh tay vào lại trong chăn, đi về phía đầu giường, viết vài dòng lên tấm bảng treo trên thành giường.

- Cô ấy ra sao? – Ông Xây hỏi.

- Có vẻ ổn định, cô y tá trả lời. Bác sỹ sẽ đến đây ngay. Mọi người sẽ hiểu rõ bệnh trạng qua ông ấy.

Câu trả lời lấp lửng của cô y tá khiến mọi người chưa trút được gánh nặng lo âu. Ông Xây day mặt sang, nói với mẹ vợ:

- Má về nhà nghỉ ngơi cho lại sức, Ở đây đã có con.

Bà Tám Thời nói:

- Má không sao. Má còn khỏe.

Cô y tá khi nảy quay trở lại với hai chai glucose. Cô móc tất cả lên giá. Bà Tám Thời nói:

- Làm chi nhiều quá vậy?

Tôi thực hiện theo yêu cần của bác sỹ – cô ý tá nói:- Phải có chất dinh dưỡng để nuôi cơ thể.

Lát sau bác sỹ đến. Ông bắt mạch người bệnh. Ông vạch hai mí mắt và lật chăn, dùng ống nghe tim và phổi. Sau đó, ông ấn mấy ngón tay lên bụng bệnh nhân. khám xong, ông đến đầu giường, đọc tấm bảng. Ông đánh dấu thời gian rồi viết nguệch ngoạc mấy chữ.

- Thưa bác sỹ, con gái tôi có sao không? – Bà Tám Thời nói:- Bác sỹ làm ơn cho biết, mối nguy hiểm gì đang rình rập con tôi?

- Tại sao vợ tôi không tỉnh lại – Ông Xây nói bằng giọng rè rè.

Bác sỹ là người đàn ông cao lớn, vai rộng nhưng gương mặt trắng trẻo như thư sinh. Mái tóc lốm đốm muối tiêu, từng trải:

- Bệnh nhân đang dần ổn định. Mọi người chớ lo lắng thái quá.

Bà Tám Thời nói qua làn nước mắt:

- Nhưng tôi muốn con gái tôi tỉnh dậy. Tôi muốn nó nhìn thấy tôi.

Bác sỹ nói:

- Vài giờ nữa, sau khi lấy mẫu xét nghiệm bổ sung sẽ cho kết quả, lúc ấy mọi việc sẽ rõ ràng hơn. Chúng tôi đã lấy hết máu bầm. Bệnh nhân sẽ hồi phục, hãy tin tôi. Ngoại trừ một dấu rạn ở sọ.

Lê Quang nói:

- Thưa bác sỹ, bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn hiểm nghèo chưa? Đây có phải là triệu chứng hôn mê? Có cần phải mổ không?

Bác sỹ lắc đầu:

- Đây không phải là triệu chứng hôn mê. Bệnh nhân chỉ rơi vào một giấc ngủ sâu. Cơ thể người bệnh đang phục hồi. Cách tốt nhất, chúng ta hãy đợi.

Bác sỹ tiếp tục giảng giải:

- Nạn nhân bị sốc. Kiểu phản ứng như thế này rất thường xảy ra. Đấy là sự phản ứng nhất thời chấn thương cơ thể. Còn hôn mê là hiện tượng bất tỉnh kéo dài, đôi khi diễn ra trong vài ngày, thậm chí vài tuần hoặc lâu hơn. Hy vọng bệnh nhân sẽ khá hơn vào ngày mai.

Ông Xây đặt tay lên trán vợ:

- Cũng may bà ấy không bị sốt. Nếu thân nhiệt đột ngột tăng cao thì nguy hiển lắm. – Đoạn ông quay sang trấn an mẹ vợ:- Má yên tâm. Nếu vợ con trong tình trạng tồi tệ thì bác sỹ đã thông báo cho chúng ta biết.

Trời tối hẳn. Những ánh đèn đường sáng rực phố phường. Lê Quang đứng trên ban công nhìn xuống dòng người, xe cộ.

°

- Báo cáo thủ trưởng, những chứng cớ thu được tại hiện trường, ta có kết quả như sau; hung thủ đã đột nhập vào nhà trổ nghề trộm cắp. Trong lúc hung thủ mở tủ cướp tài sản thì nạn nhân vùng thoát ra được và xông vào giằng co. hung thủ đã đẩy một cú thật mạnh khiến nạn nhân trượt chân, đầu đập vào tường và lịm đi.

Trần Đàm nói:

- Tình trạng sức khỏe của bà Nhung như thế nào, có hy vọng gì không?

Lê Quang nói:

- Cả ngày hôm qua bệnh nhân vẫn chưa tỉnh. Bác sỹ kết luận có thể hy vọng.

Trần Đàm dặn:

- Những chấn thương về não bao giờ cũng hết sức nguy hiểm, khó tiên lượng trước. Có những ca tưởng chừng không nguy hiểm lại tước đi sự sống người bệnh. Dẫu sao chúng ta cũng nên hy vọng và đợi. Tuy nhiên việc điều tra phải được tiến hành gấp rút.

