← Quay lại trang sách

Chương 1 Đường Huy Xui Xẻo-1.

Mỗi lần chị Yến nhấp ngụm trà, da đầu Hạ Băng lại lạnh buốt, chỉ sợ chị ta quăng chén vào tường bất cứ lúc nào. Trà này là do Đỗ Xuân Hiểu mua về, lá trà xoàng nhất, lại thêm ly trà thường xuyên bị cô dùng pha sữa đặc, rửa rồi cũng không sạch hẳn, vì vậy nếu đổi lại lúc bình thường, anh nhất định không đời nào đem ra tiếp khách. Duy có lần này, người khách xuất hiện quá đường đột, lại là mối làm ăn đầu tiên từ khi khai trương văn phòng thám tử, nên anh cứ cuống cả lên.

Đỗ Xuân Hiểu vẫn đang nằm ngả ngốn trên chiếc xô pha dài da thuộc cổ lỗ bên cạnh giả vờ ngủ gật, hai chân vắt vẻo gác lên tay ghế, nhưng mắt lại mở he hé, bởi vị khách nữ này quả thực đã thu hút sự chú ý của cô. Chị Yến mặc chiếc áo kiểu Tây màu đỏ nhung kết hợp cùng chân váy bó sát, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ tươi nạm đầy pha lê rất hợp với chiếc ghim cài áo hình thiên nga trước ngực; đầu đội mũ bê rê đen tuyền, cắm ba chiếc long chim bóng mượt vươn cao vút, mái tóc uốn bóng loáng cột chặt; cặp mắt nhăn nheo dưới lớp tóc mái cong cong như có độc, quét đến đâu nhìn thấu đến đấy, vì nếp nhăn bên khóe miệng chi chít, son môi theo đó mà nhòe nhoẹt ra nên uống trà cũng rất bất tiện.

Thế nhưng Hạ Băng vẫn bồn chồn lo lắng, chị Yến mở hàng cho anh, hơn nữa vụ làm ăn này còn không hề nhỏ, yêu cầu anh tìm một vũ nữ nổi tiếng có nghệ danh Bươm Bướm Nhỏ. Bươm Bướm Nhỏ tên thật là Quan Thục Mai, năm nay vừa tròn mười chín, dáng người thướt tha, nói giọng Bắc Giang Tô, nhưng vì lăn lộn lâu năm ở chốn phong trần nên giọng Thượng Hải nói cũng rất sỏi, người bình thường nghe hiếm khi nhận ra. Ảnh chụp được đặt trước mặt Hạ Băng, quả nhiên là một cô gái thanh tú mày xanh môi đỏ, trang điểm không quá đậm, hai lúm đồng tiền lõm sâu như muốn dìm người ra say ngất trong đó.

"Chính là cô ta, tìm thấy rồi chỉ cần cho chúng tôi biết cô ta ở đâu là được. Trả trước ba trăm tệ tiền đặt cọc, xong xuối trả tiếp ba trăm nữa, cậu xem có được không?" Chị Yến mặt khó đăm đăm, được cái chi tiền rất rộng tay.

"Để tôi xem nào." Đỗ Xuân Hiểu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thình lình ngồi bật dậy khỏi xô pha, rảo bước tới trước bàn làm việc của Hạ Băng, cầm tấm ảnh lên.

Chị Yến không hề chấp nhất, thản nhiên mở túi xách lấy thuốc lá ra hút, Đỗ Xuân Hiểu chớp thời cơ xin luôn một điếu, hai người phụ nữ nhờ thế bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc đều nảy sinh thiện cảm vì cùng chung sở thích.

"Cô ta biến mất từ bao giờ? Trước đây có từng nhắc đến chuyện về thăm quê hay cưới xin gì không? Có tình nhân không?" Hạ Băng cố gắng ra vẻ chuyên nghiệp, gọng kính cũng lựa loại thời thượng nhất, tuy đeo lên mặt tướng mạo vẫn không đẹp lên tí nào.

"Từ nửa tháng trước, tự nhiên một ngày không thấy đi làm nữa, tới chỗ cô ta tìm cũng không thấy người đâu, cả mấy bộ đồ mồi trong tủ quần áo lẫn mấy đôi giày đều biến mất, giống như đột ngột có việc phải đi xa vậy. Nhưng mà cậu cũng biết đấy, mấy cô ở Bạch Lạc Môn đâu thể nói tới là tới, muốn đi là đi, kiếm đầy tiền rồi trở mặt không nhận người thì đâu có được. Hơn nữa, có tận mấy ông chủ đã chấm cô ta, dù cô ta không đến cũng phải bàn giao lại chứ?" Nhắc đến từ "bàn giao" chị Yến bất giác rít mạnh hơi thuốc.

"Trước khi cô ta mất tích có chuyện gì khác lạ không? Ví dụ bập vào đàn ông rồi để lộ lời ong tiếng ve muốn hoàn lương?" Hạ Băng vẫn rất nghiêm túc đẩy gọng kính lên, không ngừng ghi chép vào quyển sổ nhỏ cầm trên tay.

Chị Yến cười khẩy, liếc xéo anh: "Cậu có biết hoàn lương là thế nào không? Tưởng thực sự muốn hoàn là hoàn được chắc? Cũng phải xem tình thế có ổn không chứ? Con ranh đó đang è cổ gánh nợ, có muốn chạy các chủ nợ cũng dễ mà để cho chạy đấy, Vậy nên phải mau chóng tìm ra cô ta, nói cho tôi biết ở chỗ nào là được, việc còn lại cậu không cần hỏi nhiều."

Đến đây, Đỗ Xuân Hiểu thình lình chìa ra trước mặt chị Yến bộ bào tarot phẳng phiu mới toánh, cười giả lả: "Chỗ chúng tôi còn tặng kèm dịch vụ xem nói nữa, chị có muốn làm một quẻ không? Miễn phí."

Chị Yến trông thấy bộ bài thì toét miệng cười: "Cái món này trước kia tôi từng chơi với mấy người Tây rồi, cũng chuẩn ra phết."

"Chị muốn xem gì?"

"Điều này mà còn phải hỏi sao?" Chị Yến xoay nghiêng người ngồi xuống, nhìn Đỗ Xuân Hiểu đầy hứng thú.

Vẫn là hai mươi hai "người bạn cũ", chị Yến thành thạo tráo qua bài, đẩy lại cho Đỗ Xuân Hiểu. Đỗ Xuân Hiểu chia bài làm ba chồng rồi gộp cả lại, trải dài theo chiều kim đồng hồ, đoạn rút ra bốn lá, xếp thành hình thoi.

Lá quá khứ: Sức mạnh ngược.

"Ồ, quả nhiên đều xuất thân bần hàn, sớm muốn cũng làm cái nghề không ngẩng được mặt... à nhầm, phơi mặt ra ngoài." Đỗ Xuân Hiểu vừa nói đến đây, chị Yến đã phả một luồng khói vào lá Sức mạnh kia, nói độp: "Cái gì mà không ngẩng được mặt? Cô này trông thì có vẻ tân thời mà đầu óc vẫn còn phong kiến thật đấy."

Đỗ Xuân Hiểu không cãi trả, quả thực lời vừa nói ra miệng cô đã thấy khó xử rồi, đành tiếp tục lật bài.

Lá hiện tại: Mặt trăng xuôi, Ác quỷ xuôi.

Đỗ Xuân Hiểu nói: "Bài này ra khéo quá, đều ám chỉ một chữ "lừa". Mặt trăng mang tính âm, rất sáng mà cũng rất mơ hồ, ám chỉ đàn bà bày trò gian dối. Lá Ác quỷ lạ càng lành ít dữ nhiều! Chứng tỏ cô Bươm Bướm Nhỏ kia hiện đang gặp nguy hiểm, có khi..."

"Có khi làm sao?" Người hỏi không phải chị Yến mà lại là Hạ Băng, hai tay anh đã nắn bóp khuôn mặt không khác gì cái bánh mì.

"Có khi không phải tự nguyện bỏ đi, mà là bị người ra cưỡng ép bắt đi cũng chưa biết chừng."

Đỗ Xuân Hiểu lật lá bài tương lai: Bánh xe định mệnh xuôi.

"Muốn giúp chị tìm người này, bảng giá phải tăng gấp đôi."

Không khí bỗng chốc đông cứng, ba người đều không ai nói lời nào, Hạ Băng bồn chồn đến vã mồ hôi, sợ mối làm ăn vì chuyện này mà vuột khỏi tay. Đỗ Xuân Hiểu thì hám tiền, chỉ tính tới chuyện tối nay có thể sang nhà hàng Tây phố đối diện ăn bít tết tái. Trái lại chị Yến trông có vẻ đang cân nhắc quyết định. Hồi lâu sau chị ta gật đầu, mở bóp da, lấy ra một xấp giấy bạc, đẩy tới bên tay Đỗ Xuân Hiểu.

