Hồi 3 Núi Phi Lai Tu Duyên Đầu Phật-Chùa Linh Ẩn La Hán Giả Điên
Từ khi Nguyên Không vỗ vào đầu ba cái, Tu Duyên sực tỉnh mộng đời, nhớ được tiền thân của mình, nhưng sợ người trần bày lắm điều ghen ghét, liền phải giả dạng phong điên để che mắt tục, ra ngoài thì làm việc cứu giúp kẻ khốn cùng, khuyên dạy chúng sinh, nhưng khi ở trong chùa miếu thì giả dạng cuồng dại hay làm điều lầm lỗi vi phạm giới cấm.
Ngày ngày Đạo Tế đi dong ngoài đường, uống rượu, ăn thịt, trong mình nếu không có tiền thì lấy trộm của thập phương cúng chùa mà tiêu xài. Bữa nào không kiếm được đâu ra tiền thì bất luận áo quần, Đạo Tế liền đem ra phố bán mà mua rượu thịt. Nội chùa chỗ nào và của ai cũng đều bị mất trộm, duy có trong nơi phương trượng thì không hề suy suyễn vật chi.
Có một lần người thủ hộ là Quảng Lượng mất chiếc áo lễ, truy nguyên ra mới hay là Đạo Tế đã lấy và đem ra ngoài phố bán, liền cho người đi chuộc về rồi mặt giận hầm hầm tới trước Nguyên Thông mà bạch rằng:
- Trong chùa hiện nay có một vị tăng không giữ thanh qui, xin phương trượng phải nên nghiêm trị.
Nguyên Thông chậm rãi nói:
- Ngươi tuy nhất định rằng việc trộm áo của ngươi la do nơi Đạo Tế, nhưng mỗi khi muốn kết tội ai cũng đều phải có đủ chứng cớ mới được. Vậy ngươi có bắt được chính tay Đại Tế lấy áo ngươi chăng?
Bị hỏi ngược lại, Quảng Lượng đành im lặng lui ra nhưng trong lòng âm thầm oán trách. Nguyện Không gọi lại và khuyên:
- Ta cho phép ngươi tra xét rình xem, nếu thật Đạo Tế làm việc phạm với thanh qui ta sẽ nghiêm trị, lúc ấy không muộn.
Từ đấy Quảng Lượng luôn luôn rình xét cử động của Đạo Tế. Một hôm Đạo Tế nằm ngủ trên đại hùng bảo điện, Quảng Lượng liền ủy hai tiểu là Chí Thành cùng Chí Minh núp trong bóng tối mà rình.
Nói về Lý Tu Duyên từ khi được Nguyên Không vỗ đầu ba cái liền tỉnh ngộ nhớ túc nghiệp nhưng vì sợ đời ghen ghét nên giả dạng phong điên, mọi người mệnh danh là Phong Tăng, lại nhân được pháp danh là Đạo Tế, nên nhiều người gọi ngay là Tế Điên Thượng hay là Tế Điên Tăng.
Tế Điên đang ngủ trên Bảo Điện bỗng choàng nhổm dậy vươn tay ruỗi chân một hồi, nhìn quanh bốn phía không ai liền đi thẳng xuống nhà khách và với lấy một gói đồ nhét ngay vào trước bụng. Hai tiểu luôn luôn theo dõi thấy vậy liền lẳng lặng ra trước cửa chùa mà đón. Khi Tế Điên vừa ra đến cửa liền bị Chí Thanh nắm lấy la lên. Quảng Lượng cũng vừa ập tới, mấy người hết sức vui mừng vì đã bắt được quả tang việc Tế Điên lấy trộm liền dắt vào bạch cùng phương trượng.
- Bạch phương trượng, Đạo Tế chẳng giữ thanh qui đánh cắp đồ trong chùa, chính chúng con đã rình bắt được. Một người như thế xin phương trượng cho tước bỏ y bát, lột cà sa, thâu giới điệp lại mà đuổi ra khỏi chùa.
Nguyên Không trưởng lão nghĩ thầm:
- Đạo Tế! Ngươi lấy trộm đồ trong chùa tuy chỉ là việc biến tâm nhất khắc trong túc nghiệp mà thôi. Ta dẫu hết che chở nhưng người tục đâu có hiểu vậy, đã đến nước này biết nói sao để độ cho ngươi được đây.
Nghĩ rồi Nguyên Không liền bảo Quảng Lượng:
- Đã có bằng chứng rõ ràng, hãy kêu hắn vào đây, xét lấy tang vật trộm cắp, ta sẽ y theo qui luật thiền gia mà xử trị.
Quảng Lượng vẫy tay một cái, Chí Minh nắm cứng Tế Điên dắt tới trước mặt Nguyên Không.
Nguyên Không trưởng lão đưa mắt quả thấy trước bụng Tế Điên cộm lên một đống liền nghiêm trách:
- Đạo Tế! Ngươi chót lấy trộm vật chi cất dấu nơi bụng, hãy lấy ra xem.
Tế Điên nghiêm trang bạch:
- Bạch thầy, thật oan uổng cho đệ tử, đệ tử nào có lấy trộm chi đâu? Chẳng qua đệ tử ngủ trên đại hùng bảo điện thấy gạch ngói rơi vãi bề bộn nên quét thu một đống rồi tạm thời mang nơi bụng để vứt ra khỏi chùa. Muốn rõ lòng đệ tử thì hãy xem đây.
Nói xong Tế Điên rút một cái gói thật to cất ngay trước bụng vứt tung xuống đất, chỉ thấy gạch ngói tung tóe trước mặt mà thôi. Nguyên Không trưởng lão thấy vậy quay nhìn Quảng Lượng mắng rằng:
- Ngươi là kẻ thủ độ mà làm việc lại hồ đồ thế ấy, ngươi phải chịu theo hình phạt trong chùa.
Nói xong sai Chí Minh lấy cây thước bản mà đánh Quảng Lượng mười cây.
Tế Điên thấy quang cảnh xẩy ra như vậy, bỏ đi ra ngoài vỗ tay cười lớn, vừa đi vừa nói đúng thật như điên.
oOo