Vũ Linh gật đầu, nói:

- Đúng vậy, việc điều tra phá án phải tiến hành song song. Bệnh nhân có thể qua cơn nguy kịch nhưng khả năng phục hồi trí nhớ lại là chuyện khác.

Trần Đàm hỏi:

- Việc giám định dấu vân tay để truy tìm hung thủ có kết quả không?

Lê Quang lắc đầu:

- Dấu vân tay hung thủ để lại trên chìa khóa quá ít không đủ để giám định.

Trần Đàm nói:

- Thật tiếc! Đồng chí Lê Quang phải túc trực bên người bị hại không được rời nửa bước. Rất có thể hung thủ đánh hơi nạn nhân còn sống sẽ tiếp tục ra tay hạ thủ để bịt đầu mối. Đây là công việc thoạt nghe nhẹ nhàng nhưng hết sức quan trọng. Chuyện yêu đương của cậu tạm thời gác lại nhé!

Đoạn thượng tá Trần Đàm quay sang Vũ Linh:

- Công việc của cậu đã ra ngô ra khoai gì chưa?

Vũ Linh:

- Báo cáo thủ trưởng, kết quả điều tra ban đầu cho thấy hung thủ chỉ có thể là người rất thân quen với gia đình nạn nhân...

Trần Đàm cướp lời:

- Do đâu cậu kết luận chắc chắn như thế?

- Nhà bà Nhung có nuôi con Bốp rất tinh khôn. Nó sẽ tấn công bất kỳ người lạ bước vào nhà mà không được phép chủ.

Vũ Linh thuật lại tỉ mỉ về những điều tai nghe, mắt thấy về con Bốp. Trần Đàm nói:

- Đúng là một chú chó tuyệt vời! Cậu đã có danh sách những đối tượng khả nghi chưa?

- Đã! Tất cả có sáu người. Trong quá trình điều tra nếu phát hiện đối tượng nào nghi vấn sẽ tiếp tục bổ sung.

Trần Đàm nói:

- Tuy nhiên ta cũng lưu ý đến những đối tượng sống chung quanh. Tập trung “ chăm sóc “ những đối tượng có tiền án, tiền sự, tù tha về và những cá nhân đang thúc bách tài chính. Thậm chí, ông Xây, chồng của nạn nhân, ta cũng cần để mắt đến.

Lê Quang tỏ vẻ băn khoăn:

- Có cần làm thế không, thủ trưởng? Ông Xây rất đau khổ về tại nạn của vợ mình.

- Khi mà cánh cửa vụ án chưa hé mở, tất cả những có liên quan đều đặt trong vòng nghi vấn.

°

Họ gặp nhau tại quán cà phê vắng khách. Bà chủ quán sau khi bưng cà phê cho khách đã lẫn nhanh vào bên trong, ngả lưng bên cạnh chiếc quạt máy. Bên ngoài nắng hắt vào, không khí oi bức khó chịu.

Thiếu úy Ngàn, cảnh sát khu vực từ chối thuốc lá khách mời. Vũ Linh vân vê điếu thuốc trong lòng bàn tay.

- Tôi quản lý Ô 9 có sáu tổ dân phố với hai trăm bảy mươi hai hộ gồm một ngàn, sáu trăm, ba mươi bảy khẩu. Trong đó có chín đối tượng đang quản lý theo Nghị định 163, bảy đối tượng là tù tha về và năm đối tượng vi phạm tệ nạn xã hội...Tất cả mọi thành phần, đối tượng, tôi đều rõ như lòng bàn tay. Đồng chí muốn tìm hiểu về ai?

Vũ Linh cười thầm trước cách thuộc lào lào của chàng thiếu úy trẻ:

- Tôi muốn biết về nhân thân của Đại.

- Đại nào? – Cảnh sát khu vực Ngàn hỏi lại:- Ô tôi có hai Đại.

- Đại đang học nghề điện.

Thiếu úy Ngàn “ ồ “ lên:

- Nhanh thật, đồng chí gặp tôi để điều tra về vụ xảy ra vào chiều hôm qua à?

Vũ Linh nghệch mặt tỏ vẻ không hiểu. Ngàn nói:

- Vụ ăn cắp xe gắn máy đấy. Chẳng lẽ đồng chí đến đây không phải vì chuyện đó?

Vũ Linh lắc đầu:

- Tôi đang điều tra vụ án khác. Đại dính líu đến vụ trộm xe?

- Đúng vậy. Công an quận X. sáng nay có điện thoại cho tôi. Đại cùng hai tên nữa tham gia vào đường dây trộm xe. Băng trộm cắp chuyên nghiệp.