"Cô cầm lấy, chuyện này nhở cả vào cô."

Ý rõ rành rành, chuyện tìm người từ giờ đã trở thành nhiệm vụ của Đỗ Xuân Hiểu.

Chị Yến đứng dậy, mùi nước hoa lẫn với mùi khói thuốc Marlboro cay nồng từng chặp sượt qua mũi Hạ Băng. Cặp mông bó chặt nẩy lên nẩy xuống, nhưng vẫn láng máng trông ra phong thái một thời làm "gái vũ trường".

"Không ngờ cậu xổ bừa một tràng mà cũng kiếm được thêm cơm cho chúng ta nữa." Hạ Băng vỗ tay cười lớn, gộp mấy xấp tiền lại với nhau. Tình hình hai người hiện giờ thực sự khó khăn, chỉ là không ai muốn nói trắng ra thôi, Đỗ Xuân Hiểu bình thường mỗi ngày chỉ dám ăn một bữa, dành tiền mua thuốc hút.

"May mà chị ra mới đi nhờ chuyện kiểu này lần đầu nên còn chưa có kinh nghiệm, nói năng chốc chốc lại để lộ ẩn ý then chốt." Cô cười hì hì choàng lên người cái áo khoác ngoài nhăn nhúm, chuẩn bị cùng Hạ Băng đi đánh một bữa thịnh soạn.

"Ẩn ý gì cơ?" Hạ Băng lập tức có phần bối rối, nhưng vẫn quyết phải hỏi cho rõ ràng.

Cô cười nói: "Cậu không nghe chị ta nhắc đến từ "đồ mồi" à? Bảo Bươm Bướm Nhỏ không thấy ở nhà, đồ mồi cũng thiếu vài bộ. Đồ mồi này chắc là mấy bộ cô ta chỉ mặc khi tới làm việc ở vũ trường, nếu đột nhiên chuồn đi thì đâu cần đến mấy bộ váy áo long trọng như thế? Chọn những thứ nhẹ nhàng thường mặc mang đi mới phải chứ".

Anh gật đầu phụ họa: "Nói không sai. Nhưng nhỡ đâu chị Yến cũng nói dối thì sao?"

"Chỉ có hai khả năng, một là nói dối, thực ra chị ta biết Bươm Bướm Nhỏ từ mình bỏ trốn, nhưng không biết đã chạy tới đâu, đành phải nhờ chúng ta tìm giúp, chuyện thiếu mất mấy bộ đồ mồi chỉ là mới bịa ra; hai là chị ta nói thật, vậy thì Bươm Bướm Nhỏ nhất định đang gặp nguy hiểm, có người đã sắp xếp lại chỗ ở của cô ấy để che giấu sự thật, không ngờ để lộ ra sơ hở này."

"Thế sao vừa nãy cậu lại nói với chị Yến là Bươm Bướm Nhỏ bị người ta bắt cóc? Còn chắc như đinh đóng cột nữa chứ."

Cô cười hềnh hệch, đáp lời: "Vì giày, chị ta bảo thiếu mất cả mấy đôi giày, chỉ có phụ nữ mới chút ý đến giày dép, nếu chị ta không tới giá giày kiểm tra thì không thể nghĩ ra được, nếu là bịa chuyện thì bịa thế cũng hơi kỹ."

Hạ Băng lập tức câm nín, đành kéo cô tiến thẳng tới nhà hàng Tây.

Nơi ở của Bươm Bướm Nhỏ cũng nằm trong ngõ nhỏ, tuy đang tiết thu không khí dịu mát, nhưng sảo phơi quần áo gác ngang gác dọc trên đầu, tầng tầng lớp lớp tã lót, áo dài, áo khoác, xườn xám ướt rượt được phơi ra, nên có thể ngửi thấy hơi ẩm trong không khí, Vừa vào cửa liền thấy đồ đạc trong nhà đều được làm từ gỗ lin, có điều bề mặt mốc meo, mỗi ngăn kéo mở ra đều có mùi búi giẻ ướt. Tủ quần áo đựng mấy bộ đồ mồi được nhắc đến vừa mở ra đã thấy mùi ẩm mùi mốc xộc vào mũi, bên trong ngồn ngộn đủ loại trang sức. Đỗ Xuân Hiểu thọc tay vào khoảng một vòng, mấy chuỗi ngọc trai giả lách cách rơi xuống, lại quay ra sờ bệ cửa sổ cũng thấy đẫm nước. Hạ Băng vội vàng gọi chủ nhà tới, người này là một ông già gầy quắt queo, tầm trên dưới năm mươi, lưng còng, mặc áo khoác ngắn màu mận chín cùng quần ống rộng, tay cầm một ấm trà nhỏ bằng ly rượu. Nghe chủ nhà nói, vị khách nữ thuê nhà đã không về đây chẵn mười lăm ngày, lần cuối cùng gặp cô ta, cô ta uống say khướt, nửa đêm canh ba đập cửa ầm ĩ, kêu là rơi mất chìa khóa. Ông ta không còn cách nào đành dậy mở cửa cho cô ta, tiện đổ bô tiểu.

"Cô ấy về một mình chứ?" Hạ Băng nhặt lên một đôi bông tay ngọc trai rơi ra từ tủ quần áo, trầm ngâm như nghĩ ngợi gì đó.

"Một mình." Chủ nhà nói chắc như đinh đóng cột. "Nhưng lúc cô ta đạp cửa tôi có nghe tiếng xe hơi chạy qua. Anh cũng biết đấy, mấy cô làm cái nghề này thể nào chả có chuyện như vậy, cũng chẳng phải lần đầu nên tôi không để ý lắm. Song lúc ra mở cửa cho cô Quan, thấy cô ta có một mình tôi còn ngạc nhiên nữa kìa, nghĩ bụng sao hôm nay trở trời thế này, có mối là không làm. Kết quả đến tối giờ ăn tối ngày hôm sau vẫn không thấy cô ta ló mặt ra ngoài, bình thường cái giờ ấy cô ta hay ra ngoài ăn tối mà."

Đỗ Xuân Hiểu rụt cổ lại từ khung cửa sổ, nhìn trừng trừng lão chủ nhà, quát: "Hạ Băng, mau dúi cho ông ta mấy đồng bạc, để ông ta nói thật chút xem!"

"Ấy ấy ấy! Cô này ăn nói kiểu gì thế? Sao cô biết tôi không nói thật?" Chủ nhà ôm sát ấm trà vào trước ngực, lập tức đỏ dừ cổ.

Hạ Băng vội nhét cho ông ta năm đồng, cười bảo: "Bà cô này bị khùng đấy, bác đừng để ý đến cô ta, bác nhớ kỹ lại xem, rốt cuộc ngày hôm đó đã nghe thấy động tĩnh gì?"

Ông chủ nhà bĩu môi, nhấc ấm trà lên, chèn tờ tiền giấy xuống đáy ấm, ngượng nghịu nói: "Hình như hôm ấy... tôi không nhìn rõ đâu nhé, nhưng nhìn như có một người đàn ông theo cô ta đi vào, không nhìn rõ, chỉ lướt qua thôi, không nhìn rõ, thật sự là không rõ đâu!"

Đỗ Xuân Hiểu đột ngột nhảy phắt lên từ bệ cửa sổ, gí khuôn mặt bóng nhẫy dầu vì phơi nắng thu lại gần ông ta: "Người đàn ông đó trông như thế nào? Mặc quần áo kiểu gì?"

"Không nhìn rõ, chỉ thấy đầu hình như đội mũ sùm sụp, mặt mũi giấy dưới mũ nên là..."

"Ông bác này, tôi nói ông nghe lần sau nói dối thì đừng có bảo nghe thấy tiếng xe hơi nhé, con ngõ hẹp thế này, dẫu có đi xe cũng phải đỗ ở tít ngoài mặt đường, ông bác có mơ ngủ hay không cũng không nghe nổi đâu."

Dứt lời, cô liền đẩy Hạ Băng đi ra, vừa ra đến ngoài bèn ngẩng đầu thở hắt ra mấy hơi qua lớp vải ẩm ngồn ngộn trên sào phơi quần áo.

Hạ Băng tò mò, hỏi cô làm sao, Đỗ Xuân Hiểu nhíu mày xòe lòng bàn tay, lầm bầm: "Tên ngốc nhà cậu, vụ lần này lành ít dữ nhiều, tiếp theo cậu nhất định phải cẩn thận đấy!"

Trong lòng bàn tay cô chính là đôi bông tai ngọc trai giả ban nãy vừa rơi xuống sàn.

Một con sẻ xám nhảy lên từ sào phơi, dang cánh bay vút, vẽ nên một vòng cung màu đen nhạt trên nền trời.

2.

Từ hai năm trước, Hình Chí Cương đã định trao lại Bách Lạc Môn cho chị Yến, gã thậm chí còn tính không lấp phần, chỉ muốn giao phoscho chị tâm huyết cả đời của mình, coi như hoàn thành một tâm nguyện. Nhưng chị khăng khăng không nhận, nói ông chủ Hình sang quý hơn người, mắt tay kiếm tiền, các chị em dưới trướng mới có thể yên tâm ở lại đây làm ăn, một khi chuyển nhượng vũ trường, cái tài vận ấy cũng chuyển theo, sao còn dùng được nữa. Gã ôm siết lấy chị, muốn nhấn chìm cả người mình vào cơ thể chị, nhưng chị vùng ra, xòe bàn tay phải, cười bảo: "Nhìn thấy chưa? Lòng bàn tay em mỏng thế này, có nhiều thứ không thể nắm chắc được." Gã lập tức thấy lòng mình đau nhói, lại càng ôm chị chặt hơn.

Chị là như thế, thích tỏ ra không mong cầu gì trước mặt gã. Phụ nữ đến độ tuổi này, bảo bối duy nhất có thể trói chặt đàn ông chính là "cam chịu", thái độ tiêu cực này thường để lộ phong vận xưa kia, càng dễ khiến người ta liên tưởng. Ẩn giấu trong sự yếu đuối của chị chính là sức mạnh, vì vậy Hình Chí Cương kém chị mười tuổi mới có thể yêu chiều chị nhường ấy, nghe lời chị nhường ấy. Dù biết gã cũng ít nhiều lén lút qua lại với mấy ả vũ nữ khác, nhưng chị không hề nổi cáu, hoặc vờ như không hề nổi cáu, vì chị biết có giận dữ cũng chẳng tác dụng gì, khắp Thượng Hải phồn hoa đô hội này không phải mỹ nhân thì là nam nhân, đây là một định lý, chị đã đến cái giai đoạn không thể thua được nữa.

Quan Thục Mai...

Cái tên này vừa nảy ra trong đầu, chị Yến liền hoảng sợ cực độ, đôi mắt phượng ngọt lịm người ấy, hai lúm đồng tiền sâu tựa chốn u minh ấy, lại là cơn ác mộng của chị. Hình Chí Cương từng nói, loại đàn bà như thế ở lại Bách Lạc Môn, sớm muộn gì cũng thành tai họa, muốn yên thì mau đuổi cho sớm. Nhưng có thế nào chị cũng không thể mở miệng nói ra câu đó, vì vẫn phải trông vào cô ta lôi kéo khách quý. Cô ta giống như sinh ra để làm cái nghề này, từ dáng nhảy đến điệu bộ châm xì gà đều rung động lòng người, điệu đàng ỏn ẻn, nên nhận được rất nhiều "bố nuôi", mấy ông "bố nuôi" này đều là bát cơm của Bách Lạc Môn, vì vậy chị vẫn nghiến răng nghiến lợi bảo vệ cô ta.

"Em đúng là đàn bà, chỉ thấy cái lợi trước mắt, Bách Lạc Môn đã qua bao đời vũ nữ rồi? Có cô ả nào đến đây mà lụn bại không? Tìm một cô em nghon nghẻ khác là được mà!"

Hình Chí Cương thường cứng miệng nói vật, nhưng chị bỏ ngoài tai. Trong đám "bố nuôi" của Bươm Bướm Nhỏ có Tần Á Triết nhị đương gia Hồng Bang, là nhân vật không thể dây vào; thêm nữa Bươm Bướm Nhỏ tuy xấc xược, nhưng không phải hạng lén lút bày mưu, còn thật thà hơn nhiều vũ nữ hạng hai miệng cười giả lả bụng bồ dao găm. Chỉ đáng tiếc tính khí cô ta quá nóng nảy, đôi ba bữa lại gây chuyện, lần đó còn cào rách quai hàm Mễ Lộ Lộ, một vũ nữ hạng nhất vẫn hay ganh đua với cô ta, rồi khăng khăng không chịu nhận sai. Làm Hình Chí Cương tức đến nỗi mời cô ta "cút" ngay tức thì, chị Yến phải muối mặt can ngăn.

Bươm Bướm Nhỏ khi đó mắt long song sọc, hận không thể cắt đứt cổ ông chủ Hình, run giọng nói: "Bảo tôi cút ư? Ông cũng dám nói ra mồm câu ấy cơ đấy! Quên tiệt công lao của tôi rồi chứ gì?"

Ông chủ Hình mặt trắng bệch, khuôn mặt vốn nhọn hoắt càng thêm dài ra, tức tối vặc lại: "Cô đem lại lợi ích gì cho tôi lẽ nào tôi không nhớ? Nhưng mớ lợi ích ấy cũng là do tôi đập tiền vốn ra cả, cô dám nói Hình Chí Cương tôi thiếu nợ cô thì từ nay, mấy bộ đồi mồi trên người cô cởi ra, chặt thêm một chân một tay nữa để lại cho tôi là có thể nhẹ gánh ra đi rồi đấy!"

Mấy câu này nói ra làm Bươm Bướm Nhỏ không còn đường lui, đành ôm mặt vừa gào khóc vừa bị người ta lôi ra ngoài. Sau chuyện này chị Yến tính khuyên nhủ Hình Chí Cương thì bị gã chặn ngay lại, bảo: "Anh biết những lời vừa rồi đều là nói ra trong lúc nóng giận, nhưng anh thực sự không ưa cô ả Bươm Bướm Nhỏ kia, em nhất định phải nghĩ cách đuổi cổ cô ta đi, bằng không e rằng Bách Lạc Môn về sau không có nổi ngày nào yên ổn đâu."

"Anh giả ngốc với em đấy à? Cũng không phải anh không biết quan hệ giữa cô ta và ông tần! Hơn nữa cô ta chỉ phải cái tính khí nóng nảy chứ không có tâm địa gì, bụng dạ không lắt léo quanh co."

"Em thì hiểu cái gì? Chính vì cô ta có quan hệ với Tần Á Triết, bụng dạ lại thẳng tuột nên mới không lành! Đi sớm ngày nào đỡ được tai vạ ngày đó!" Hình Chí Cương thẳng thừng kết luận, khai sáng cho chị Yến.

Ai ngờ ngày hôm sau, không hề thấy Bươm Bướm Nhỏ đi làm, chị Yến mới đầu cho rằng cô ta bị thương trong "trận chiến" ngày hôm qua, ở nhà tĩnh dưỡng mấy hôm cũng là lẽ thường tình nên không truy cứu, còn sai người đưa tới một giỏ hoa quả. Hoa quả bị trả về ngay trong ngày, nói là gọi mãi không ai mở cửa. Tối hôm sau nữa Bươm Bướm Nhỏ vẫn không thấy tăm hơi đâu, Hình Chí Cương mặt mày tái mét gọi chị Yến vào văn phòng, chị vừa bước vào đã liếc thấy két bảo hiểm bên cạnh chiếc đồng hồ đứng bị mở toang, bên trong chỉ còn sót lại vài tờ tiền giấy.

"Đoán xem, là ai làm?" Hình Chí Cương thấy vẻ mặt bàng hoàng của chị thì chuyển từ giận dữ dang tủm tỉm.

Chị không đáp lời, chỉ lẳng lặng ngồi xuống xô pha, châm một điếu thuốc, ngón tay không ngừng run lẩy bẩy, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Cả thứ kia... cũng mất rồi?"

Gã gật đầu, châm một điếu xì gà đặt trên chiếc gạt tàn bằng cờ lê lớn, cửa chớp đóng kín làm căn phòng tối tăm mờ mịt, khiến đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của gã đẹp đẽ lạ thường. Có những người đàn ông, trời sinh đã có vẻ đẹp tăm tối, khiến phụ nữ không thể kháng cự lại được.

Chị quay mặt đi, cố không nhìn gã, sợ còn nhìn nữa sẽ chỉ nảy sinh ham muốn. Cuối cùng chị thấp giọng nói: "Em sẽ tìm ra cô ta!"

Choang!

Bên tai chị sượt qua một luồng gió lạnh thấu xương, tiếp đó chị nghe thấy có thứ gì đó vỡ toang, chiếc gạt tàn tạo hình thanh nhã đập vào tường vỡ tan tành, pha lê lấp lánh rơi đầy lên vai và đầu gối chị.