Ngàn ực hớp cà phê rồi tiếp tục câu chuyện:

- Thật ra thủ đoạn của bọn chúng chẳng có gì mới, tuy nhiên rất khó phát hiện. Trước tiên, chúng đem chiếc xe cà tàng, bò chõng gửi vào bãi giữ xe và đặt bên cạnh những chiếc đắt tiền mà bọn chúng đã ngắm từ trước. Rồi thừa lúc nhân viên bãi giữ xe không để ý, chúng bôi số ghi trên yên xe định tráo rồi điền vào con số khác trùng với số ghi trên thẻ giữ xe của chúng. Sau đó, một đứa khác sẽ điềm nhiên vào lấy ra và đem vào “ lò mổ “.

- Đại bị tóm chính xác vào lúc nào?

- Bốn giờ chiều ngày hai mươi sáu.

Như vậy Đại bị bắt sau thời điểm vụ án xảy ra tại nhà ông Xây khoảng sáu giờ, Vũ Linh nghĩ thầm:

- Đại, trước đây đã từng có tiền án tiền sự?

- Tay đó vào tù ra khám như ăn cơm bữa. Cả nhà hắn có ba anh em, đứa nào cũng nghiện cơm tù! Gã anh thứ ba cũng bị tóm cổ cùng với hắn trong vụ xe gắn máy xảy ra chiều qua.

Vũ Linh nói:

- Hiện giờ, Đại đang bị giam ở đâu?

- Đây là vụ án lớn có tổ chức quy mô. Hắn nằm ở Chí Hòa.

Trò chuyện một lúc, Vũ Linh bắt tay chào tạm biệt anh bạn đồng nghiệp trẻ. Anh đạp cần khởi động. Chiếc xe nhanh chóng hòa vào đám đông đang giờ tan ca.

°

Cơm tối xong, Lê Quang lập tức phóng xe vào bệnh viện. Vừa dắt xe ra khỏi nhà thì chuông điện thoại reo lên. Số điện thoại của Yến Vy. Ban đầu, anh định tắt máy từ chối nhận cuộc gọi nhưng nghĩ lại thấy không ổn nên thôi:

- A lô! Anh Lê Quang đây!

Giọng hờn dỗi phát ra:

- Anh Quang! Sao đến giờ này anh không đến đón em? Muộn gần mười phút.

Lê Quang ấp úng:

- Anh..anh..

- Đừng nói là anh lỗi hẹn đấy nhé! Em không thích nghe những lời cũ rích ấy!

- À không, thật sự là...anh..anh. Mong em thông cảm..

- Anh không đến thật sao? Còn hai chiếc vé?

- Em có thể đi xem một mình. Anh thành thật xin lỗi!

- Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh! Đây là lần thứ bao nhiêu anh lỗi hẹn. Lê Quang! Tôi ghét anh đến chết!

- Yến Vy! Yến Vy!

Yến Vy đã tắt máy. Lê Quang đứng thần người một lúc. Anh cảm thấy mình có lỗi với Yến Vy nhiều lắm. Lát sau, Lê Quang cho điện thoại vào túi áo, nhích nhẹ tay ga. Chiếc mô tô từ từ lăn bánh.

°

Một đêm nặng nề trôi qua. Bà Nhung vẫn chưa tỉnh. Để chống lại cơn buồn ngủ, ông Xây rủ Lê Quang đi uống cà phê ở quán nằm gần bệnh viện. Nửa đêm, quán vẫn đông khách. Họ là thân nhân có nhiệm vụ chăm sóc người nhà của mình. Lê Quang chọn chiếc bàn bắc ngay vỉa hè.

- Cho hai ly đen!

Ông Xây cầm thìa khuấy cà phê. Gương mặt hốc hác dưới ánh đèn đường vàng vọt:

Lê Quang tìm cách khơi chuyện:

- Anh chị có vẻ rất hạnh phúc.

Ông Xây im lặng, nhấp một ngụm cà phê nóng:

- Tôi với bà ấy suốt mấy chục năm cùng cam cộng khổ, từ đôi bàn tay trắng tạo nên cơ nghiệp, không thương yêu nhau mới là chuyện lạ. Ngôi nhà chúng tôi đang ở đang bắt đầu xuống cấp. Hai vợ chồng bàn tính dành dụm sang năm sẽ xây nhà mới. Nếu còn dư tiền thì du lịch Đà Lạt một chuyến. Chú thấy đó, mang tiếng là dân thành phố, gần năm chục tuổi đầu, vậy mà bà ấy có biết Đà Lạt là đâu.

Những âm thanh về cuối đuối dần. Lê Quang lựa lời an ủi:

- Hy vọng bà ấy sẽ qua khỏi. Bác sỹ bảo rằng không nghiêm trọng. Ông có định báo chuyện này cho anh con trai để cậu ấy cùng xẻ chia, gánh vác?

Ông Xây xua tay:

- Nó đang chuẩn bị kỳ thi sát hạch, nếu cho nó biết chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc học hành.

Ông Xây đưa hai tay ôm đầu, nói phều phào:

- Tôi đã suy nghĩ nát óc vẫn không đoán ra ai là thủ phạm. Những người xung quanh tôi đều có vẻ lương thiện cả, nghi oan người khác là có tội.