"Vậy phải phiền em rồi."

Hình Chí Cương nở nụ cười dịu dàng như chưa từng nổi giận, khiến chị gần như ngờ rằng chiếc gạt tàn kia tự nó vô cớ bay lại, rồi vỡ vụn thành bột mịn.

Đường Huy đã mệt đến không đứng thẳng lưng được nữa, mấy cô "gái bao" này tuy ai nấy đều nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng liên kết lại với nhau thì đúng là dòng "nước lũ", dập cho gã đàn ông thân cao bảy thước là anh ta chao đảo quay cuồng. Kể từ sau sự kiện mùng 7 tháng Bảy (*), người Nhật ở Thượng Hải càng lúc càng hung hăng càn quấy, phong trào biểu tình thị uy của học sinh sinh viên cũng diễ ra mỗi lúc một mạnh mẽ, ngay đến mấy cô vũ nữ ở các hộp đêm tô giới cũng nô nức lấy danh nghĩa "ái quốc" tham gia, ban ngày vung tay hô vang khẩu hiệu, đêm đến lại tiếp tục kiếm ăn giữa chốn oanh ca yến múa. Đương nhiên, đám cảnh sát cũng chẳng thật tâm ngăn cản dòng người biểu tình mà chỉ theo đội ngũ tiến lên, đợi xe lớn tới thì tóm bừa lấy mấy người về báo cáo thành tích. Nhưng trước lúc lấy mấy người khu tô giới đều chật ních học sinh sinh viên với gái ăn sương, mùi những chiếc tất giấy rách lỗ chỗ cùng nước hoa Voilà Paris xộc thẳng lên óc, xung quanh soàn soạt tiếng cọ xát giữa xườn xám và áo khoác lông cừu.

(*) Hay còn gọi là sự kiện Cầu Lư Câu, mở màn chiến tranh Trung - Nhật.

Máy chụp hình trong tay đã nặng trĩu, không tài nào giơ nổi lên mắt ngắm, anh ta chỉ đành khụy xuống, để cho vô số bộ ngực cặp đùi đung đưa qua lại trước ống kính. Rồi đột nhiên anh ta ngộp thở, mắt thấy một bộ ngực tròn trịa từ phía trước đang áp tới, nhưng không biết nhường đường thế nào, đành phải đứng thẳng dậy ưỡn ngực chĩa máy ảnh ra, không chỉ đầu óc choáng váng, mà cả gan bàn chân cũng lảo đảo... Khi trán anh ta húc trúng vào hai quả núi mềm mại kia, mũi còn ngửi thấy một mùi thuốc lá kỳ quái.

Thuốc lá hiệu Hoàng Tuệ Như ư? Giờ mà vẫn còn người hút loại thuốc này!

Anh ta lơ mơ nghĩ vậy, chứ mắt đã chẳng mở ra nổi nữa. Khi tỉnh dậy, anh ta thấy mình nằm dưới một khu nhà trọ ven đường, mặt ướt rượt nước máy. Ánh mặt trời dịu dàng rọi thẳng vào con ngươi, khiến anh ta phải nhắm tịt mắt lại lần nữa, thình lình má bị giáng một cái tát mạnh.

"Ê! Chén đẫy rồi không chịu trả tiền hả?"

Giọng nói ấy vừa khản đặc vừa choe chóe, làm anh ta không kìm được phải chống mí mắt lên, thấy ánh nắng trước mặt đã bị quét đi sạch sẽ, chỉ còn lại một khối đen sì sì với viền ánh sáng bao bọc xung quanh, nhìn kỹ mới nhận ra là chiếc máy ảnh của anh ta đang được một cô gái uể oải cầm trên tay. Anh ta bỗng cuống cuồng, chật vật ngồi dậy lục tìm ví da trong túi áo khoác, may mà vẫn còn, bèn rút ra một tờ giấy bạc đưa cho cô gái định lấy lại máy ảnh.

"Ít quá."

Cô gái liếc xéo tờ tiền giấy, không thèm nhận, chỉ cắm cúi nghịch máy ảnh, chĩa ống kính ra khắp nơi lấy nét. Đường Huy bấy giờ mới phát hiện, cô ta không đẹp mà cũng chẳng lẳng lơ, không cùng khí chất với mấy vũ nữ kia. Tuy để nhấn mạnh sự "bần hàn", các vũ nữ đi biểu tình đa phần đều để mặt mộc, nhưng vẻ phong trần lẫn quyến rũ trong cốt cách thì vẫn còn đó. Đâu có giống như ả lừa đảo trước mặt, tóc tai lấm lem bùn đất, hành xử thì ngang ngạnh, làm người ta khó chịu như vết thức ăn dây trên cổ áo cồn. Có điều bộ ngực cao vút kỳ lại kia đặt cạnh mái tóc cắt ngắn chỗ cụp chỗ vểnh của cô ta trông lại rất vui mắt.

"Cô muốn bao nhiêu?"

Đường Huy đã bắt đầu thấy bực, nghĩ bụng vốn là ra đường ủng hộ phong trào ái quốc, giờ lại đi gặt tiền người ta, bảo sao bị coi thường! Đang chửi thầm mấy câu thì bị cô ả không biết tốt xấu kia ấn xuống.

"Dạy chị chơi cái này thì sẽ không trách cậu sàm sỡ chịu nữa, chịu không?"

Cô ta nói giọng Thượng hải ngọng nghịu, song cũng không khó nghe cho lắm. Có điều Đường Huy xót chiếc máy ảnh, sợ bị cô ta làm hỏng, đành gật đầu bảo: "Trả lại cho tôi, tôi sẽ dạy cô chơi."

Cô ả cũng rất thoáng tính, dúi trả chiếc máy ảnh vào lòng anh ta, hai người cùng đứng dậy, Đường Huy ca hơn cô ta cả một cái đầu. Nhưng đây cũng là do anh ta vỗn đã cao lớn hơn người, thường được cô bác họ hàng khen là "khôi ngô tuấn tú". Song vẻ ngoài bảnh bao này chẳng hữu dụng gì đối với một phóng viên như anh ta, để chạy tin tốt nhất là tướng mạo tầm thường một chút, không khiến người ta chú ý, mới có thể "chụp hình như người vô hình". Người cao lớn quá lại dễ bị đề phòng nhát.

Chẳng ngờ cô ả toét miệng cười, chỉ vào cái máy ảnh nói: "Cậu phải để lại địa chỉ cho tôi, tôi vừa chụp một tấm ảnh, để hôm nào đến chỗ cậu lấy đem tráng."

"Cô bảo không biết chụp kia mà?"

"Biết một tí." Cô ta xòe tay đòi địa chỉ, Đường Huy đành viết địa chỉ của tòa soạn Thân Báo lên quyển sổ tay phóng viên rồi xé ra đưa cho cô ta.

"Thế quý tính đại danh của cô là gì?"

"Tôi họ Đỗ, Đỗ Xuân Hiểu."

3.

Đường Huy quả thực không dám tâng bốc kỹ thuật chụp ảnh của Đỗ Xuân Hiểu, nhưng lại nảy sinh hứng thú với bức ảnh sau khi rửa ra. Mặt mũi cô gái trong ảnh rất mờ, người mặc một bộ xường xám tay hến quá đầu gối, gấu váy in họa tiết hoa sen, vì đang trong tư thế chạy nên cẳng chân thon thả lộ hẳn ra ngoài, hình tuy nhòe vẫn có thể nhận ra đầu tóc cô gái từng được chải rất công phu, mái tóc lưng lửng bị thổi bay phấp phới trong gió. Phía sau cô gái là một dải biểu ngữ lớn, thấp thoáng hàng chữ "Đả đảo quân xâm lược Nhật Bản", "Phản kháng chính là sức mạnh", chắc hẳn đoàn người biểu tình đang ồ ạt tiến đến, mình cô gái này ở trước đoàn người, còn giống như đang bỏ chạy.

Thực ra, lần đó Đường Huy giữa đường lăn ra ngất xỉu nên không chụp được gì có giá trị, bất đắc dĩ phải đem nộp mấy tấm chả đâu vào đâu. May mà ngòi bút của anh ta linh hoạt, bài báo viết ra tinh tế sâu sắc, thậm chí còn nhắc tới một số hiện tượng đặc biệt kỳ lạ đằng sau lời hô hào chống Nhật trong nước, ví như vai trò của gián điệp Nhật Bản trong vụ này, kêu gọi đề phòng những "mật thám" được quân đội Nhật phái đi trà trộn trong hàng ngũ người Trung Quốc, rồi còn chĩa mũi dùi vào "ma nữ" Kawashima mang huyết thống hoàng thất dân tộc Mãn, văn chương quả nhiên là thứ vũ khí sắc bén xoáy vào xương thịt.

Đỗ Xuân Hiểu cầm chính tờ Thân Báo đăng bài viết của Đường Huy tới tìm anh ta.

Lúc đó anh ta đang dùng cà phê cho tỉnh táo, thấy cô đến bèn đặt tách cà phê xuống, chìa ảnh ra. Cô lấy tấm ảnh ra khỏi phong bì xem qua, miệng bất giác mỉm cười: "Ừm, xem như cũng có chút hy vọng."

"Người trong ảnh là ai?" Đường Huy rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi, đây là bệnh nghề nghiệp.

Cô đang định mở miệng thì từ trong ngực áo rơi ra một tấm thẻ hình chữ nhật.

Anh ta giúp cô nhặt lên, thấy bên trên tấm thẻ là hình vẽ vô cùng kỳ dị, miêu tả một người đàn ông tiều tụy bị túm một chân treo ngược, tóc tai buông lòa xòa dưới đất, bao bọc xung quanh là những dây hồng leo héo tàn.

"Ôi chao! Người treo!" Cô giật lại lá bài, ngạc nhiên thốt lên, "Anh chàng đẹp trai này, anh nên cẩn thận đấy, nội trong mấy ngày nữa nhất định sẽ có tai họa ập xuống đầu. Nếu muốn tránh tai vạ, ngày mai bớt chút thời gian tới ngõ Thạch Khố Môn, tìm một tay thợ may họ Lý. Gian sảnh nhỏ sát vách nhà anh ta, bước vào cửa có thể thấy ngay trồng hoa lựu chính là nhà tôi. Đến lúc đó tôi sẽ giúp anh hóa giải kiếp nạn này."

Lời này nếu thốt ra từ miệng những cô gái khác, Đường Huy nhất định sẽ cho là vì mình "nghiêng nước nghiêng thành" hoặc gặp vận đào hoa, nhưng Đỗ Xuân Hiểu nói thế, lại khiến anh ta tự dưng nghiêm túc hẳn lên. Nhất là trước lúc ra về, cô còn đặc biệt buông lại một câu dặn dò: "Muốn giữ mạng thì đến sớm chút."

Trên người cô ta tỏa ra mùi khói thuốc nồng nặc, thứ mùi ấy xộc vào mũi, vừa ngửi đã biết đây là một cô nàng tùy tiện chẳng thiết tha chuyện ong bướm, Đường Huy tức thì cười đáp: "Nếu tôi tới, cô có thể cho tôi biết cô gái trong ảnh là ai không?"

Cô nghiêm mặt, mắng: "Anh có biết thế nào là thức thời không hả? Người ta đang cứu mạng anh đấy, lại dám cò kè với bà cô đây nữa?"

Mấy chữ "bà cô đây" văng khỏi miệng Đỗ Xuân Hiểu khiến Đường Huy càng lấy làm thích thú, xem ra bất luận thế nào cũng phải làm một chuyến tới Thạch Khố Môn rồi!

Hạ Băng và Đường Huy ngồi đối diện nhau, đều rất căng thẳng, vì Đường Huy ngồi đối diện nhau, đều rất căng thẳng, vì Đường Huy dáng người cao lớn, vừa vào cửa đã chắn hết ánh sáng mặt trời, không giống phóng viên mà giống tay ác ôn nào đó hơn; còn Đường Huy thấy Hạ Băng có vẻ mảnh khảnh nhã nhặn, nhất thời không đoán ra nổi quan hệ giữa anh và Đỗ Xuân Hiểu. Em ruột? Em họ? Hay là tay thám tử tư thuê ở đâu về? Đến khi Đỗ Xuân Hiểu đầu tóc bù xù bước ra từ phòng trong, chân trần kéo lê đôi dép vải đi trong nhà, tay kẹp nửa điếu thuốc, đưa cho Hạ Băng bộ đồ ngủ lụa Hồ Châu, Đường Huy mới ngỡ ngàng trước thân phận tình nhân của hai người này.

"Đến cũng sớm thật đấy!" Đỗ Xuân Hiểu ngồi trên chiếc xô pha cũ mèm, dụi tắt đầu thuốc vào chân bàn trà. Bộ bài tarot đã được đặt ngay ngắn trên bàn, giống như một cạm bẫy tinh xảo, chỉ đợi con mồi sa chân.

Nhưng cô không hề xem bói cho Đường Huy mà đặt hai tấm ảnh ra trước mặt anh ta, nói: "Bọn họ là cùng một người, Bươm Bướm Nhỏ của Bách Lạc Môn, từ xưa hồng nhan vốn bạc mệnh, nên cô ấy giờ...biến mất rồi."

Đường Huy đặt hai tấm ảnh cạnh nhau so sánh, một tấm nhìn như là chân dung vũ nữ nổi tiếng xé thẳng xuống từ cổng vũ trường, tấm còn lại chính là bức ảnh biểu tình trên phố anh ta giúp Đỗ Xuân Hiểu rửa ra. Cô gái trong bức hình trông không rõ mặt nhưng có thể thấy đang trong tư thế bỏ chạy, nhìn kỹ một chút, cảm thấy gương mặt mờ mịt kia dường như hơi nghiêng sang biểu cảm hoảng loạn.

"Anh Đường có ấn tượng thế nào về người đẹp này?" Đỗ Xuân Hiểu đủng đỉnh nhấp một ngụm cà phê nguội ngắt.

"Chưa từng gặp, người đẹp thế này, nếu từng gặp tôi nhất định đã có ấn tượng." Đường Huy lắc đầu, đẩy trả tấm ảnh.

Đỗ Xuân Hiểu lại uống ực một ngụm cà phê, vị ngọt đắng xộc thẳng vào cổ họng: "Chẳng trách mẹ tôi bảo, đàn ông Thượng Hải không những nhỏ nhen mà còn đặc biệt lươn lẹo, hóa ra là thật!"

Anh ta không đáp lời, mà nhoẻn cười với Hạ Băng.

"Nghe nói, cô ấy ủ ấm chăn cho anh cũng không phải một hai lần, sao lại coi như không quen biết gì được? Tuy tấm ảnh tôi chụp bằng cái máy kia của anh bị mờ, nhưng những tấm khác đều rõ mồm một đấy thôi. Chậc chậc, chả trách người ta bảo những gã đàn ông đẹp mã thường bạc tình." Đỗ Xuân Hiểu vẫn không chịu buông tha, thẳng thừng vạch trần màn kịch của Đường Huy.

Đường Huy đành gãi đầu, cười nói: "Chuyện giữa tôi và Thục Mai đã xưa lắm rồi, làm sao tôi biết được giờ cô ấy đang mất tích, chắc là về quê chăng."

Đỗ Xuân Hiểu đang định đáp lại thì bị Hạ Băng cướp lời: "Hay thật đấy, anh cũng nói giống hệt bà chủ Bách Lạc Môn."

Anh đã giấy nhẹm câu "chính chị Yến bán đứng anh cho chúng tôi", đợi xem Đường Huy phản ứng thế nào.

Đường Huy cười khổ, rút một lá từ xấp bài tarot để trên bàn trà, quăng lên mặt bàn - Nữ tư tế.

Khuôn mặt Quan Thục Mai to bằng lòng bàn tay dường như đang gí sát về phía anh ta.

"Không được động đậy."

Cô thường ấn ngực anh ta xuống, cưỡi lên người anh ta, dùng đôi bờ môi cắn nhẹ vào vành tai anh ta, bầu ngực căng tròn như hai trái đào mọng nẩy nẩy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tiết ra mật ngọt. Mới đầu, chính vì đắm chìm trong mật ngọt của cô nên anh ta mới trở nên yếu mềm, tung hô hết lý trí. Khoảng thời gian đó, anh ta gần như không ngày nào không rúc trong nhà cô, hằng ngày tới trước cửa Bách Lạc Môn đón cô tan làm lúc hai giờ sáng, đêm có lạnh cắt da cắt thịt cũng không dập tắt nổi nhiệt huyết cháy bỏng. Có lần gặp phải xe của Hình Chí Cương chạy rề rề ngang qua, đanh mặt lại nhìn anh ta từ cửa sổ xe, ánh mắt như lưỡi rắn liếm láp thần kinh, khiến anh ta vô duyên vô cớ run lẩy bẩy.

"Đừng có tán tỉnh cô ta nữa, cô ta không phải thứ cậu có được đâu."