- Ông nhận xét Đại là người thế nào?

- Một người bình thường chẳng có gì nổi trội, không thiện không ác. Đại làm việc chăm chỉ tuy nhiên thỉnh thoảng lại xin nghỉ vài ngày.

- Tôi vừa nhận được tin, Đại đã bị bắt trong vụ trộm xe.

Ông Xây rùng mình như bị điện giật, cặp mắt mở thao láo:

- Có chuyện đó à? Thật không thể nào tin nổi. Thời buổi này gian ngay lẫn lộn chẳng biết đâu mà lường. Trời ạ, thì ra lâu nay tôi chưa chấp tên bịp bợm.

Lê Quang nói:

- Vì thế, ông cần cẩn trọng trong việc nhận người vào làm. Ông cố nhớ lại xem, còn ai có thể gần gũi với con Bốp.

Ông Xây uống nốt phần cà phê trong cốc rồi rót vào đó một ít trà nóng:

- Còn một người.

- Ai thế?

- Chú Đàng, nhân viên huấn luyện chó.

- Anh Đàng mà ông vừa kể có bao giờ đến thăm nhà ông?

- Có, dăm ba lần. Nhưng không phải đến thăm mà là giao trả con Bốp.

Thấy Lê Quang tỏ vẻ không hiểu, ông Xây giải thích:

- Mỗi sáng tôi đưa con Bốp trên trường học khôn, đúng mười giờ thì rước về. Đôi khi bận việc không thể đến đón được thì chú Đàng chở về nhà tôi luôn. Tôi trả tiền công cho chú Đàng gấp đôi giá xe ôm. Xem như đôi bên cùng có lợi.

- Thì ra là thế – Lê Quang nói:- Ông là người duy nhất đưa con Bốp đến trung tâm huấn luyện chó?

- Không, lúc nào bận việc, tôi bảo thằng Tân cháu vợ đưa giúp. Chỉ có hai chúng tôi thôi, ngoài ra không còn ai khác.

- Khóa huấn luyện kết thúc cách đây bao lâu?

Chừng hai tháng. Sau đó, chúng tôi không còn qua lại nữa.

- Trước khi vụ đột nhập xảy ra, ông có gặp bà Nhung?

- Có, khoảng mười giờ tôi có vào nhà lấy thêm tiền để mua chiếc máy hàn cũ. Một người chuyên mua bán phế liệu để lại với cái giá rất hời.

- Vợ ông đang làm gì?

- Bà ấy đang làm bếp. Tôi lấy tiền xong là ra ngay không chuyện trò gì cả.

Lê Quang hỏi:

- Ông có thường vào nhà trong thời gian tiệm điện đang hoạt động?

Ông Xây lắc đầu:

- Không, chỉ khi nào có việc cần thôi. Mọi ngày tôi có mặt ở tiệm vào lúc tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa thì vào nhà ăn cơm. Tôi đi vắng chừng vài phút là đám tiểu yêu làm loạn ngay!.

- Từ sau mười giờ trở đi, có ai vào nhà ông không?

- Có, sau đó chừng mười lăm phút thằng Kỳ có xin phép vào nhà đi vệ sinh.

- Tiệm điện của ông không có toa lét à?

- Chỉ có chỗ tiểu tiện thôi. Đại tiện phải vào nhà.

- Khoảng bao lâu Kỳ quay ra?

- Độ vài phút.

Lê Quang:

- Vợ ông đang trong tình trạng như thế này, chắc ông phải đóng cửa tiệm hơi lâu.

Ông Xây trầm ngầm một lúc, nói:

- Tôi đã suy nghĩ lại. Cửa tiệm phải được mở vào sáng ngày mai. Chuyện này có thể vài người sẽ gièm pha, trong lúc vợ nhà đang thập tử nhất sinh mà còn đầu óc nghĩ đến chuyện kiếm chác. Thật tình không phải thế. Giao hàng đúng hẹn cho khách mới là chuyện quan trọng. Dụng cụ điện rất thiết yếu với mọi nhà chậm ngày nào, việc sinh hoạt ngày ấy còn gặp khó khăn, bất tiện.

Lê Quang gật đầu:

- Ông nghĩ như thế cũng phải. Uy tín mới là điều quang trọng.

- Tất nhiên tôi sẽ không rời vợ nửa bước. Tôi sẽ giao thằng Tân tạm thay tôi điều hành công việc.

Uống cà phê xong, cả hai quay trở vào bệnh viện. Bà Tám Thời đang ngủ gật bên giường bệnh con gái. Nghe tiếng chân, bà hé mắt ra. Ông Xây bỏ ra ngoài, một lúc sau mang về chiếc chiếu cá nhân:

- Má nằm nghỉ lưng một chút.

Sáu giờ sáng, Lê Quang gọi điện báo cho Vũ Linh về cuộc trò chuyện với ông Xây tại quán cà phê.