Một câu nói này của Hình Chí Cương đã khóa chặt lấy anh ta, dục vọng bị từng từ từng chữ phun ra từ miệng đối phương đập cho nát vụn. Có điều xuất phát từ tôn nghiêm của đàn ông, anh ta không những không chùn bước mà còn ham muốn cô nhiều hơn, cho đến tận khi cô thỏa mãn xin tha mới chịu buông. Nhưng dù vậy, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, mối duyên tình mong manh kiểu này rồi sẽ chẳng thể lâu dài, chưa cần đợi Hình Chí Cương chính thức kiếm người tới cảnh báo, Đường Huy đã chủ động ngãng ra.

Đương nhiên, quan trọng hơn cả là, vào thời điểm đó anh ta đã quen biết Thượng Quan Giác Nhi - một Thượng Quan Giác Nhi có thể dễ dàng lấy mạng đàn ông.

Cộp cộp!

Đỗ Xuân Hiểu đã không còn nhẫn nại được nữa, gõ lên mặt bàn mấy cái: "Vậy chắc anh Đường cũng nhớ được những người có qua lại với cô Quan chứ? Lần cuối cùng anh gặp cô Quan là vào khi nào, ở đâu?"

"Cách đây nửa năm tôi chia tay cô ấy, sau đó chỉ cùng nhau uống trà một lần rồi không còn gặp lại nữa. Cô cũng biết đấy, một phóng viên nghèo như tôi, quả thực không bao nổi phụ nữ như thế."

"Nhưng lá bài nói với tôi, là anh Đường trước nay luôn dùng tiền của cô Quan." Đỗ Xuân Hiểu phe phẩy lá Nữ tư tế kia, "Anh xem, đàn bà nắm quyền, đàn bà gánh vác tương lai, đáng tiếc là trăng sáng soi mương rạch, phú cả tâm tư."

Đường Huy bấy giờ mới lộ vẻ căng thẳng, giống như có cây kéo xẻo mất một mẩu tim của anh ta, cảm giác đau đớn ấy từ trong dần dần lan ra ngoài, mới đầu không cảm nhận thấy, nhưng rồi vô tình rờ vào mới phát hiện ra máu tươi đã đẫm cả bàn tay. Anh ta hiểu, có lẽ mình sẽ mãi mãi canh cánh mối tình này.

Đỗ Xuân Hiểu tiễn Đường Huy ra cửa, lúc ra khỏi Thạch Khố Môn, miệng vẫn còn ngậm tăm xỉa răng, cổ áo khoác ngắn để mở tơ hơ. Đường Huy cảm thấy cô kỳ lạ bèn nhìn chằm chằm, cô cười hỏi: "Anh lại có người thương rồi hả?"

"Phải." Anh ta không phủ nhận, câu trả lời thẳng thắn này khiến hai mắt anh ta sáng như sao, khí thế bức người, Đỗ Xuân Hiểu bất giác thấy cảm mến sự đa tình của anh ta. Có những người đàn ông, yêu đến trăm lần cũng đều là "thật lòng", không giống một số khác, luôn coi phụ nữ là quân cờ trong trò chơi.

"Tôi biết vì sao có nhiều cô phải lòng anh thế rồi." Cô mỉm cười.

"Tự tôi cũng biết."

Anh ta không hề giấu giếm, ngửa đầu tự đắc, ánh nắng buông lên trán, lông mày như được mạ một lớp vàng, bộc lộ nét ngây thơ mê hồn. Đỗ Xuân Hiểu quả thực rất muốn trải bài xem cho anh ta một lần, thể hiện chút chân tài thực học của mình. Nhưng tương lai của Đường Huy, cũng giống như quá khứ của anh ta, đều thâm sâu khó dò, thế nên, cô cũng rất lấy làm hứng thú với bí mật của anh ta.

"Từ sáng mai, phải bằng mọi giá theo dõi Đường Huy, không cần làm những chuyện thừa thãi khác nữa."

Đỗ Xuân Hiểu hạ lệnh cho Hạ Băng cảm tử, còn "những chuyện thừa thãi khác" cô quyết định một mình phụ trách.

4.

Mễ Lộ Lộ nôn thốc nôn tháo như nuốt phải con bạch tuộc sống, giờ bị nó quẫy cho nát nhừ lục phủ ngũ tạng. Không hiểu làm sao, đến rượu whisky pha nước tối hôm ấy cô ta cũng không nuốt nổi, mặt đỏ tía tai nửa chai liền gục, cũng coi như phá kỷ lục. Cô ta không khỏi nhớ tới Bươm Bướm Nhỏ, tửu lượng con bé đó thấp tẹt, thế nên mới luyện được một ngón "đùn đẩy rượu" siêu phàm, đánh đâu thắng đó. Hồi hai người còn thân thiết, Bươm Bướm Nhỏ thậm chí từng hứa dạy cho cô ta, kết quả chưa kịp thực hiện đã động chân động tay, tình bạn giữa đàn bà chính là thứ không vững bền thế đấy.

Cô ta vừa nôn vừa cảm thấy vùng ngực nhoi nhói như có thứ gì đó châm vào da thịt, ngỡ là gọng áo con bèn đưa tay lên chỉnh, nào ngờ lại sờ thấy tờ giấy hình chữ nhật cưng cứng, mới nhớ ra là xấp tiền ban nãy ông chủ Tần nhét vào trước khi ra về. Cô ta móc tiền ra, gắng sức hít luồng không khí trong lành vào. Một bàn tay đặt trên vai trái cô ta, khiến cô ta sợ rợn tóc gáy, quay ngoắt đầu lại, thì ra là chị Yến.

"Vào trong ngồi nghỉ một lúc, lát nữa ông chủ Hình có chuyện muốn nói với em."

"Vâng." Cô ta đáp qua loa rồi đi vào trong, lòng chắc mẩm đến bảy tám phần là vì chuyện của con nhãi lăng loàn kia, nên giờ Hình Chí Cương tính bực hỏi từng người, lại càng không thể dễ dàng bỏ qua "kẻ thù" của Bươm Bướm Nhỏ.

Vừa nghĩ đến Hình Chí Cương, Mễ Lộ Lộ đã phát hoảng. Với một vũ nữ nổi tiếng như cô, gã ngoài mặt lúc nào cũng dịu dàng, miệng luôn tươi cười có vẻ rất thật lòng, nhưng cô biết trong lòng gã thì lạnh băng. Hồi cô mới từ Hồ Nam lên Thượng Hải, bán xì gà ở Bách Lạc Môn, từ đầu đến chân lấm lem bùn đất, được cái ngực tấn công mông phòng thủ rất hút mắt, không khỏi bị khách sờ chỗ này véo chỗ kia. Một ngày nọ, Hình Chí Cương gọi cô vào văn phòng, hỏi cô có đồng ý làm vũ nữ không, cô gật đầu cái rụp. Gã cười bảo: "Em chỉ có một điểm chưa đạt tiêu chuẩn, phải mau chóng bồi dưỡng."

Mới đầu cô không hiểu mình có điểm nào chưa đạt tiêu chuẩn, cho đến khi Hình Chí Cương đẩy tay bảo kê Húc Tử tới trước mặt cô. Húc Tử là người Quảng Đông, giở trò lừa gạt ở một sòng bạc bên đó bị tóm, vốn dĩ phải chặt mất một tay, nhưng may đầu óc gã cơ trí, ngay trong đêm trốn vào xe chở phân tháo thân, lưu lạc tới Thượng Hải. Húc Tử không xấu xí, song có một vết sẹo chạy dài từ góc trán bên trái xuống tận vành môi bên phải, nổi bật dị thường. Ngoài điều đó ra, gã ta vẫn là một anh chàng đẹp trai, nhỏ nhắn rắn rỏi, tóc tai chải bóng lộn gọn gàng, cà vạt còn cài ghim ngọc trai, khác hẳn những tay to cao người nồng nặc mùi rượu khác. Húc Tử có vẻ ngượng ngùng khó xử, nhưng dường như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, da đầu cô tức thì tê rần, cô biết rõ điều gì đang chờ mình phía trước, cuống lên nói: "Chuyện này tôi tự lo được!"

"Lo thế nào?" Khói thuốc tỏa ra từ chiếc tẩu gỗ Brazil của Hình Chí Cương thơm nồng, xoa dịu khóe mắt đang căng lên.

"Nếu tôi tìm được một vị khách sộp, sẽ bán được giá hơn chút..."

Vừa dứt lời cô đã ăn ngay một cái tát nổ đom đóm mắt của Húc Tử.

"Lộ Lộ, cô vẫn chưa hiểu rõ phải không? Đây là vũ trường nơi khách khứa tới để khiêu vũ chim gái, chứ không phải là nhà chứa! Tôi có thừa hơi đâu mà quan tâm cô bán giá bao nhiêu? Tôi chỉ cần từ nay về sau bất cứ thằng đàn ông nào sờ vào cô, cô cũng không căng cứng người lên là được! Chị Yến còn phải thửa cho cô mấy bộ đồ mồi, cô có biết tốn kém bao nhiêu không? Có hoàn lại vốn hay không vẫn còn là vấn đề kia kìa, cô còn ở đấy mà kén cá chọn canh nữa? Cô cho là Húc Tử tôi đây không kiếm được đàn bà, phải chơi hàng như cô chắc?"

Bài lên lớp này đã làm sụp đổ tất cả tự tin của Mễ Lộ Lộ, cô cố ngắn không cho nước mắt chảy ra, chủ động kéo tay Húc Tử đi ra ngoài. Tới một gian phòng kín đáo, Húc Tử gỡ tay cô ra, lúng túng chỉnh lại cà vạt, nói: "Cô Mễ yên tâm, tôi không làm gì cô đâu."

"Quả nhiên anh coi thường tôi?" Cô tức đến nổi run bắn cả người, chóp mũi đỏ lựng vì ngộp thở.

Húc Tử vội nắm lấy tay cô, đầu ngón tay gã âm ấm mềm mại, không hề giống những kẻ chuyên võ da thô thịt dày: "Cô hiểu nhầm rồi, thực ra, dù có là cô gái tốt đến cỡ nào cũng không có duyên với Húc Tử tôi, vừa rồi ông chủ Hình đùa cô đấy thôi."

Nhưng Mễ Lộ Lộ nhanh chóng hiểu ra rằng, Hình Chí Cương không hề đùa cô, ngay đêm hôm đó Bách Lạc Môn vừa đóng cửa, cô liền bị hai gã đàn ông bịt mặt nhốt vào phòng thay quần áo giày vò cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, cô tìm được trong phòng trang điểm một cây kéo sắc, định liều chết vỡi gã, gã lại cười bảo: "Em quả nhiên không giống những cô gái bình thường, còn tính toán chuyện trinh tiết với tôi nữa" rồi kêu chị Yến đưa cô đi thử váy áo, trong số phục trang có hai đôi khuyên tai, bên trên cẩn ngọc bích hàng thật giá thật, nghe nói là do ông chủ Hình thưởng cho, tức thì nỗi giận dữ pha lẫn xấu hổ của cô vơi đi quá nửa. Lúc chải đầu điểm trang, chị Yến mới tỉ tê bên tai cô: "Những cô ả khác đều đến đi tự do, ông chủ Hình chưa từng hỏi han, anh ấy chỉ dạy bảo mỗi mình em, tức là nhận định em có tư chất, có thể làm cái cây rung tiền đấy."

Bản lĩnh và lòng dạ của Hình Chí Cương, từ đó đã khiến Mễ Lộ Lộ ghi tâm khắc cốt.

Nhưng không may, lại có một cô ả trên cơ cô ta, chính là Quan Thục Mai. Bởi vậy cô ta hận, hận đến chết được, chuyện gì cũng muốn vượt qua người ta, nhưng lần nào lần nấy đều kém thế hơn một chút. Luận về mặt mũi vóc dáng, cô ta có phần nhỉnh hơn Quan Thục Mai đôi phần, nhưng ả Bươm Bướm Nhỏ này hễ nhoẻn miệng cười lại đầy vẻ phong tình, hai lúm đồng tiền cứ mơn mởn, có thể nào cũng vẫn được khách yêu thích.

Vì vậy biết tin Bươm Bướm Nhỏ biến mất, cô ta vui đến nỗi trong mơ cũng bật cười choàng tỉnh, lại là Húc Tử nhắc nhở cô ta: "Đừng có làm quá lên, không thể nào cũng bị người ta nghi cho đấy." Cô ta hiểu rõ hậu quả nhưng vẫn không thể đè nén sự khoái trá, tâm trạng thoải mái, uống nhiều rượu hơn, men say cũng theo đó ập tới.

Nhưng Hình Chí Cương chỉ bằng một ánh mắt đã lôi tuột cô ta từ trên chín tầng mây xuống, trong ánh mắt đó có chứa lưỡi dao, tựa hồ muốn xẻ đôi cô ta. Cô ta đã để ý thấy những người xung quanh nhìn mình thế nào, lưng áo của Húc Tử hôm đó cũng phồng hơn bình thường, rõ là mang hàng.

Cô ta đành ngồi xuống, lấy bao thuốc trong túi xách, rút một điếu, Húc Tử vội bước tới giúp cô ta châm lửa. Cô ta rít sâu một hơi, vẫn thấy ớn lạnh, gai ốc nổi chi chít trên phần da trần trụi. Nào ngờ Hình Chí Cương chẳng hề có ý định nghiêm hình bức cung, chỉ căn dặn cô ta tốt hơn hết cố giữ lấy mấy vị khách sộp trước kia của Bươm Bướm Nhỏ, cô ta cười khẩy đáp: "Những vị tầm cỡ lớn như ông chủ Tần, phận nhãi nhép như tôi đây làm sao mà giữ cho nổi? Ông chủ Hình cứ nên kiếm người khác mà giao phó thì hơn đấy."

Hình Chí Cương chau mày nói: "Ông ta chưa chắc đã thích em, nhưng lẽ nào tự em không thể cố gắng lên chút được sao? Bươm Bướm Nhỏ đã mất tích lâu như vậy rồi, có viện lý do cô ta về quê thăm nhà cũng chẳng thể lấp liếm cho qua nữa, đành nói cô ta nghỉ việc rồi, đi đâu không biết. Chỉ cần giữ chắc được ông chủ Tần thì chuyện gì cũng dễ thương lượng."

"Không giữ chắc thì sao?" Cô ta xoa xoa móng tay, trống ngực thực đã đập thình thình.

"Ôi chao, anh đang làm khó Lộ Lộ của chúng ta đấy." Chị Yến đột nhiên bước lên điều đình, "Ông chủ Hình cũng là đàn ông, lẽ nào không hiểu chuyện cánh đàn ông hay sao? Càng không có được lại càng muốn có, thứ dễ dàng chiếm hữu thì dẫu có là báu vật tuyệt thế cũng có thể đặt qua một bên. Lộ Lộ trước kia đã mồi chài ông ta không biết bao nhiêu bận, nhưng có lần nào hiệu quả đâu, ông ta vẫn chỉ chết mê chết mệ Bươm Bướm Nhỏ thôi..."

"Được. Lát nữa gửi một tấm thiệp tới ông chủ Tần, nói tôi mời ông ta dùng bữa." Hình Chí Cương thở dài một tiếng, tựa hồ đã từ bỏ việc chèo kéo Mễ Lộ Lộ, định tự mình ra mặt xử lý chuyện này. Trước sự thận trọng của gã, Mễ Lộ Lộ không khỏi dấy lên mối nghi ngờ, chẳng qua chỉ là một ả vũ nữ bỏ trốn, khách hàng đi lại thế nào cứ tùy ý họ, ở đâu ra cái lý ông chủ vũ trường phải đặt bàn mời khách cơ chứ?

Song, nghi vấn này đã được một "cô em thuốc lá" mới đến giúp cô làm sáng tỏ.

"Cô em thuốc lá" này hằng ngày đi làm đều mặt mày bơ phờ, quệt qua loa ít son đỏ, đừng từ đằng sau đã ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền, đến gần rồi lại không thể nhìn nổi, son môi thường xuyên nhuộm đỏ cả răng cửa, chỉ cần he hé miệng cười là có thể dọa chết một bàn khách khứa. Mễ Lộ Lộ đã nói với chị Yến vô số lần nhưng đều bị gạt phắt đi: "Xuân Hiểu cũng có cái khó của cô ấy, về sau sẽ thành thục lên thôi."

"Cô em thuốc lá" dường như không biết bản thân còn vô khối nhược điểm, cũng chẳng bận tâm ánh mắt lườm nguýt của các vũ nữ khác, chỉ chăm chăm tiếp cận những vị khách phóng tay rộng rãi, cũng may mặt mũi ả thuộc dạng tầm tầm bậc trung, chẳng thể làm ra vẻ xinh đẹp quyến rũ đàn ông, không những không trở thành mối nguy mà trái lại còn khiến mấy người Mễ Lộ Lộ thấy mất hết thể diện của Bách Lạc Môn. Có lần, ông chủ Tần ăn chơi tạm coi như đã đời, Mễ Lộ Lộ chẳng buồn bận tâm, lên sân khấu hát bài "Làm bộ làm tịch", lúc sau trở xuống liền trông thấy chị Yến được ông ta gọi lại, đang trò chuyện rôm rả, lòng chắc mẩm ông ta định đưa mình đi chơi, bèn cố tính làm bộ ưỡn ẹo đi tới. Nào ngờ "cô em thuốc lá" còn được gọi là Xuân Hiểu đột nhiên xuất hiện giữa chừng, tay cầm một bộ bài giấy hình thù cổ quái, bảo có thể bói hung cát cho mọi người, Mễ Lộ Lộ bấy giờ tức đến suýt hộc máu mồm, định đuổi cô ta đi thì ông chủ Tần đã giữ cô ta lại hỏi: "Có thật cái gì cũng bói được không?"