°

Sáng sớm cô ý tá bước vào bắt mạch người bệnh lần nữa rồi đưa mấy ngón tay chỉnh độ dịch chảy từ chiếc chai treo trên giá.

Chừng nửa giờ sau, một bác sỹ khác xuất hiện. Trên ngực áo có đính tên “ Minh “. Ông Minh tự giới thiệu là bác sỹ chuyên khoa X quang:

- Bệnh nhân sẽ phải chụp thêm vài kiểu nữa, kể cả chụp cắt lớp.

Ông Xây lo lắng:

- Vợ tôi có làm sao không? Tôi nghĩ các ông đã chụp đủ rồi chứ.

- Cẩn thận vẫn hơn. Chúng tôi muốn tìm rõ nguyên nhân tại sao bệnh nhân chưa tỉnh lại.

Lát sau, hai nhân viên bệnh viện xuất hiện. Họ đẩy chiếc xe chuyên dụng. Lê Quang cùng ông Xây chuyển bà Nhung sang xe. Hai nhân viên thì thầm với nhau điều gì rồi đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng. Nhân viên thang máy đã mở sẵn cửa chờ họ.

Gần một giờ sau, mặt trời bắt đầu chiếu qua cửa sổ phòng bệnh. Hai nhân viên y tế đẩy xe quay trở lại. Họ đặt bệnh nhân về chỗ cũ và lẳng lặng đi ra ngoài.

°

Gần mười giờ sáng, Vũ Linh có mặt tại tiệm điện Công Minh. Lúc này, Tân, Kỳ, Trung đều có mặt. Họ cắm cúi làm việc vừa bàn tán sôi nổi về chuyện Đại bị tóm cổ vì tội trộm xe có tổ chức. Trung đóng cầu dao điện, nói:

- Tao không ngờ thằng Đại mặt mũi trông hiền lành như thế, lại là trùm đạo chích. Hôm đó, nó có hỏi tao mượn chiếc xe đạp, tao từ chối. Nếu không, bây giờ mất toi cả triệu đồng.

Kỳ dùng kiềm mỏ nhọn gấp những nút nhựa bình accu rồi xùng chiếc xi lanh cỡ to bơm nước vào đúng vạch kẽ trên bình. Sau đó bắt đầu nối điện vào hai cực.

- Không biết cô Nhung có qua khỏi cơn nguy kịch này không. Bọn cướp ngày chỉ có cách xử lăng trì mới xứng với tội danh của chúng.

Tân nói:

- Không biết, hiện dì Bảy vẫn nằm mê man. Bác sỹ nói có thể hy vọng.

- Vậy à? – Kỳ thốt lên:- Bọn bây đoán thử xem, thủ phạm là..

Trung nói:

- Nhất định là người quen rồi! Người lạ làm sao qua được con Bốp.

Vũ Linh chậm rãi bước vào và gật đầu chào mọi người. Cả ba cũng chào đáp lại. Vũ Linh nói:

Sáng hôm nay có nhiều hàng không?

Tân đáp:

- Nhiều, nhưng chúng tôi không dám nhận. Dượng Bảy dặn như thế. Chủ yếu sạc bình và giao hàng cho khách.

Vũ Linh hướng ánh mắt về phía người thanh niên mặc áo ca rô:

- Anh là Kỳ?

Kỳ khẽ gật đầu. Vũ Linh nói:

- Tôi có việc muốn trao đổi với anh. – Đoạn Vũ Linh nhìn quanh quất:- Có chỗ nào có thể ngồi thoải mái không nhỉ.

Tân đưa tay trỏ vào bên trong:

- Trong đó là chỗ cho công nhân nghỉ trưa. Anh có thể vào đó.

Trước khi tiếp xúc với Kỳ, Vũ Linh đã làm việc với công an địa phương. Lý lịch của anh ta rõ ràng, ngắn gọn; Kỳ hai mươi mốt tuổi, trình độ văn hóa lớp mười, xuất thân từ thành phần lao động nghèo, bản thân Kỳ chưa có tiền án, tiền sự. Kỳ đang cặp bồ với Hạnh, công nhân nhà máy thuốc lá..

Vũ Linh nói:

- Nghe đồn, anh chuẩn bị làm lễ đính hôn với cô Hạnh?

Kỳ đưa tay gãi đầu:

- Chuyện đó còn xa lắm. Nghề nghiệp, tiền bạc chưa đâu vào đâu. Tôi định, khi nào ra nghề, có tiền mở tiệm mới tính đến chuyện vợ con. Tôi còn trẻ, mới ngoài hai mươi..

Vũ Linh gật đầu:

- Anh nghĩ như thế cũng phải. Sự nghiệp là quan trọng.

- Sự nghiệp gì! Chỉ là anh thợ điện quèn thôi. – Đoạn Kỳ thở dài:- Nhà tôi nghèo, con cái không được học hành đến nơi đến chốn.

Vòng vo một lúc, Vũ Linh bắt đầu vào việc chính:

- Trước khi xảy ra vụ cướp tại nhà bà Nhung, anh có vào nhà đi vệ sinh?

Kỳ gật đầu. Vũ Linh nói:

- Lúc ấy bà Nhung đang làm gì?

- Nấu cơm.

- Anh có nói chuyện gì với bà Nhung?

- Có, tôi nói món thịt hầm thơm quá, ngửi mùi đã thấy đói. Dì Nhung bảo muốn ăn thì lăn vào bếp. Chỉ vậy thôi.

- Khoảng bao lâu anh quay trở ra?

- Chừng vài phút. Thật ra, tôi muốn ngồi lâu hơn nhưng dì Nhung hối quá, phải ra sớm.

- Sao lại hối?

- Tại vì nhà tắm chung với nhà vệ sinh. Dì Nhung muốn đi tắm.

- Bà Nhung có thói quen tắm vào buổi sáng à?

- Tôi không rõ lắm. Chuyện này anh nên hỏi người nhà.

- Anh có thấy con Bốp không?

- Có, cu cậu còn nguẩy đuôi với tôi.

- Trong những ngày này, anh thấy ai có dấu hiệu khả nghi?

- Không.

°

Cửa mở, bác sỹ bước đến giường người bệnh. Ông đưa tay lần mạch, gương mặt thoáng đăm chiêu:

- Đúng ra, bệnh nhân đã tỉnh lại. Triệu chứng này rõ ràng không có lợi.

Thấy mọi người có vẻ lo lắng, bác sỹ liền trấn an:

- Tuy vậy, tôi có thể nói với mọi người, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Tất nhiên tôi sẽ yên lòng hơn nêý bệnh nhân tỉnh lại. Tôi chưa hiểu nguyên do gì người bệnh chưa hồi tỉnh. Không sao.

- Có phải con gái tôi bị hôn mê?

- Sẽ là như thế nếu thời gian cứ kéo dài. Tuy nhiên các xét nghiệm đều tỏ ra bình thường, không biểu hiện nào đáng phải lo lắng. Người bệnh tỉnh lại sẽ mau bình phục.

Tôi lo quá! – Ông Xây nói.

Bác sỹ khuyên:

- Ông nên ăn một chút lót dạ và nghỉ ngơi một lúc, tinh thần sẽ sảng khoái.

Trước khi đến bệnh viên, ông Xây đã cẩn thận chuẩn bị sẵn thức ăn cho con Bốp. Lê Quang cười thầm, trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, ông Xây vẫn nhớ đến con chó.

°

Vũ Linh quay lại nhà ông Xây. Cánh cổng bên ngoài hé mở, anh đưa tay ấn lên nút chuông. Có tiếng sủa của con Bốp. Vũ Linh vội lùi lại vài bước.

- Bốp! Quay vào!

Người đàn ông bước ra đón khách. Vừa nhìn thoáng qua, Vũ Linh nhận ra là Hiển, em ông Xây, bởi vì họ rất giống nhau.

Hiển lấy nước ướp lạnh mời khách. Vũ Linh giới thiệu qua loa về mình. Hiển nói:

- Tôi cũng mới biết chuyện vào sáng sớm. Anh Xây gọi điện nhờ tôi trông nhà giúp. Thật tình, tôi cũng có nhiều việc phải làm nhưng anh Xây đã nhờ, từ chối không tiện. Nhà tôi cũng gần đây.

Qua tìm hiểu, trong quá khứ, hai anh em ông Xây đã từng xảy ra bất đồng nghiêm trọng. Ngôi nhà ông Xây đang ở là của cha mẹ để lại. Cha mẹ qua đời không để lại di chúc, nghiễm nhiên tất cả các con đều được thừa kế. Chị em ông Xây có tất cả bốn người, hai người chị gái đã lập gia đình và có cơ ngơi riêng, họ đã làm đơn Khước từ tài sản có chứng thực của địa phương. Đúng ra tài sản phải chia đều cho hai người còn lại. Nhưng ông Xây sau khi kết hôn đã đưa vợ về ở hẳn. Hiển, kết thúc thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự, trở về nhà sống chung với anh chị. Thời gian này chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh em vẫn hòa thuận. Nhưng từ khi Hiển lấy vợ thì mọi chuyện trở nên xấu đi. Vợ chồng ông Xây luôn kiếm chuyện gây gổ với hai người em. Vợ chồng Hiển hiền lành luôn bị vợ chồng ông Xây chèn ép. Sau một trận cãi nhau kịch liệt, ông Xây tìm cách đuổi hai vợ chồng người em ra khỏi nhà. Hiển đành phải sống nhờ vào bên vợ. Sau này, ông Xây làm chủ quyền nhà có đưa cho Hiển vài cây vàng gọi là phân chia tài sản. Thật ra số vàng đó chẳng thấm vào đâu so với giá trị thật căn nhà. Tình cảm anh em rạn nứt từ đó. Họ chỉ qua lại với nhau trong vài năm gần đây.