"Gì cũng bói được." Son đỏ trên môi Xuân Hiểu đã bị quệt đi quá nữa, mặt mày cũng loang lổ theo.

"Ở đây có một cô vũ nữ mà tôi rất thích, cô có biết không?" Ông chủ Tần thực ra hoàn toàn không phải mẫu người Mễ Lộ Lộ thích, vóc người quá cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo hơi hung dữ, đường nét ngũ quan tuy rõ ràng ngay ngắn, song lại cương nghị lạ lùng, thêm nữa lông tóc tốt um, đến lỗ tai cũng mọc lông hoa râm xoăn tít, khiến cô ta có phần đề phòng. Loại đàn ông này rất dễ gây tranh cãi trong đám phụ nữ, có những người vừa gặp ông ta đã choáng váng mê mệt, lại có những người sẽ tránh càng xa càng tốt, Mễ Lộ Lộ không may thuộc loại thứ hai. Vì vậy cô ta cố diễn thế nào cũng không qua được mắt người đàn ông này, còn Bươm Bướm Nhỏ dường như thật lòng thật dạ yêu ông ta nên mới có thể hớt tay trên của Mễ Lộ Lộ.

"Tôi không biết, nhưng bài của tôi thì biết. Ông chủ Tần có muốn xem thử không?" Xuân Hiểu thẳng thắn trả lời. Bộ bài tarot được tráo đi tráo lại trong hai bàn tay, mấy cô vũ nữ đứng bên cạnh đều đã đanh mặt lại, chỉ đợi Mễ Lộ Lộ phát tác. Đáng tiếc Mễ Lộ Lộ lại ngại chị Yến, cũng không tiện lên tiếng, đành bấm bụng ngồi xuống, cười bảo: "Trò này thú vị lắm đây, hay ông chủ Tần cũng thử bói xem?"

"Không ngờ Xuân Hiểu còn có ngón nghề này, nhân tiện hôm nay bói một quẻ xem sao." Chị Yến không ngờ cũng ngồi xuống bên cạnh ông chủ Tần, tham gia vào trò vui này.

"Vậy cô thử bói xem, tôi thích cô gái nào trong đây?" Ông chủ Tần kéo giật Mễ Lộ Lộ ngồi trên gối ôm ấp, bắt đầu tráo bài.

5.

Lượt bài đầu tiên ông chủ Tần muốn xem, Đỗ Xuân Hiểu đương nhiên đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Vừa hay lật được lá bài hiện trạng là Mặt trăng, có thể giải thành "người tình cũ", có điều cô còn thêm mắm dặm muối, nói Bươm Bướm Nhỏ là loài bay lượn, không thể ở yên một chỗ, mất tích cũng là chuyện thường tình. Ông chủ Tần hiển nhiên lộ vẻ không vui, cô vội lật ngay lá bài tương lai, là Bánh xe định mệnh ngược, bèn cười nói: " Ông chủ Tần yên tâm, hướng đi của vị hồng nhan tri kỷ này bản thân ngài rõ hơn ai hết, nhưng vẫn giấu giếm trêu đùa chúng tôi đấy thôi.

"Thế thì cô phán bừa rồi, tôi mà biết Bươm Bướm Nhỏ ở đâu lại phải ngày ngày đến đây tìm sao?" Ông chủ Tần tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cảm thấy bất ngờ trước lời nói của Đỗ Xuân Hiểu.

"Ông chủ Tần hiện giờ không biết, nhưng chỉ trong mấy ngày nữa sẽ biết. Ở bến Thượng Hải này có bao nhiêu người muốn tránh mặt ông chủ Tần mà ngài còn tìm được, huống hồ là một cô Bươm Bướm Nhỏ?"

Ông chủ Tần ngẩn ra nhìn cô một lúc, sau đó mới phá lên cười thành tiếng, một hơi cạn sạch ly vodka, nói: "Cô tên là gì? Gan cũng lớn đấy."

"Tôi ư? Tôi bán thuốc lá." Đỗ Xuân Hiểu thu bài đứng dậy, lúc bước đi mông còn lắc bên này đánh bên kia, tựa hồ biết được đằng sau có đến mấy cặp mắt đang nhìn vào.

Huy động thế lực của ông chủ Tần đi tìm Bươm Bướm Nhỏ còn đỡ nhọc hơn để Hạ Băng thuê mười tay mật thám, chuyện này cô đã tính toán đâu vào đấy từ trước.

Mấy ngày nay Hạ Băng cũng không thảnh thơi gì, vì Đường Huy là phóng viên săn tin, chạy khắp mọi nơi, tiền thuê xe kéo dù gì cũng có thể về tòa soạn thanh toán. Nhưng anh ta thì không được như vậy, chuyện gì cũng phải tự thân vận động, tiền cơm hằng ngày gần đây Đỗ Xuân Hiểu còn nảy ra một ý tưởng kỳ quái, tiêu hết quá nửa số tiền để dành rước từ chợ đồ cũ về mấy giá sách, mở lại hiệu sách Hoang Đường làm anh rầu muốn chết vì biết thừa cái hiệu sách ấy thể nào cũng ế chỏng chơ, rồi sau này lại biến thành nơi cô lấy danh nghĩa làm trò giả thần giả quỷ như hồi ở trấn Thanh Vân mà thôi.

Về việc mở lại hiệu sách Hoang Đường, Đỗ Xuân Hiểu cũng đã chuẩn bị đâu ra đấy, nên ban đêm cứ việc ra ngoài lêu lổng, ban ngày thì ngủ cho đẫy giấc. Tay thợ may Lý phải mang theo một lồng bánh bao gạch cua tới gõ cửa, rồi còn vào tận giường gọi cô mới dậy. Sỡ dĩ họ Lý tìm cô gấp như vậy chỉ vì hôm trước có người khách nữ vô cùng cổ quái tới may đồ, người này mặt mũi sáng sủa, khóe mắt lờ mờ nếp nhăn, vừa trong đã biết là tâm phúc trong một gia đình giàu có nào đó. Vải mang tới màu sắc đẹp vô cùng, rồng bay phượng múa, có phần rực rỡ quá đà anh ta nhất thời không xác định được nên may theo mẫu nào, người đàn bà thì chỉ yêu cầu một tấm áo ngắn, kích cỡ lớn một chút, không bận tâm có vừa người hay không. Người khách nọ đi rồi, họ Lý mân mê tấm vải ấy, càng nhìn càng thấy quen, nghĩ ra đây rõ ràng là vải dùng để may phục trang diễn kịch, chỉ thêu rất chắc, hoa văn vân mây đều mang nét tinh tế đặc thù, bởi vậy càng lấy làm kỳ lạ, đành tìm Đỗ Xuân Hiểu giải mối ngờ vực này.

Đỗ Xuân Hiểu mắt nhắm mắt mở ngái ngủ, ngồi dậy liếc qua tấm vải kia bèn đùng đùng nổi giận, mắng rằng: "Tôi là mật thám của anh đấy à? Dăm hôm ba bữa lại tới tìm tôi hỏi mấy chuyện không đâu, anh còn muốn mở tiệm làm ăn thì có những chuyện đừng nên biết thì hơn! Tỉ dụ như chuyện này!"

"Chuyện này sao lại không thể để tôi biết chứ?"

Thợ may Lý phủi bụi bám trên tay áo, ngón tay út cong vút lên, nhón lấy hạt dưa để trong đĩa nọ đưa lên miệng cắn. Anh ta bốn mươi tuổi đầu mà chưa từng lấy vợ, chỉ mê mẩn việc lấy số đo cắt quần cắt áo kiêm hóng hớt tin tức vỉa hè, ngày qua ngày sống rất thoải mái nhưng cũng không hề có tương lai. Dù vậy Đỗ Xuân Hiểu vẫn luôn kính phục những người sống phóng khoáng tùy tiện như thế, không đi theo con đường từ sinh đến tử của người bình thường, sự sảng khoái và áp lực đó không phải thứ người bình thường có thể hiểu thấu cho được. Vì vậy làn da bóng láng mướt căng do được bôi một loại kem dưỡng da trong thời gian dài luôn tỏa hương thơm thoang thoảng, những ngón tay như vuốt gà khéo léo linh hỏa, cùng s?