Vũ Linh nói:

- Anh có biết chuyện ông Xây làm nhà mới vào năm sau?

- Biết chứ. Anh ấy có nói với tôi. Chúng tôi đã bàn bạc và thống nhất, sẽ dành hẳn một nơi để thờ phụng.

- Chỗ anh đang ở có thuận lợi không?

Hiển than:

- Sống nhờ bên vợ chẳng khác chi chó chui gầm chạn! Khổ nỗi, chỗ bên vợ quá chật chội, con cháu lại đông, muốn đi toa lét phải xếp hàng. Vợ chồng tôi bị nhét lên căn phòng áp mái. Nóng bức chịu không nổi.

- Ngôi nhà ông Xây dễ đến bảy, tám chục mét vuông, chỉ có ba người. Nếu xây thêm mấy tầng thì quá rộng rãi. Anh chị về đây thích hợp hơn.

Hiển cười buồn:

- Không được đâu. Chị dâu tôi khó lắm.

Cả hai đột ngột im lặng nhìn ra phía ngoài. Cánh cổng chính được kéo về một bên. Từ đây có thể quan sát những động tĩnh xung quanh. Con Bốp đang nằm gác mỏm lên chân, quan sát người ta qua lại bằng ánh mắt mơ màng.

- Từ lúc xảy ra vụ cướp, nó buồn lắm, chẳng thèm ăn uống gì cả. Nó là con vật có tình nghĩa. Tôi không hiểu tại sao, người lạ tấn công chủ, mà nó vẫn nằm im.

Vũ Linh giả vờ vô tình thốt bâng quơ:

- Giá như hôm đó có anh thì chuyện xấu đã không xảy ra.

Hiển gật đầu:

- Hôm đó tôi phải đi lấy hàng cho vợ. Vợ tôi có quầy tạp phẩm ở chợ. Thông thường, mỗi tuần tôi đi lấy hàng hai lần. Tuần rồi bận công việc tôi phải gồng luôn cú đúp. Tới gần hai giờ trưa mới xong việc.

°

Lê Quang tranh thủ về nhà tắm gội. Sau khi ăn vội vài bát cơm, anh lập tức đến ngay bệnh viện. Anh cảm thấy lo lo cho tình trạng sức khỏe của bà Nhung. Bà ta vẫn chưa tỉnh lại. Và các bác sỹ vẫn cứ chờ.

- Bác sỹ vừa đến khám cho vợ tôi – Ông Xây buồn rầu đáp.

- Có gì mới không?

- Họ bảo phải đưa vợ tôi kiểm tra thêm. Có thể phải tiến hành phẫu thuật. Đến giờ này các bác sỹ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bất tỉnh của vợ tôi. Có vẻ họ đã sai lầm khi nhận định chỉ là một cú sốc hay chấn thương đơn giản. Sọ bị nứt, chắc là bên trong đã bị thương tổn.

Lê Quang nói:

- Sau phẫu thuật chắc chắn sẽ tốt hơn. Ông đừng quá lo lắng.

Ông Xây day mặt về phía mẹ vợ, nói:

- Thôi, má về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi cho lại sức. Ở đây đã có con.

- Làm sao tao bỏ đi cho được trong khi con Nhung còn mê man bất tỉnh.

- Việc chăm sóc vợ con không phải một ngày một buổi. Má cần giữ gìn sức khỏe để tính chuyện lâu dài.

Bà Thời miễn cưỡng nhấc người khỏi ghế. Ra đến cửa bỗng nghe tiếng ông Xây reo lên:

- Má nhìn kìa! Vợ con tỉnh rồi!

Bà Nhung hé mở đôi mắt. Cái nhìn trống rỗng. Mọi người vội lao đến bên giường. Bà Thời mếu máo:

- Nhung con!

Ông Xây cúi xuống cầm tay vợ lắc nhẹ mấy cái. Âm thanh rè rè thoát ra từ lồng ngực:

- Bà tỉnh lại rồi, tôi mừng quá.

Bà Nhung nhìn mọi người. Ánh mắt không biểu lộ sự nhận thức nào. Sau đó bà há miệng ra như cá đớp không khí, rồi từ từ nhắm nghiền mắt lại. Đột nhiên bà rít lên cho đến khi không khí không còn trong buồng phổi. Rồi cả thân mình bà như mềm ra. Cạp môi nứt nẻ hé mở hơi thở yếu ớt thoát ra từ cổ họng.

Linh tính có chuyện không hay xảy ra. Ông Xây lao đi tìm nhân viên bệnh viện. Bác sỹ bắt mạch, vạch mí mắt người bệnh xem xét hồi lâu rồi thở dài:

- Bà ấy đã chết rồi!

Ông Xây như phát điên, túm lấy cổ áo bác sỹ, thét lên:

- Tại sao lại như vậy? tại sao? Bác sỹ đã nói vợ tôi sẽ qua khỏi!

Bác sỹ run run nói:

- Đây là triệu chứng tắc ngầm cả triệu ca bệnh chỉ có một. Nếu phẫu thuật sớm bệnh nhân có thể được cứu sống. Chúng tôi thật sự gặp khó khăn, bởi làm sao chúng tôi có thể chuẩn đoán ra khi những xét nghiệm chẳng cho thấy điều gì. Thành thật chia buồn.

Bà Thời ôm xác con gái khóc rống lên:

- Con ơi! Sao con lại bỏ má ra đi như vậy, hả con!

Lê Quang cắn chặt răng, xương hàm bạnh ra. Anh tự nhủ với lòng mình phải nhanh chóng tìm ra thủ phạm, bắt chúng phải đền tội.

°

Trần Đàm nói:

- Không ngờ công việc tưởng chừng đang tiến triển bỗng đi vào ngõ cụt. Bà Nhung chết khiến việc điều tra phá án vô cùng khó khăn.

Lê Quang nói:

- Các y, bác sỹ đã làm hết cách, chẳng trách họ được. Đây là ca chấn thương rất hiếm gặp, trong y văn cả triệu trường hợp chỉ có một. Chúng ta đành chuyển sang phương án khác.

Vũ Linh thở dài ngao ngán:

- Qua xác minh; tất cả những người đã được thẩm vấn đều ngoại phạm. Những người còn lại, tôi sẽ tiếp tục gặp gỡ lấy lời khai trong thời gian sớm nhất.

Trần Đàm rời mắt khỏi mấy tờ biên bản. Bàn tay to bè vỗ nhẹ lên mặt bàn:

- Còn những ai, cậu chưa tiếp xúc?

Vũ Linh đáp:

- Trung, người làm công cho ông Xây. Tuy nhiên chúng ta cũng chẳng hy vọng điều gì. Người còn lại là Nguyễn Văn Chín, em gọi nạn nhân là chị, hiện sinh sống ở huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An...

- Còn ai nữa không?

- Còn Đại, hiện đang ở trại giam về tội trộm xe có tổ chức. Và Đàng, huấn luyện viên ở trung tâm dạy chó. Tuy nhiên anh này đã không quan hệ với ông Xây cách đây nhiều năm.

Trần Đàm nói:

- Chúng ta phải hết sức lưu ý đến nhân vật Đại. Bởi không hiếm trường hợp, hung thủ sau khi gây án đã tìm cách vào trại giam để trốn tội. Còn về anh chàng huấn luyện chó, đề nghị đồng chí nói rõ hơn.

Vũ Linh lật quyển sổ tay ghi chép, nói:

- Đàng, tên đầy đủ là Trương Văn Đàng, hai mươi bảy tuổi. Cách nay gần ba năm anh ta có quen biết với ông Xây, khi ông Xây đưa con Bốp đến trung tâm học khôn. Đàng đã vài lần đến chơi nhà ông Xây. Nhưng kể từ sau khóa huấn luyện anh ta không đến nữa. Ý kiến của thủ trưởng như thế nào về trường hợp này?

Trần Đàm ra lệnh:

- Cẩn tắc vô áy náy! Các đồng chí nên tiếp cận với anh ta.

Lê Quang gật đầu:

- Đúng vậy! Nếu anh ta vô tội, ta có thể khai thác một số thông tin về con Bốp chẳng hạn..

Nhắc đến con Bốp, Trần Đàm sực nhớ một việc:

- Ý kiến của đồng chí thế nào về con Bốp?

Vũ Linh nói:

- Báo cáo, tôi đã theo dõi cả buổi sáng. Đúng là khi chưa có lệnh chủ, nó không bao giờ bước ra ngoài. Một con chó khôn!

Trần Đàm nói:

- Như vậy, ta tạm thời kết luận, hung thủ có thể là người thân quen với gia đình nạn nhân. Tôi nhấn mạnh từ “ có thể “ bởi chưa đủ cơ sở vững chắc để khẳng định điều này. Tuy nhiên, trước mắt chúng ta sẽ điều tra theo hướng này nếu không tình hình không sáng sủa sẽ mở rộng ra hướng khác.

Đoạn đồng chí trưởng phòng phân công nhiệm vụ:

- Đồng chí Lê Quang sẽ lấy lời khai của Nguyễn Văn Chín. Nhà ông Xây tổ chức đám tang nhất định anh ta cũng có mặt. Tất nhiên sau đó đồng chí cần phải đi Long An một chuyến. Có thể đồng chí cần gặp anh chàng dạy thú thăm hỏi sức khỏe. Còn Vũ Linh sẽ gặp Trung và sau đó vào trại giam gặp gỡ tay Đại. Các đồng chí rõ chưa?

Cả hai cùng đứng lên, đặt tay lên vành mũ và hô dõng dạc:

- Rõ!

°

Ông Xây tổ chức đám tang vợ rất lớn. Chỉ tính riêng khoản mua quan tài, dịch vụ mai táng đa